Cắn không được
Nam Đăng lòng tràn đầy chờ mong, bảo đầu thỏ ăn trước.
Thực ra cậu chưa từng thấy đầu thỏ ăn sinh hồn, trước đây bọn họ nán lại trong tháp cao không thấy mặt trời, bên cạnh chỉ có quỷ bị giam giữ giống mình.
Đầu thỏ gần như cái gì cũng ăn, từ cục đá đến bùn đất, lá khô trên đỉnh tháp thổi vào.
Còn có một lần vào nửa đêm, nó lặng lẽ cắn bị thương một con quỷ khác trong tháp, giống như muốn nuốt tươi gã kia.
Sau khi bị phát hiện, âm thanh thảm thiết của con quỷ nọ vô cùng lớn, gây nên một trận nhốn nháo không nhỏ.
Nam Đăng có thể đoán đại khái vì sao đầu thỏ lại muốn ăn quỷ, bởi vì vào một ngày trước, con quỷ kia quăng ruột trong bụng ra, cố tình hù dọa cậu.
Lúc ấy cậu rất sợ, mang theo đầu thỏ gây họa đi trốn, kỳ lạ là từ sau hôm đó, tất cả quỷ đều né tránh bọn họ.
Trong phòng khách yên tĩnh, đầu thỏ nhìn không chớp mắt, lông tơ bên môi sắp sửa chạm vào làn da của Liên Dịch.
Nó không biến sắc mà ngửa ra sau, lông tơ cũng trở nên phục tùng.
"Sao thế?" Nam Đăng đang nghi hoặc, đầu thỏ bỗng quằn quại, dọc theo cánh tay cậu rơi xuống đất, nhảy đi.
"Mày đừng chạy lung tung!" Nam Đăng hạ giọng, khẩn trương đứng dậy đuổi theo nó.
Đầu thỏ đang nhảy loạn khắp nơi trong phòng khách, lỗ tai vung tới vung lui, rất nhanh đã tìm được chỗ đặt sọt giấy lần trước.
Trong góc trống rỗng, không có sọt giấy, cũng không có người giấy nhỏ.
Nam Đăng ôm lấy nó, thở dài: "Bị mày ăn hết rồi đó."
Liên Dịch nâng mắt lên, đôi dị đồng xám đen nhìn về phía Nam Đăng.
Nam Đăng đưa lưng về phía sô pha, đang nói chuyện với đầu thỏ, không chú ý tới có người đang nhìn mình.
Con quỷ này, quả nhiên không giống với oán hồn bình thường lắm.
Hai lần thủy kính trước, Liên Dịch chưa thấy được toàn cảnh chân thực của cậu.
Nam Đăng mặc quần áo cũ nát rộng thùng thình, tay áo phải đứt một đoạn, làn da lộ ra ngoài trơn bóng trắng nõn, hành vi bình thường.
Nếu không phải trạng thái quỷ thể nửa trong suốt, thoạt nhìn cậu giống như thiếu niên bình thường, một người sống.
Quỷ không phải là dáng vẻ này, quỷ là tử hồn, nguyên nhân cái chết của tử hồn sẽ hiển hiện ở bên ngoài, cho dù không có ngoại thương, cũng sẽ gầy trơ xương, hình dạng tiều tụy.
Càng huống chi Nam Đăng tuổi còn nhỏ, không thể là cái chết tự nhiên[1].
[1] Gốc là 自然死亡: ý chỉ chết già mà không phải do trải qua bệnh tật.
Tình trạng hồn thể của cậu như vậy, dưới tình huống thông thường không thể bảo tồn quá nửa ngày, hẳn là đã sớm tự động dẫn về địa phủ.
Chẳng lẽ là sát khí khu vực này nặng thêm, mới tạo thành dị trạng như vậy.
"Ong......"
Một tiếng vang cực nhẹ, vòng bát quái tinh xảo xuất hiện lơ lửng, chậm rãi chuyển động bên tay anh.
Chỉ cần Liên Dịch niệm một cái, Nam Đăng sẽ trọng thương ngay lập tức, hoặc là trực tiếp tan thành mây khói.
Đuổi quỷ là trách nhiệm của thiên sư, vật phẩm nhận ở cửa, giả bộ làm người bình thường, đều là vì dẫn Nam Đăng tới, nhìn xem đến tột cùng cậu có mục đích gì.
Trừ lần đó ra, Liên Dịch còn có một chút tư tâm.
