Mỗi ngày sau tết không có chuyện gì, kỳ nghỉ cuối cùng cũng tới lúc kết thúc.
Tống Khải vì có trận thi đấu lớn nên bắt đầu đi tập huấn, ra ngoài ở cách nhà khoảng 2 tiếng đi xe, ngay cả cuối tuần cũng rất ít khi về nhà.
Mà Tống Lăng Tâm vào năm cuối dại học, tháng ba khai giảng, bận bịu lên lớp, viết luận văn, giúp giáo sư lên kế hoạch cũng không thể lơi là, mỗi ngày đi sớm về trễ, sau khi về nhà còn chong đèn làm đến khuya, tương đối vất vả.
"Con gái cần gì chăm chỉ như thế?" Bà Tống trong bữa cơm tối luôn nhắc đi nhắc lại không ngớt. "Tìm đối tượng tốt quan trọng hơn mà. Cục cưng à, con đã 22 tuổi rồi, sao không thấy con đem bạn trai về cho ba mẹ xem mặt vậy? Trong trường không gặp được bạn học hợp ý sao? Cục cưng của ba mẹ lớn lên xinh đẹp thế này, sao có thể không có người theo đuổi được
Cô đương nhiên không phải không có người theo... Chỉ là, trong mắt trong tim cô còn có thể chứa dược người khác nữa sao...
Cắm cúi ăn cơm, Tống Lăng Tâm lí nhí trả lời mấy tiếng, muốn qua loa cho xong chuyện.
"Muốn học thì cứ học, có thể học cao bao nhiêu thì học bấy nhiêu, cần thi vào viện nghiên cứu thì thi, không cần lo lắng, học phí ba mẹ sẽ trả." Ông Tống lúc nào cũng khuyến khích cô.
"Con biết ạ, cám ơn ba." Tống Lăng Tâm nuốt một miếng đồ ăn nóng hổi xuống, mau chóng cảm ơn.
"Đừng có lúc nào cũng kêu con nó đọc sách nữa! Đọc nhiều quá sau này khó lấy chồng!" Bà Tống lo lắng hết sức, "Cũng không phải làm đến Tổng thống, đọc nhiều sách thế đế làm gì? Tốt nghiệp đại học đã rất giỏi rồi, mau tìm bạn trai quan trọng hơn!"
"Mẹ đừng lo, con sẽ để ý mà." Con gái khôn ngoan trấn an mẹ nuôi.
"Con đừng cho là mẹ nói nhiều, con gái phải gả đi mới tốt, con hồi nhỏ số khổ....." Nói đến đấy, hai hốc mắt bà Tống bắt đầu đỏ lên, "Không giúp con tìm một nơi thương yêu con, chúng ta sẽ không làm tròn lời dặn dò vớ ba mẹ con..."
"Ăn lo ăn đi, nói mấy chuyện này làm gì?" ông Tống lớn tiếng mắng.
Sau khi an ủi bà Tống, cam đoan mình nhất định sẽ tìm được đối tượng, vất vả lắm mới dỗ dành bà vui lên một chút, Tống Lăng Tâm mới về phòng, mở đèn thì thấy di động để trên bàn đang rung.
Cô bắt máy, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên.
"Ăn cơm xong chưa? Muộn thế này mới lên à?"
"Dạ, bữa tối cũng hơi lâu, mẹ lại nhắc em mau tìm bạn trai." Tống Lăng Tâm cầm di động leo lên giường, vứt hết mệt mỏi chui vào trong chăn, nhắm mắt lại, thở dài.
Tống Khải im lặng vài giây, không nói tiếng nào.
"Anh ăn cơm chưa? Buổi tối có tập bóng không?" Biết anh không thích nghe chuyện này, bây giờ nhất định là đang khó chịu, Tống Lăng Tâm nhanh chóng lảng sang chuyện khác. "Cần đây anh vẫn rất bận sao? Tập huấn mệt lắm phải không?"
"ừ." Anh rầu rĩ trả lời.
