Chờ Ôn Cẩn Y ra ngoài, bé liền đăng nhập vào một phần mềm, đây là những người bạn của bé trên mạng.Thực ra trước đây bé luôn giúp người ta sửa hệ thống rồi nhận tiền, số tiền là vô cùng lớn.
Bé chưa thể lập ra tài khoản ngân hàng liền xin Ôn Cẩn Y một chiếc thẻ ngân hàng trống để người ta chuyển tiền cho bé.
Tới bây giờ chiếc thẻ đấy cũng đã rất nhiều tiền, bé cũng không giám nói với mẹ mình kiếm ra nhiều như vậy, sợ mẹ đau tim.Một lần cơ duyên cùng người nọ thử sức tường lửa, liền bị đối phương chinh phục đem về cho tổ chức, là một tổ chức lính đánh thuê quy mô cũng khá lớn.
Hơn nữa đều là người trẻ, rất hợp khẩu vị của bé, bé liền dùng chuyển đổi giọng nói để nói chuyện với họ.
Nếu họ biết mình đang nói chuyện với một đứa trẻ 7 tuổi nhất định sẽ bị sặc chết đi.Lãnh Thiên Dực:"Ôn Phong, gần đây ta liền thấy cậu ít xuất hiện"Ôn Phong:"Dạo này có chút bận a~"Ôn Phong:"Sao hôm nay ta liền không thấy Giang Hạo"Hàn Trầm:"Cái tên Giang Hạo đấy liền bị Lãnh đá đi Syria rồi"Ôn Phong:"Không phải Giang Hạo liền ghét nhất là địa phương đó sao"Hàn Trầm:"Hắn liền đắc tội với Ninh Nhược Vũ a~, ai bảo Lãnh yêu nhất là Ninh Nhược Vũ đi"Ôn Phong:"..."Hàn Trầm:"Dạo này lão bà của ta liền lai tạo ra giống chó Ngao Tây Tạng thuần chủng, ngươi có muốn không ta liền gửi đến một đôi"Ôn Phong:"Được"Bé rất thích nuôi chó a~Chắc mẹ sẽ không phản đối bé nuôi chó đâu nhỉ.Ôn Cẩn Y xuống bếp uống nước liền thấy phòng con trai còn sáng đèn, liền từ bên ngoài nói vô bắt bé đi ngủ sớm mai còn cùng cô đi nhập học.Ôn Bảo Bối rưng rưng nước mắt, mẹ, người không cần hung dữ bắt bé đi học vậy đi....Sáng hôm sau, Ôn Bảo Bối chính là nước mắt lưng tròng đi theo sau lưng Ôn Cẩn Y đến nhập học ở trường mới, bé liền kinh khủng nghĩ đến cảnh tượng vườn trẻ ở Pháp, những đứa trẻ nước mũi thập thò đều khiến bé kinh hãi."Mami..."Ôn Bảo Bối làm nũng kéo áo của Ôn Tiểu Thư liền bị Ôn Tiểu Thư trừng mắt một hồi.Bé biết lần này bé sẽ phải đến lớp thật.Trái tim nhỏ bé tràn trề nước mắt a~.Ngôi trường mẹ chọn cho bé cũng không tệ.Vô cùng rộng lớn.Mẹ cũng nói với bé những đứa trẻ học chung với bé bây giờ nhất định sẽ không chảy nước mũi nữa, bé liền chấp nhận nhập học.Ôn Cẩn Y cùng Ôn Bảo Bối được giáo viên dẫn đi dạo một vòng quanh trường, trường này rất đầy đủ, liền chia ra bốn khu riêng biệt, khu mẫu giáo, khu tiểu học, khu trung học và cuối cùng là khu cao trung.
Trường đặc biệt rất rộng rãi, khu học của bảo bối sẽ là khu tiểu học.