Anh muốn giải quyết một con quỷ, hà cớ gì phải phiền phức như vậy, nhưng bắt đầu từ khi anh tu tập linh thuật tiến triển không ít, chẳng có bất kỳ con quỷ nào chủ động tiếp cận anh, người sống lại càng không.
Quỷ nhỏ này có lẽ là một loại giải trí, dùng để xua tan thời gian nhàm chán.
Liên Dịch thất thần ngắn ngủi, vòng bát quái yên lặng trôi nổi như cũ.
Đầu thỏ trong góc chớp mắt, dường như cảm nhận được nguy hiểm không biết tên, bỗng quay đầu nhảy về phía cửa sổ, muốn trốn thoát ngay tức khắc.
Nam Đăng không hề nhận ra, hai tay ôm chặt lấy nó: "Thỏ con đừng chạy lung tung!"
Sức lực của đầu thỏ vẫn rất lớn, một thỏ một quỷ lôi kéo cạnh bức tường.
Liên Dịch hồi thần, thu vòng bát quái vào.
Hai giây sau, đầu thỏ yên tĩnh lại, dùng lỗ tai cọ cọ lòng bàn tay của Nam Đăng.
Nam Đăng xụ mặt: "Sao hôm nay mày không nghe lời vậy hả?"
Lẽ nào đầu thỏ sợ người sống? Nhưng ngay cả quỷ nó cũng chưa từng sợ, lúc suýt chút nữa bị mấy thiên sư bắt, càng không cảm giác được nó sợ hãi.
Nam Đăng cũng không cảm thấy nơi đây nguy hiểm, cả căn nhà này đến nửa lá bùa cũng không tìm được, mặc dù hơi kỳ quái, nhưng vẫn an toàn hơn bên ngoài.
Cuối cùng đầu thỏ cũng trở nên ngoan ngoãn, nhảy lên đỉnh đầu Nam Đăng yên tĩnh ngồi xổm.
Lúc này Nam Đăng đã biết, nó không muốn ăn sinh hồn.
Cô gái nhỏ từng nói, Vụ quỷ cần sinh hồn, đầu thỏ không chịu ăn, vậy chỉ đành để mình cậu.
Nam Đăng vòng về sô pha, ngồi lên tấm thảm trải sàn lần nữa.
Liên Dịch vẫn đang đọc sách, ánh mắt chăm chú vào trang sách.
Nam Đăng vươn đầu ngón tay ra, chạm chạm vào mu bàn tay anh lần thứ hai.
Mèo đen nhỏ sờ vào cũng ấm áp, nhưng lại hoàn toàn bất đồng với xúc cảm này.
Nam Đăng rất tò mò, phát hiện Liên Dịch không có bất kỳ phản ứng nào, lại chạm vào mấy cái.
Từ mu bàn tay đến cổ tay, còn có đầu ngón tay.
Đầu thỏ trượt xuống từ đỉnh đầu cậu, chuyển sang ngồi ở một bên vai anh, con mắt đen kịt nhìn Liên Dịch chằm chằm.
Ánh mắt của Nam Đăng dần dần dời qua mặt Liên Dịch, nghiêm túc nghĩ, người này là người trông đẹp nhất cậu từng gặp, mặc dù cậu căn bản chưa từng thấy người sống.
Vào nhà đến bây giờ hết thảy thuận lợi, lá gan của Nam Đăng cũng to hơn.
Sô pha thật mềm, cứ vậy ngồi lên có lẽ sẽ có dấu vết, cậu dứt khoát đến gần hơn thế, cơ thể gần như sắp dựa lên đùi Liên Dịch.
Nam Đăng nhìn không chớp mắt, tay trái cẩn thận tránh quyển sách, bụng ngón tay chạm vào quai hàm Liên Dịch.
Hàng mi rũ xuống của Liên Dịch bỗng rung một cái, giống như phát hiện ra.
Nam Đăng hấp tấp rụt tay lại, không dám lộn xộn nữa.
Liên Dịch bỏ sách xuống, nâng tay trái lên nhấn nhấn ấn đường.
Nam Đăng thở phào nhẹ nhõm, lại dịch tới gần, chuẩn bị cắn một miếng.
Một cái tay cầm sách khác của Liên Dịch khoác lên đùi, Nam Đăng nhắm chuẩn vị trí, cắn vào rìa bàn tay.
Đầu thỏ bỗng xoay đầu bỏ chạy, nhảy lên đầu bên kia sô pha.