"Sao vậy? Khó khăn lắm mói gọi điện được sao không nói chuyện, không nhớ em sao?" Những lúc thế này, chỉ có cách làm nũng. Lúc Tống Khải đi tập huấn là vô cùng bận rộn, muốn tranh thủ thời gian gọi điện thoại đều không dễ dàng, thường phải mấy ngày mới có thể kiếm vài phút vội vàng nói được hai câu. Đối với hai người đang yêu cuồng nhiệt mà nói, thật sự rất khó khăn.
"Nhớ." Anh thở dài. Biết có hỏi cũng vô dụng, tình hình này cũng không phái nhất thời có thể giải quyết, thay vì thế, anh đành phải tạm thời dứt bỏ.
"Thật không? Nhớ đến mức nào?" Tuy rằng câu trả lời đơn giản như vậy, chỉ có một chữ lại làm cô cười híp mắt, trong lòng thấy thật ngọt ngào.
Câu hỏi của cô đổi lại là mấy tiếng cười khổ xấu hổ. Không biết là người này vốn vụng về trong cách biểu hiện tình cảm, hay nói rõ nỗi lòng qua điện thoại thật sự không phải phong cách của anh, mà Tống Khải không nói gì thêm.
"Em rất nhớ anh đó." Tống Lăng Tâm lại không giống anh, anh không ở trước mặt, mấy câu siêu buồn nôn này mới nói ra miệng được "Mỗi ngày đều nhớ, còn cố tình tìm rất nhiều việc để làm, khiến bản thân bề bộn công việc, làm mệt đến nỗi vừa lên giường là ngủ ngay mới hết nhớ, mới không nghĩ lung tung..."
"Có tác dụng không?"
Tống Lăng Tâm hơi ủ rũ. "Không có, vẫn là thường ngủ không ngon. Tinh thần không tập trung, trên đường lái xe đến trường mấy lần tí nữa là vượt đèn đỏ, làm em sợ muốn chết."
"Vậy sao?" Tống Khải trầm ngâm một chốc, tiếc nuối nói. "Vậy không thể để em lái xe đến thăm anh rồi, anh không an tâm. Thật không may, cuối tuần này vừa đúng lúc chuyển đến thành phố K."
"Á? Tới thành phố K sao?" Tống Lăng Tâm quả thực định thét chói tai; nơi ấy cách nhà không đến 1 tiếng đi xe, cô chắc chắn có thể đi thăm anh rồi! "Có được không?! Em đến được hả?"
"Nhưng mà em lái xe không tập trung." Dáng vẻ anh trai đã bày ra rồi, anh nghiêm mặt dạy dỗ: "Muốn đến cũng được, nhưng trước đó phải nghỉ ngơi thật tốt, tối hôm đó không được thức khuya, cũng dược dậy quá sớm, ngủ đủ giấc mới lái xe đến đây, nếu không thì không được đến, có nghe không?"
"Chạy xe không quá 1 tiếng..." Cô lí nhí bĩu môi kêu lên.
"Có nghe không?" Tống Khải hỏi lại lần nữa, giọng nói nghiêm khắc, thật giống dáng vẻ của ông Tống.
"Nghe thấy rồi, em sẽ ngủ đàng hoàng." Cô trả lời. Nụ cười muốn nén cũng nén không nổi nữa, hiện rõ giữa hai hàng lông mày. Cười đến đáng yêu như vậy, đến ngọt ngào như vậy, nếu Tống Khải giờ phút này ở trước mặt cô, có lẽ cũng kiềm chế không được bản thân, chắc đã kéo cô lại hôn tận tình rồi.
Thỏa mãn mong nhớ cúp điện thoại, Tống Lăng Tâm vùi khuôn mặt hơi hơi nóng vào gối, hét lên nhớ quá thật nhớ quá đi, cuối tuần là có thể gặp nhau rồi!
**
Nhưng mà quá trình gặp nhau, thật đúng là phức tạp.
