Từ lâu, nơi thành phố lớn đã không ít lời đồn đại.
Nhà tài phiệt lớn của Đế Quốc rất thương vợ.
Trong một lần tham dự phỏng vấn, một vị phóng viên đã tò mò mà hỏi Thẩm Triết Quân một câu.
“Bộ âu phục thiết kế sang trọng, đặc điểm là cúc áo mã não, dường như khi nào tôi cũng thấy ngài mặc trong các sự kiện lớn. Không biết bộ âu phục này liệu mang lại may mắn cho ngài hay là có ý nghĩa đặc biệt gì khác?”
Khi đó, Thẩm Triết Quân đã trả lời bằng một ánh mắt rất tự hào. Khiến người người không khỏi ngưỡng mộ.
“Vợ tôi thiết kế.”
Buổi phỏng vấn hôm đó Cố Y Thư cũng có xem, hiển nhiên khi xem câu trả lời. Bản thân cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Thế là sau hôm đó, cô gái nhỏ tỉ mỉ thiết kế tương đối nhiều bộ âu phục dành riêng cho Thẩm Triết Quân.
Cứ hễ có bất cứ bộ nào, Thẩm Triết Quân đều thay phiên nhau mặc. Căn bản đều không cần tới những người thiết kế đặc riêng chuyên dụng nữa. Bởi hiện giờ người đàn ông đã có vợ rồi!
…
Khoảng hơn sáu năm sau khi thực hiện đám cưới, Cố Y Thư khoảng thời gian này được trải và hưởng thụ khoảnh khắc là một bà hoàng, Thẩm Triết Quân chăm sóc cô hết thảy trong mọi thứ, dường như chưa bao giờ để cô phải đụng tay vào. Tuy nói đảm nhiệm Vân gia, nhưng đều là dựa vào Thẩm gia để chống lưng.
Trời khi này thời tiết mát mẻ.
Đứa nhóc bụ bẫm Thẩm Triết Mặc sau khoảng thời gian bị Thẩm Triết Quân cấm túc vứt xó ở biệt thự Thẩm gia với ông bà Thẩm. Đều bởi vì cậu đã phải chiếm quá nhiều thời gian của mẹ.
Nhân dịp hôm nay ông bà Thẩm đưa trở về biệt thự tư nhân thăm cha mẹ, Thẩm Triết Mặc cứ thế chạy lon ton lên căn phòng của mẹ. Ngay khi vừa đến nơi, lập tức đưa tay mở, nhưng tiếc là phòng bị khóa, cứ thế cậu nhóc đập mạnh rồi lại hét toáng lên, kêu gào một cách thảm thương vô cùng.
“Mẹ ơi, mở cửa, là Mặc Mặc của mẹ đây. Mẹ có nhớ Mặc Mặc không…”
Cậu nhóc vẫn muốn hét, cửa phòng đã mở. Nhưng người đối diện lại là kẻ thù không đội trời chung với cậu. Đó là người cha ác độc chia rẽ tình mẫu tử thiêng liêng của cậu với mẹ.
Thẩm Triết Quân trừng mắt nhìn đứa trẻ trước mặt, trên người chỉ mặc độc một chiếc quần dài, cơ thể chiếc áo thun mặc có hơi loạn xạ. Nét mặt người đàn ông hung hăng, rõ ràng là vừa mới ngủ dậy. Tức khắc nắm lấy cổ áo đứa trẻ lần nữa lôi xuống dưới, nhưng vừa lôi đứa trẻ vừa la hét suốt cả quãng đường. Sau cùng Thẩm Triết Quân trực tiếp đưa tay chặn miệng lại rồi trừng mắt mà nhìn.
Phía dưới sảnh Lạc Ân lẫn Thẩm Trì Dã đều thưởng trà, trông thấy Thẩm Triết Quân lôi thằng nhóc thảm thương thì ông bà có chút vội vàng đỡ lại. Đây là cháu cưng của họ, sao thằng con trai này lại đối xử như thế?
Nhưng Thẩm Triết Quân không quan tâm, chỉ cảm thấy như vứt được cả gánh nợ. Người đàn ông buông lại một câu rồi liền trở lên phòng.
“Hai người ngó thằng nhóc giúp con.”
Khi này, Cố Y Thư vẫn ngủ mê man. Cơ thể trần trụi, khắp nơi đầy dấu ấn kích tình, cho thấy trận chiến đêm qua thật sự rất mãnh liệt. Trong lúc nghe loáng thoáng tiếng trẻ nhỏ, một nụ hôn đã nhẹ nhàng rơi ngay đôi môi mềm mại.
“Ngủ tiếp đi, hôm qua em đã mệt rồi.”
Mệt ở đây, chính là bị hành hạ đến mỏi nhừ. Từ khi Cố Y Thư dần dần có thể tiếp nhận thứ chuyện kia, Thẩm Triết Quân đã như thể phá kén cấm dục, hành hạ cô không ngớt từ đêm này sang đêm khác.
Cố Y Thư vươn tay dụi mắt, đôi tay mảnh khảnh lại hằn đầy vết đỏ.
“Nhưng em vừa nghe giọng nói của Triết Mặc…”
Chưa đợi nói xong, một nụ hôn lần nữa rơi lên đôi môi nhỏ. Người đàn ông cúi xuống, nhẹ nhàng dây dưa.
“Không có đâu, em nghe lầm rồi.”
Bàn tay lần nữa, đem siết lấy vòng eo thon gọn. Nụ hôn người đàn ông rơi từ môi, vụn vặt lên cơ thể. Đem tấm chăn trên người kéo xuống, lộ ra cơ thể trắng mịn đầy vết ấn ký của đêm qua. Cố Y Thư muốn ngăn cản đưa tay chặn lại, chẳng lẽ Thẩm Triết Quân vẫn còn muốn.
“Chẳng phải anh bảo để em ngủ sao?”
Người đàn ông buông ra, giọng hơi khàn đặc, vẫn trên tư thế ở trên người cô.
“Thật ra, nếu muốn tập chút thể dục buổi sáng thì cũng không phải không thể.”
Dứt câu, liền đè lên người cô gái nhỏ. Nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve khắp nơi trên cơ thể. Khiến Cố Y Thư dù mới tỉnh lại lần nữa rơi vào trạng thái rạo rực.
…
Đứa nhóc Thẩm Triết Mặc hôm đó không thể gặp mẹ, gương mặt hậm hực thấy rõ.
Là mẹ của cậu, từ khi nào người cha độc ác đó lại cứ độc chiếm cơ chứ?
Từ khi cậu lên ba, mỗi khi muốn ôm ngủ. Lần nào người cha đó cũng chỉ ném cậu sang một góc rồi ôm mẹ.
Đến khi cậu lên bốn, bắt đầu tập đi. Cứ hễ chạy lại ôm mẹ là người cha đó liền nắm cổ áo ném sang một góc.
Cậu cứ nghĩ lớn một chút sẽ có thể chống trả, kết quả vừa lên năm tuổi. Liền bị vứt sang cùng ông bà.
Cậu thật sự không phục, không phục một chút nào, cậu muốn vùng lên chống đối.
Tiếc là không biết đến bao giờ mới có thể chống trả cái thế lực ác độc lại hùng mạnh kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...