Bây giờ Nam Đăng không rảnh quan tâm nó, cậu khẽ nhíu mày, răng nanh dùng sức lần nữa.
......!Sao cắn không được?
Khác với cảm giác ấm áp và mềm dẻo mơ hồ khi chạm vào, làn da ở lòng bàn tay cắn vào cứng như một miếng sắt.
Nam Đăng chậm rãi thở ra, lòng nghĩ lẽ nào là vị trí không đúng.
Cậu thử lại lần nữa, lần này cắn mặt sau của ngón trỏ.
Kết quả Nam Đăng cắn đến nỗi răng nanh tê dại, cũng chẳng thuận lợi cắn xuống một chút nào.
Vấn đề là phương pháp sao? Cậu nhớ rõ ràng quỷ ăn người chính là như vậy mà.
Nam Đăng vừa mờ mịt vừa không hiểu, ngẩng đầu nhìn Liên Dịch.
Liên Dịch vẫn duy trì tư thế ban nãy, tay trái chống thái dương không động đậy.
Chắc là......!phải đợi anh đi ngủ mới ăn được?
Nam Đăng vô cùng chán nản, vẫn không chịu buông bỏ như vậy.
Cậu bó gối ngồi trên thảm trải sàn sát mép sô pha, kiên nhẫn chờ đợi.
Không biết đã bao lâu, tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, Nam Đăng dần dần sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Cậu nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ngoẹo đầu tựa lên đầu gối ngủ một lát.
Đầu thỏ nhảy qua, canh giữ bên cạnh Nam Đăng, hai mắt nhìn chằm chằm Liên Dịch không tha như cũ.
Liên Dịch đột nhiên liếc mắt, đối mắt với nó giây lát.
Đầu thỏ không động đậy, Liên Dịch cũng vậy.
Sau đó, anh thu ánh mắt lạnh nhạt về, giống như chưa từng xảy ra cái gì.
Nam Đăng nhớ thương đồ ăn, chỉ ngủ nửa tiếng đồng hồ.
Cậu ngáp một cái, phát hiện đã sáng sớm năm giờ hơn rồi.
Mà Liên Dịch vẫn còn ngồi trên sô pha, quả thực không tính đi ngủ.
Chịu thêm nữa, trời cũng sáng cả rồi.
Nam Đăng suy nghĩ rất lâu, rối rắm giữa việc ở lại và quay về thùng sắt, cuối cùng vẫn lựa chọn cái sau.
Chỗ này cậu vẫn chưa đủ quen thuộc, vì mục đích an toàn, quay lại thùng sắt vẫn tốt hơn.
Nam Đăng đứng dậy, quơ đầu thỏ bỏ vào túi áo, lặng lẽ đi đến bên cửa sổ.
Cậu vẫn dùng cách như lúc tới, leo từ cửa sổ mở ra.
Rèm cửa sổ bị gió thổi lay, rất nhanh đã hồi phục yên tĩnh.
Cuối cùng Liên Dịch cũng bỏ sách xuống, đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Bóng dáng của Nam Đăng ẩn vào màn đêm, không biết đi hướng nào, trong phòng lưu lại hơi thở nhàn nhạt chẳng thể để ý.
Liên Dịch cúi đầu nhìn tay phải từng bị "cắn", khép cửa sổ.
Cách lúc trời sáng còn một khoảng thời gian, Nam Đăng vội vã chạy về.
Đợi cậu quay về cái góc quen thuộc, lại phát hiện không thấy thùng sắt đặt ở đó nữa.
Nam Đăng choáng váng, tìm khắp lân cận, thực sự không có.
Là ai, hay là quỷ mới đến, chuyển cái thùng ngủ của cậu đi rồi?
Nam Đăng mím môi đứng trong góc, trong ngực ôm đầu thỏ.
Sinh hồn chưa ăn được, thùng sắt cũng mất tiêu luôn.
Quay lại căn nhà lần nữa chắc là không kịp, Nam Đăng ngồi xuống vị trí ban đầu của thùng sắt, lưng dựa lên vách tường thô ráp.
"Meo......"
Sắc trời sáng lên, tiếng mèo kêu thân thuộc vang lên, Nam Đăng mở mắt ra.
Mèo đen chạy nhanh tới, chuẩn xác tìm được Nam Đăng đang cuộn tròn trong góc.
Hình như nó rất mệt, sau lưng lại thêm vết thương, may mà không nghiêm trọng, nằm cạnh Nam Đăng tự liếm liếm.
Nam Đăng sờ sờ nó, lo âu: "Mày có đau không?"