Theo thời gian đã hẹn, lái xe tìm một hồi, mới tìm ra khách sạn tọa lạc ở nơi khá hẻo lánh, Tống Lăng Tâm hết sức tránh đại sảnh đông người qua lại, lái đến bãi đậu xe ở phía sau.
Tống Khải đáng lẽ phải ở bãi đậu xe đợi cô, nhưng không hề thấy bóng dáng.
Tống Lăng Tâm không dám tùy tiện xuống xe cũng không thể vào khách sạn, cô không có chìa khóa phòng. Điện thoại di động không gọi được, tin nhắn gởi đi cũng không dược trả lời, cô trong phút chốc cảm thấy sợ hãi.
Cô đối với nơi xa lạ, luôn có cảm giác sợ hãi khó lí giải và nặng nề.
Ngồi yên trong xe được một lát, đột nhiên, có người gõ cửa kính xe, làm cô sợ hết hồn.
Ngoài cửa xe, có một người cao lớn đang khom lưng hỏi thăm. Khuôn mặt người đàn ông này mày rậm mắt to rất quen thuộc, mang nụ cười mỉm ấm áp, là đồng đội kiêm bạn thân của Tống Khải, Lý Vĩnh Tín.
"Em gái!" Cá đội mọi người đều gọi cô như thế, giờ phút này nghe được thật sự quen thuộc đến làm người khác muốn khóc! "Em tới thăm anh trai sao? Sao còn ngồi ngẩn người ở dây?"
Tống Lăng Tâm hạ kính xe xuống, như gặp được vị cứu tinh, "Anh Lý, anh em dâu?"
"Có phóng viên đến phỏng vấn, hình như còn chưa kết thúc Em muốn đi lên trên đó chờ không?" Lý Vĩnh Tín dáng người rất cao, khom lưng thế này nói chuyện với cô, dáng vẻ khá khổ sở.
Tống Lăng Tâm đi theo.
Trong phòng Lý Vĩnh Tín còn có mấy người đồng đội, bình thường luyện bóng thật buồn chán, bây giờ thấy cô em gái nhà họ Tống xinh đẹp ngọt ngào đến đây, ai ai cũng mừng rỡ, sử dụng tất cả bản lĩnh cùng cô hò chuyện, tán gẫu, còn liên tục đổi đồ ăn vặt cho cô.
"Nghe nói năm tư rồi? Sẽ tốt nghiệp suôn sẻ chứ? Có trở ngại gì không?"
"Học ngành gì? Kinh tế à? Lợi hại vậy sao?"
"Em mang món gì ngon đến cho anh trai em vậy? Chia cho tụi anh với được không?" Tống Lăng Tâm xấu hổ đỏ mặt cười cười, câu nào trả lời được thì trả lời, có đôi lúc, cô thật có hơi không chống đỡ nối.
Chẳng hạn như, bị mọi người hỏi đến vấn đề rất đáng quan tâm: "Mấy tuổi rồi? Có bạn trai chưa?"
"Ừm..." Mặt cô càng nóng thêm.
"Anh trai em quản lý chặt quá à? Nếu có người trong tụi anh muốn theo đuổi em, nhất định trước đó sẽ bị anh của em đập nhừ tử!" Có người lên tiếng, nói dứt câu, lập tức có mấy tiếng khen ngợi đồng ý.
Chờ cho tiếng hoan hô vô cùng náo nhiệt kia lắng xuống, một giọng nói lạnh lẽo như muốn đóng băng mọi thứ ở bên cửa vang lên, "Nói rất hay, một chút cũng không sai."
Mọi người lập tức ngưng bặt tiếng cười đông cứng giữa không trung.
"Em, lại đây cho anh." Tống Khải thân ảnh cao lớn dựa bên khung cửa, chắn ánh sáng ngoài hành lang, tưởng như sứ giả đến từ địa ngục. "Các cậu, bớt đụng đến con bé đi!"
Tống Lăng Tâm vâng lời đi qua, trong im lặng bao trùm, cám giác như minh đang đi ra pháp trường.