Đây là trường dành cho thượng lưu, những đứa trẻ học ở đây không phú thì nhất định sẽ là quý, giáo viên cũng còn rất trẻ và tiên tiến, đa phần đều là du học Mỹ về.Ôn Tiểu Thư tạm biệt Ôn Bảo Bối, hôm nay Bảo Bối sẽ được giáo viên dẫn đi nhận lớp."Lão sư, bụng em có chút đói"Ôn Bảo Bối dùng ánh mắt ngây thơ của mình hướng đến vị giáo viên, gương mặt phấn phấn nộn nộn khiến người ta không thể chối từ.Diệp Hạ cũng không ngoại lệ, cô liền dẫn bé đến cang tin của trường, nhưng cô liền sắp phải vào tiết."Ôn Phong, cô sắp phải vào tiết, em có thể dùng bữa sáng một mình không?, đây là thẻ ăn cơm của em"Diệp Hạ nói rồi hướng dẫn bé cách quẹt thẻ ở căng tin, là một chiếc thẻ từ được làm riêng cho mỗi học sinh, cuối tháng phụ huynh của mỗi bé sẽ thanh toán số nợ trong thẻ, cách làm này đã được áp dụng rất lâu tại trường.Ôn Bảo Bối liền vâng vâng dạ dạ một hồi, ra dáng vẻ người lớn chọc cười Diệp Hạ lão sư không thôi, Diệp Hạ lão sư cuối cùng cũng nhanh chóng đến lớp học.Từ xa xa, bé liền thấy chiếc bánh ngọt dâu tây, thân ảnh nhỏ bé liền nhanh chóng lấy đĩa đến gắp bánh.Chiếc bánh vị dâu tây cuối cùng này là của bé rồi, quẹt xong thẻ bé liền lại một chiếc bàn gần nhất chuẩn bị nhâm nhi."Bác đầu bếp, bánh ngọt vị dâu tây liền hết rồi sao"Một giọng nói non nớt vang lên thu hút sự chú ý của bé, là một bé gái nhỏ, Ôn Bảo Bối nhìn chiếc bánh trên đĩa, lại nhìn về phía cô bé nhỏ đang quay lưng về phía bé kia.Thân hình nhỏ nhắn, có lẽ là chỉ cao đến mang tai của bé, giọng nói có chút quen thuộc.Cô bé liền quay mặt ra nhìn về hướng người đã mua lấy chiếc bánh ngọt dâu tây cuối cùng này, liền có chút ngẩn người.Là vị ca ca hôm nọ cô bé gặp ở siêu thị.Thật là trùng hợp.Ôn Phong cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại Mộc Tử Yên ở đây, liền có chút ngây người nhìn cô bé."Tiểu Ca Ca, ca ca là người tốt, người có thể đổi cho muội chiếc bánh ngọt dâu tây lấy vị chocolate này được không"Mộc Tử Yên không biết đã đến cạnh Ôn Phong từ lúc nào, ánh mắt to tròn lấp lánh nhìn về phía cậu bé.Hai đứa trẻ đứng chung, nhan sắc liền không thua kém, có chút khiến người ta yêu thích vô cùng."Được a~" Ôn Bảo Bối cười thân sĩ, liền cùng Mộc Tử Yên đổi bánh.Tiểu muội nhà hắn liền giống mami như vậy, liền không cần xác nghiệm ADN.Mặc dù bé rất thích bánh ngọt dâu tây, nhưng đây liền là tiểu muội nhà bé, bé nhất định liền đổi.Mộc Tử Yên cầm đĩa bánh vị dâu tây trên tay, khoé môi liền cười đến sán lạn, cô bé định đến bàn cạnh cửa sổ dùng bánh, nhưng nghĩ rồi lại thôi, cùng vị tiểu ca ca này có duyên đến vậy, cô bé liền ngồi xuống ăn cùng."Tiểu ca ca, ca là mới chuyển đến sao"Trước nay cô bé liền chưa nhìn thấy vị ca ca này lần nào a~.Mộc Tử Yên vui vẻ uống một ngụm sữa, vừa ăn bánh vừa trò truyện."Mộc Tử Yên, chúng ta hợp tác đi".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...