Mèo đen "meow" một tiếng khe khẽ, như là đang trả lời cậu, ngay sau đó đứng dậy, nhảy vào trong lồng ngực Nam Đăng, dĩ nhiên thành công đụng trúng cậu.
Trong ngực có thêm một con mèo, đầu thỏ bị lấn qua một bên, nó không vui mà dùng lỗ tai chọc chọc đầu mèo đen, miễn cưỡng ngủ chung.
Nam Đăng ôm một mèo một quỷ, ngáp một cái rồi cũng nhắm mắt vào.
-
Một đêm qua đi, không ít thiên sư đều trông thấy mèo đen - địa linh mới sinh mờ mờ ảo ảo.
Lâm Cửu theo nó một đoạn đường, muốn trợ giúp nó bắt giết oán hồn, nhưng sau khi bị phát hiện thì quẫy mất.
Hắn sớm quay về cửa hàng bùa chú, tường thuật tình hình với nội viện.
Bên trong màn chiếu thông tấn, Ông Bình Nhiên không tin lắm: "Địa linh mới chết, không thể nào thúc sinh nhanh như vậy được."
"Thầy, con tận mắt chứng kiến", Lâm Cửu vô cùng quả quyết, "Là địa linh không sai."
Hơn nữa còn là một địa linh động vật hung hãn, so với cổ thụ trước đây, ít nhất mạnh gấp đôi.
Mỗi khu vực chỉ có một địa linh, sự tồn tại của địa linh áp chế sát khí, có vài địa linh sẽ chủ động bắt giết oán hồn.
Bọn nó không hành động cùng thiên sư, nghe đồn chỉ có Thần Núi mới có khả năng thuần dưỡng và sử dụng.
Biểu cảm của Lâm Cửu đông cứng, muốn nói lại thôi.
Thế nhưng ngoại trừ địa phủ, quả thực không có bất kỳ tung tích nào của hai vị thần khác.
Vẻ mặt Ông Bình Nhiên dần dần nghiên túc, suy tư nói: "Ừm......!con theo dõi trước chút đi, đợi ta làm xong chuyện trong tay, sẽ qua đó một chuyến."
Lâm Cửu thưa: "Vâng."
Thông tấn kết thúc, Lâm Cửu lật dãy số thông tấn của Liên Dịch ra.
Hắn kính cẩn dò hỏi: "Liên thủ tịch, gần đây ngài không phát hiện bất kỳ dị trạng bất thường nào sao?"
Lúc này, Liên Dịch đang mở cửa nhà, nhặt cây bút máy dưới đất lên.
Anh mở nắp bút, phát hiện ngòi bút bên trong cong queo, đã bị hư rồi.
Truyền tin mới gửi đến, Liên Dịch mở ra nghe một lần.
Anh một bên bỏ bút máy vào trong ngăn kéo, trả lời: Không có.
-
Ban đêm, ngoại ô bắt đầu đổ mưa nhỏ.
Gió càng lúc càng lớn, rèm cửa sổ bị thổi không ngừng nhấp nhô, đi kèm nước mưa nhỏ vụn.
Đồng hồ trên tường chỉ hướng một giờ rạng sáng, bỗng một cái đầu thỏ từ bên ngoài nhảy vào.
Sau đó là Nam Đăng, cậu thuần thục leo cửa sổ vào nhà, sau khi đáp đất thì cẩn thận nhìn quanh tứ phía.
Phòng khách sáng đèn, lại không có người, Nam Đăng đi tới hành lang, nghe thấy tiếng nước ào ào từ phòng tắm ở cuối vang lên.
Cậu lặng lẽ tới gần, thò tay sờ sờ cửa kính thủy tinh.
Chất liệu này, hình như cậu trực tiếp xuyên qua được.
Bên trong phòng tắm sương mù quẩn quanh, kính thủy tinh mờ phân chia thành hai bên, một bàn tay nửa trong suốt dò từ dưới vào.
Giây tiếp theo, cả người Nam Đăng đều chui hết vào phòng tắm.
Cậu ngó phía trước, trông thấy có người nửa nằm trong bồn tắm, chớp mắt lại chui ra.
Đầu thỏ không thể xuyên qua thủy tinh, Nam Đăng dặn dò nó: "Mày ở ngoài đừng chạy lung tung, tao vào nhìn thử, ra nhanh thôi."
Cậu không yên tâm, vẽ một vòng dưới mặt đất, bảo đầu thỏ đợi trong cái vòng.