Cúi đầu đi theo Tống Khải đến phòng anh ở tầng lầu khác, một căn phòng ở cuối hành lang, cánh cửa đóng lại, Tống Khải để cô một mình đứng gần cửa, cứ thế đi rửa mặt, thay quần áo.
Sau đó, quay trở ra ngồi lên sofa, mở TV, tiếng ồn ào liền vang khắp phòng
Từ đầu đến đuôi, anh dãu không nhìn cô, cũng không mở miệng, giống như Tống Lăng Tâm hoàn toàn không tồn tại.
Anh đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận.
"Giận em hả?" Sau một lúc lâu, bàn tay nhỏ bé trắng ngần nhẹ nhàng đặt trên vai anh. Cô gái đáng yêu ngồi xổm xuống bên cạnh anh, giọng điệu e sợ dò hỏi.
Tống Khải không rảnh quan tâm. Anh thật sự nổi giận. Khuôn mặt tuấn tú như đúc bằng sắt, nghiêm túc đến nỗi khiến người ta khiếp sợ.
"Em không phải là cố ý, chờ anh không thấy, di động lại không gọi được."
"Vậy là em có thể tự ý đi theo người khác?" Anh lên tiếng vặn hỏi.
"Nhưng mà... Họ đều là đồng đội của anh, em quen anh Lý cũng lâu rồi mà..." Cô chớp mắt, đôi mắt to tròn đầy hồn nhiên, vô tội. "Xin lỗi mà."
Cô chẳng lẽ không biết, mấy tên đồng đội có vẻ thân thiện đó, có bao nhiêu tên định theo đuổi cô? Vừa lần theo tiếng nói chuyện râm ran tìm thấy cô, lại thấy cô ngồi giữa một đám đàn ông, giống như một miếng thịt tươi ngon để trong bầy sói, anh sợ tới mức tim suýt chút nữa đã ngừng dập.
Tống Khải tức đến không muốn lên tiếng. Lần này không thế dễ dàng bỏ qua cho cô được, một tí ý thức nguy hiểm cũng không có!
Thấy anh còn muốn duy trì vẻ tức giận, Tống Lăng Tâm khe khẽ thở dài một hơi.
"Chẳng lẽ anh còn tính giận em thật lâu sao?" Cô bất đắc dĩ hỏi, thấy anh không phản ứng, bàn tay nhỏ nhắn đè mạnh lên vai anh, đứng dậy. "Được rồi, em đi rửa mặt trước."
Xoay người đi vào phòng tắm, hình dáng thướt tha đó thật xinh đẹp, dù đang nóng giận, Tống Khải vẫn không nhịn được phải đưa mắt liếc trộm, vừa lúc thấy cô cầm áo khoác lửng dạng cao bồi cởi xuống, tiện tay bỏ trên mặt thảm.
Cô đưa tay lên, dường như không chú ý mà vấn tóc lên, phơi bày ra... cả một tấm lưng đẹp đẽ. Trắng đến lóa mắt, không chút tì vết, đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
Cô mặc cái áo khoác lửng bên ngoài, bên trong là một cái áo lưng trần có một sợi dây vòng qua cổ, phía trước nhìn không thấy có bất cứ vấn đề gì, phía sau chỉ có một sợi dây nhỏ buộc chặt, thiết kế thật nóng bỏng!
"Em..." Nói máu huyết xông lên vẫn còn chưa đúng lắm, mà phải nói Tống Khải thiếu chút nữa đã ngạt thở.
Tống Lăng Tâm đang đứng ở cửa phòng tắm, ngoái đầu nhìn lại, cắn cắn môi cười. "Bồn tắm matxa lớn ghê, em tắm luôn được không?"
BỊ khiêu khích đến điên đảo hồn phách, Tống Khải hoàn toàn quên mất anh đang giận chuyện gì. Bật đứng dậy, di chuyển nhanh như báo, lúc cô xoay người định đóng cửa, anh đã đi tới cửa phòng tắm.
"Đương nhiên là dược." Giọng anh không còn lạnh lùng nghiêm khắc nữa, mà trầm khàn gợi cảm đến khổ sở, "Đúng lúc anh cũng muốn tắm.''