Đầu thỏ giật giật lỗ tai, thấy Nam Đăng xuyên vào phòng tắm lần nữa, xoay đầu ngửi ngửi một hướng khác.
Tiếng nước không gián đoạn, Liên Dịch mở mắt ra, giữa mày nhăn thành dấu.
Anh đoán Nam Đăng sẽ đến, cửa sổ phòng khách cũng không đóng.
Nam Đăng tới sớm hơn tối qua một chút, ngựa quen đường cũ mà leo cửa sổ, nhắm thẳng về phía của anh.
So sánh với sự nhút nhát và ngốc nghếch mấy lần trước của cậu, hành động bây giờ khiến cậu phù hợp với thân phận hơn, xông vào phòng tắm không hề cố kỵ như vậy.
Quả nhiên bề ngoài sẽ gây nhầm lẫn, bản chất vẫn là một con quỷ.
Giá áo cạnh cửa treo một cái áo khoác, vòng bát quái dần dần lộ ra một nửa từ bên trong.
Nam Đăng không biết nguy hiểm, chậm rãi tới gần Liên Dịch.
Một mùi máu tươi nhàn nhạt tràn ra bên trong hơi nước, Nam Đăng cẩn thận ngửi ngửi, cúi đầu nhìn thấy trên cánh tay trái khoác lên mép bồn tắm của Liên Dịch, có một miệng vết thương vừa dài vừa sâu.
Lần đầu tiên Nam Đăng nhìn thấy vết thương nghiêm trọng như vậy trên thân người sống, hơi ngây ngẩn, ngồi xổm xuống tự lẩm bẩm: "Sao bị thương rồi......"
Hôm nay vừa mới bị ư? Miệng vết thương nứt toác đang rướm máu ra bên ngoài, chảy từng chút từng chút vào trong bồn tắm, lẫn lộn một chỗ với nước nóng, lại tràn ra rơi trên mặt đất.
Nam Đăng nhớ lại mấy ngày nay, hình như Liên Dịch vẫn luôn ở một mình, thú cưng người giấy nhỏ hư ảo còn bị đầu thỏ ăn mất.
Bây giờ anh bị thương, vẫn lẻ loi ở trong nhà như cũ.
Nam Đăng im lặng thở dài, học bộ dạng liếm vết thương của mèo đen nhỏ tối hôm qua, khẽ thổi thổi cánh tay của Liên Dịch: "Nhanh tốt lên một chút nha."
Đây có thể là......!khẩu phần ăn tạm thời của cậu, mặc dù vẫn chưa có cách ăn được.
Nếu Liên Dịch không ở đây, quả thực cậu không tìm nổi thức ăn khác.
Nương theo tiếng nước, Liên Dịch chuẩn xác nghe thấy câu nói này.
Anh nhắm mắt lại, vòng bát quái rơi về trong quần áo.
Sau đó anh cảm giác được, Nam Đăng đang cắn anh.
Nam Đăng cố ý né vị trí miệng vết thương, cắn vào bắp thịt khỏe mạnh trên cánh tay.
Cậu chun mũi cố gắng, làn da dưới răng nanh còn cứng hơn cả tối qua.
Sau nửa phút, Nam Đăng bụm môi ngồi yên trên mặt đất, nhỏ giọng thì thầm: "Làm sao đây......"
Sương mù cạnh bồn tắm quá dày, Nam Đăng không phát hiện Liên Dịch hơi nâng mắt, đường nhìn đang dừng trên người cậu.
Cậu đang sầu vì đồ ăn, vẻ mặt mất mát tủi thân.
Một lát sau, Nam Đăng lại bị nước tràn ra khỏi bồn tắm hấp dẫn sự chú ý, dùng tay sờ tới sờ lui chơi đùa.
Nước ấm xuyên qua hồn thể nửa trong suốt, Nam Đăng cảm giác cả cơ thể mình đều ấm hẳn lên, biểu cảm ngạc nhiên hiếu kỳ, vẻ mặt đơn thuần.
Liên Dịch thu tầm mắt về.
Thôi.
"Bộp --"
Xa xa ngoài phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng vật thể rơi xuống, Nam Đăng ngẩng đầu.
Hình như Liên Dịch không nghe thấy, Nam Đăng phản ứng lại, sắc mặt thay đổi, khẩn trương quay đầu rời khỏi.
Cậu vừa chui ra phòng tắm, quả nhiên đầu thỏ không có ở cửa.