Một cánh tay vươn tới, thân thểmềm mại ép sát vào lồng ngực anh. Cô ngẩng mặt lên, đón nhận nụ hôn nồng nhiệt không thể kiềm nén.
"Ưm..." Tiếng ưm ngọt ngào khiến người nào đó toàn thân tê dại.
"Em mặc áo thế này đến đây?" Vừa hôn mạnh không dứt lên đôi môi cô, Tống Khải vừa tra hỏi: "Áo này mua hồi nào? Em mặc thế này ra ngoài cho người khác ngắm hả?"
"Không có mà... Chỉ mặc cho anh ngắm..." Cô thở nhẹ ra, trong nụ hôn không dứt khó khăn nói thành tiếng.
Anh một tay vuốt ve tấm lưng trắng mịn, còn tay kia, ngón tay thon dài khéo léo tháo nút buộc bên hông và sợi dây nhỏ trên cổ,rồi nhẹ nhàng kéo ra, cái áo xinh đẹp liền không còn chỗ nào dùng đến nằm dưới chân hai người.
"ừ, thật thuận tiện." anh vừa khen, vừa ôm chặt cô, cố ý dùng ngực mình cọ vào vùng ngực trần của cô. Đầu ngực nhạy cảm bị cái áo khoác thê thao sượt qua, tức khắc làm cô rên khẽ nghe thật dáng yêu.
Cơ bản không chỉ là lửa gần rơm, mà là cây đuốc tẩm xăng; hai người xa nhau vài ngày, khó nén nỗi nhớ không quên, chỉ dùng lời nói thôi không đủ, nhất định phải dùng toàn thân, dùng cả trái tim mới có thế kể hết nỗi khổ nhung nhớ.
Cửa phòng tắm đóng lại, bồn tắm lớn chuyến động, trong tiếng nước ào ào, tiếng thở khe khẽ vang lên, lúc gấp gấp, lúc ngân vang, có lúc, là tiếng kêu thét, có khi, là tiếng rên rỉ thở dài, chỉ duy nhất không thay đổi, là tiếng thở hổn hển nặng nề của nam giới, khi cao khi thấp, tạo thành bản nhạc đệm hài hòa nhất.
Đêm hôm đó, đáng lẽ trước giờ đội bóng điểm danh cô phải rời khỏi dây. Nhưng đội bóng được nghỉ hai ngày, huấn luyện viên dẫn cầu thủ ra ngoài liên hoan, ở lại khách sạn không còn được mấy người, thế nên tối nay không điểm danh.
Còn Tống Lăng Tâm sau khi bị Tống Khải dốc sức yêu thương, mệt mỏi ngủ thật say, Tống Khải cũng không đánh thức cô, đợi cô từ từ tỉnh lại, vừa mở mắt phát hiện đêm đã về khuya.
Thật ra cô bị một tiếng động lạ rất nhỏ đánh thức. Ngồi dậy, thấy Tống Khải vẫn còn ngủ say, chỉ có cô là thức
Từ trong ánh sáng của ngọn đèn đầu giường, cô không nén nổi len lén nhìn nghiêng qua một bên người anh, vẻ mặt khi ngủ thật bình thản dịu dàng.
Cơ thể thon dài của anh thật sự rất đẹp. Tràn ngập mùi vị nam tính, lại thêm hơi thở mạnh mẽ của một vận động viên; làn da toàn thân đầu là màu đồng khỏe mạnh khiến ngũ quan như chạm khắc càng rõ nét. Cặp mắt sắc bén sáng ngời nhắm chặt giảm bớt mấy phần tính cách độc đoán; hơi thở đều đều, anh ngủ thật say.
Họ không phải thân thiết nhau từ bé. Hồi còn nhỏ, cô đối với anh chỉ là ấn tượng "một người anh chơi bóng rất giỏi" chỉ thế mà thôi. Kỹ thuật chơi bóng xuất sắc làm Tống Khải từ nhỏ dã thi đấu rất nhiều, suốt ngày không phải tập huấn thì chính là thi đấu, cơ hội gặp mặt cô rất ít, rất ít.
Dù sau này lúc ba mẹ cô đều qua đời, cô được nhà anh nhận nuôi đã lâu, Tống Khải vẫn rất hiếm khi xuất hiện. Cô cũng chưa hiểu biết nhiều, ba mẹ anh đã đem tình thương đối với Tống Khải chuyển qua cô.
Đến mùa hè năm cô 22 tuổi, Tống Khải vì bị chấn thương phải phẫu thuật, bắt buộc phải nghi ngơi ở nhà, mà lần nghỉ ngơi này,đã tạo cơ hội cho hai người ở gần nhau.
Sau đó, sau đó...
Yêu thương khẽ vuốt lên vòm ngực rắn chắc ấy, không chịu được lại lén hôn một cái. Tống Lăng Tâm đến giờ còn không thể tin được, một cơ thể tuyệt vời, cường tráng khiến người ghen tị kia, lại có thể thuộc về cô; khuôn mặt tuấn tú ngạo mạn lạnh lùng kia, lúc thấy cô sẽ mỉm cười dịu dàng đến tận xương tủy, còn đôi môi hơi mỏng nghiêm túc, lúc hôn cô, lại nồng nàn biết bao, tham lam biết bao...
Thật không thể tin được! Giấc mơ nửa đêm quay lại, Tống Lăng Tâm vẫn còn nghi hoặc tất cả chuyện này có phải là một giấc mộng thoáng qua đẹp đẽ, đầu là tưởng tượng của cô mà thôi hay không?
Tiếng động lạ lại truyền đến, cắt dứt si mê của cô. Cô nhăn mày, nghiêng tai lắng nghe.
Tiếng động không lớn, hình như từ phòng bên vọng đến, như là gõ vào cái gì đó, lại vừa không giống, thêm âm thanh khó nhận biết, quái lạ, như tiếng gió mà cũng giống tiếng TV, nhưng giống như tạp âm...
Tống Lăng Tâm nghe một hồi lâu, tiếng động ngừng lại, bốn phía chìm vào yên tĩnh, nhưng không bao lâu, lại bắt dầu.
Vì nghe không được rõ ràng, cô định quay người ngồi dậy, dùng cả tay lẫn chân lại gần hướng phát ra âm thanh, muốn biết rõ là chuyện gì xảy ra.
Bỗng, cô bị người phía sau ôm ngang lấy, giọng nam ngái ngủ hỏi: "Em đang làm gì vậy? Khuya rồi sao không ngủ?"
"Suỵt, anh nghe đi, đó là tiếng gì vậy?" Đôi mày thanh tú của cô chau lại, nghiêng đầu lắng nghe, nghi hoặc không thôi. "Em bị nó đánh thức. Anh không không nghe thấy à?"
Tống Khải nghe xong một lúc lâu, đột nhiên, cô cảm thấy thân thể anh hai run run.
Quay đầu nhìn lại, Tống Khải một tay đế trên trán, bả vai run lên từng chập, đang cố nhịn cười.
"Anh cười cái gì?" Tống Lăng Tâm ngơ ngác không hiểu.
"Bé cưng, em không biết cái đó là tiếng gì sao?" Tống Khải cười đến mức gần như không đáp nối, hai tròng mắt lóe lên đốm lửa kì lạ. Anh kéo một cái, mang người con gái còn đang ngấn người ôm vào trong lòng.
"Rốt cuộc là gì? TV hả?"
Tống Khải cúi đầu, dán vào tai cô, thấp giọng chậm rãi giải thích, "Lúc nãy, khi em bị anh đè xuống, chúng ta... cũng gây ra tiếng động giống thế. Thế nào, em có hứng đi rình người khác sao?"
Tống Lăng Tâm lập tức hiểu ra, khuôn mặt trắng nõn cũng tức thì hùm một phát đó lựng.