"Thỏ con!" Nam Đăng gọi một tiếng, vội vàng tới phòng khách, trông thấy đầu thỏ đuổi theo mấy con người giấy, hai mắt phiếm hàn quang như sói đói.
Người giấy nhỏ thét chói tai trốn chạy, tiếng của bọn nó quá bé, căn bản không thể truyền vào phòng tắm từ gian phòng khách mênh mông.
Công sức trong nháy mắt, đầu thỏ đã ăn được hai con.
Nam Đăng như lâm đại địch[2], vừa nhìn về phía phòng tắm, vừa ngăn cản: "Đừng ăn đừng ăn nữa! Sẽ bị phát hiện mất!"
[2] Như đối mặt với quân địch hùng mạnh, hoặc lâm vào tình huống cấp bách.
Đầu thỏ căn bản không nghe, trong mắt chỉ có người giấy nhỏ, Nam Đăng đuổi không kịp nó, trơ mắt nhìn nó há miệng cắn con người giấy cuối cùng, "sột soạt sột soạt" nháy mắt nuốt vào trong bụng.
Lúc này, cửa phòng tắm bị mở ra, Liên Dịch mặc xong quần áo đi ra.
Nam Đăng ôm đầu thỏ đứng trong góc, nhìn Liên Dịch dừng bước chân, cúi đầu nhặt nửa con người giấy dưới đất lên.
Người giấy nhỏ mất một nửa, không động đậy mà rũ đầu.
Nam Đăng chột dạ không thôi, vươn tay che miệng đầu thỏ lại.
Nhưng Liên Dịch lại không có bất kỳ phản ứng nào như trong tưởng tượng, anh đi đến sô pha ngồi xuống, thuận tay ném nửa con người giấy vào thùng rác.
Ồ? Cho nên không phải là thú cưng sao?
Nếu phát hiện thú cưng của mình chỉ còn lại một nửa, chắc chắn sẽ chẳng phản ứng như vậy đâu.
Nam Đăng cúi đầu nhìn nhìn đầu thỏ ăn no nê, cứ cảm thấy có chút kỳ quái khó giải thích.
Cậu trấn tĩnh lại rất nhanh, lặng yên không tiếng động tới bên cạnh Liên Dịch, ngồi trên thảm trải sàn giống tối hôm qua.
Tóc Liên Dịch ẩm ướt, ngọn tóc nhỏ nước xuống dưới, Nam Đăng vươn tay đón lấy, lạnh ghê.
Cậu điều chỉnh tư thế, lưng tựa lên mép sô pha, túm đầu thỏ cảnh cáo: "Lần sau không được như vậy nữa!"
Đầu thỏ liếm liếm môi, trong con ngươi đen kịt chỉ còn thừa lại sự thỏa mãn.
Sau nửa đêm, Nam Đăng không thử cắn Liên Dịch nữa.
Liên Dịch mở ti vi, cậu yên lặng ngồi dưới đất, nhìn ti vi không chớp mắt.
Ti vi mở cả đêm, Liên Dịch cũng ngồi trên sô pha trọn một đêm.
Trời sắp sáng, Nam Đăng chuẩn bị quay về.
Trước khi đi, cậu sờ sờ tay trái của Liên Dịch, nhìn miệng vết thương bị quần áo che phủ.
Cho dù không ăn anh, Nam Đăng cũng hy vọng Liên Dịch mau khỏi bệnh một chút, cậu còn muốn tới xem ti vi.
Nam Đăng lê bước ôm đầu thỏ lên: "Mai chúng ta lại tới."
Cậu đang nói chuyện với nó, cũng như đang nói câu này với Liên Dịch.
-
Song, đêm hôm sau, Nam Đăng lại không xuất hiện đúng hẹn.
Tối nay không đổ mưa nữa, gió lại lớn hơn, Liên Dịch đứng bên cửa sổ.
Anh đưa lưng về phía ánh đèn, khuôn mặt lạnh lùng dị thường ẩn vào trong bóng đêm.
Từ mười hai giờ tối đến giờ, anh đợi sắp hai tiếng rồi.
"Ting --"
Là truyền tin, trung tâm thành phố có thiên sư gửi tín hiệu cầu cứu.
Đôi mắt Liên Dịch rũ xuống, tay phải khẽ nâng, vòng bát quái trong lòng bàn tay xoay tròn nhanh như gió.
- ---------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Đăng Đăng: Sao có người sống ngủ còn trễ hơn cả quỷ vậy chứ (ôm đầu).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...