"Anh, người ở kế phòng anh là ai vậy? Là đồng đội nào vậy?" Cô xấu hổ vùi mặt vào ngực anh, thật lâu, mới ấp úng hỏi anh.
"Không biết, cũng không hẳn là đồng đội. Trời chưa tối bọn anh đã đổi phòng, không biết ở bên kia là ai, không chắc là người trong đội, trong đội không cho phép để bạn gái ở qua đêm." Tống Khải nhún vai. "Có điều quy định chỉ là quy định..."
Một số cầu thủ có đời sống cá nhân khá ồn ào, chuyện này Tống Lăng Tâm cũng có nghe qua, nhưng giờ nghe anh nói vậy, cô đột nhiên không nói lời nào, giống như đà điểu dí vào lồng ngực anh, không ngẩng đầu lên cũng không nói chuyện.
"Em sao vậy?" Tống Khải đương nhiên phát hiện ra bất thường của cô ngay, bàn tay to lớn xoa lưng cô, hỏi nhỏ.
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến... em cứ như vậy... ngủ trong này..."
Lời nói ngập ngừng, giọng nói rầu rĩ, đều thế hiện rõ cô lại hối hận.
Nếu nói không đứng đắn, anh như thế cũng bị tính luôn à?
"Căn phòng này là anh đặt riêng, không phải phòng chung." Tống Khải kiên nhẫn giải thích, "Hơn nữa anh đã xin phép trước, đây là thời gian riêng tư của anh. Như vậy cũng không được sao?"
Tống Lăng Tâm lắc đầu, cô không biết nên nói gì.
Vì cô, Tống Khải thật lao tâm khổ trí, đều nghĩ trước mọi chuyện. Nếu không phải đã hẹn gặp nhau ở nơi này, anh chắc chắn sẽ xin phép nghỉ một thời gian ngắn mà chạy như bay về nhà gặp cô. Chuyện này cô hiểu rất rõ.
Chắc chắn là vậy, nhưng... cảm giác phạm phải sai lầm trầm trọng này, đến cùng là sao thế này? Vì sao lại luẩn quẩn không gạt bỏ được?
Trong bóng tối, Tống Khải thở dài một hơi.
"Em lại suy nghĩ nhiều quá rồi." Giọng anh thật thấp, vô cùng cam chịu. "Nếu khiến em không vui, vậy sau này đừng gặp nhau thế này là được rồi."
Cô trong ngực anh gật gật đầu, sau một lúc lâu, lại lắc đầu.
Muốn gặp anh, lại không muốn lén lút thế này, đầy cảm giác mặc cảm; không gặp anh, lại không nén được nỗi nhớ nhung đầy tim.
"Không biết làm thế nào..." Cô buồn muốn rơi nước mắt.
Thật cực khổ, thật vất vả, mà lại mang một giọt mật ngọt ngào thấm tận đáy lòng, làm cho người khác vừa muốn vừa không có can đảm, sợ sau khi nếm thử lại rơi vào vực sâu hối hận...
"Đừng khóc, ngoan nào." Tống Khải nâng mặt cô lên, vỗ về người con gái đáng yêu đang rơi lệ, "Anh sẽ nghĩ cách, em ngoan ngoãn ngủ đi, được không?"
"Dạ."
Sau khi hôn chúc ngủ ngon, anh ôm cô, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, chỉ chốc lát sau, chỉ nghe tiếng thở đều đều, Tống Lăng Tâm vô cùng mệt mỏi rất nhanh đã bị anh dỗ ngủ.
Còn Tống Khải lại mất ngủ.
Họ luôn ở trong tình trạng giống nhau, mỗi lần mâu thuẫn là một lần dao động.
Có khi, cô lại cứng lòng, ngăn mình tìm cớ ngủ đêm bên ngoài; có khi, lại không chịu được nên từ chối đến nhà bạn học thảo luận báo cáo, tối quá thì lấy lí do phải ở lại, lén chạy đi gặp anh.
Xuân qua hè tới, trong vòng xoay luẩn quấn vô tận, cuối cùng, sự việc đã bại lộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...