Edit + Beta: Mật
Làn gió nhẹ thổi qua cửa sổ đang hé mở, rèm cửa màu xanh xa trời khẽ đung đưa.
Ánh nắng sáng rực chiếu vào phòng, Giang Hằng đứng yên một chỗ thật lâu.
Trong tay hắn như đang cầm thứ gì đó nóng rực, đánh tan những tâm tư kiều diễm của hắn.
Hóa ra không phải trùng hợp, Ngôn Từ thật sự không phải đến tìm mình.
Là hắn tự mình đa tình, còn nhớ thương người ta lâu như vậy.
Ngôn Từ chỉ là vừa ý công việc này thôi, mặt đỏ...!Rõ ràng là lỗi của chính mình.
Lòng Giang Hằng có hơi đau khổ, hắn bình tĩnh lại hít sâu một hơi, đặt điện thoại lại trên bàn, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quay lại phòng tiếp tục phát sóng trực tiếp lần nữa, Giang Hằng vẫn không bật cam, bây giờ cũng không buồn nói gì cả.
Biểu hiện của hắn cũng không kỳ lạ, chỉ là thái độ có hơi khác, phòng trực tiếp rất yên tĩnh.
Ngôn Từ ra khỏi WC, sau khi nhìn Giang Hằng cũng không có đi vào, cầm điện thoại đứng ngoài cửa nhìn hắn rồi nói: "Em...!Em đi dọn phòng."
Lời cậu nói có hơi rụt rè, Giang Hằng không ngẩng đầu nhìn cậu, ừ một tiếng coi như trả lời.
Ngôn Từ ở đây vẫn hơi câu nệ, Giang Hằng thật ra không cần lo lắng về bất cứ điều gì, nhưng như vầy thì hơi quá xấu hổ.
Trong căn hộ rộng lớn như vậy chỉ có hai người bọn họ, Ngôn Từ không đi vào, Giang Hằng cũng sẽ không đi ra.
Đây là một vòng tuần hoàn chết, không mở miệng sẽ không có chỗ giao nhau.
Giang Hằng cứ như vậy đến buổi tối khi bọn Giản Chinh trở về, còn có vị Tống Mộc kia.
Ngôn Từ chưa gặp qua, sau khi hai người bắt tay thì bọn họ bắt đầu bàn chuyện buổi tối ai đi nấu cơm.
Dù sao đều là người bình thường mà thôi, cũng không thể ngày nào cũng đi ăn cơm tiệm được.
Giang Hằng từ trước đến giờ luôn là lão đại, mặc kệ những người khác, hai chân đan chéo ngồi xuống sô pha: "Ai nấu cơm hồi thứ sáu tuần trước?"
"Em, A Mãnh rửa chén!" Giản Chinh giơ tay nhiệt tình thoát khỏi ác mộng nấu cơm, cười hì hì với Giang Hằng.
Mạng Tân là người sống thành thật, làm việc theo quy củ, nhỏ giọng than thở: "Lão Đại, anh cũng chưa rửa chén mấy lần..."
"..." Giang Hằng tức giận liếc y một cái: "Mấy người cũng kêu tôi là lão đại rồi, lão đại có thể đi rửa chén hả?"
Dựa vào việc Ngôn Từ mới đến, lập tức xung phong nhận việc: "Để tôi đi nấu cơm là được."
Cậu đứng dậy nhận đồ ăn Giản Chinh mang đến, không nói gì trực tiếp chạy về phía nhà bếp.
Còn mấy thành viên cũ hai mắt nhìn nhau, Giản Chinh phải nhìn Mạnh Tân, trái nhìn tống mộc, rồi mới quay đầu nhìn Giang Hằng: "Lão Giang, anh bắt nạt người mới kìa, Ngôn Từ nhìn ngoan như vậy còn xuống tay được, thật độc ác mà!"
"Cút!" Giang Hằng đạp cậu ta một cái, sắc mắt hơi trầm xuống.
Hôm nay chắc là không trốn được việc rửa chén, Giang Hằng ngồi ở sô pha nhìn thoáng qua nhà bếp.
Thân thủ Ngôn Từ nhìn rất thành thạo, vòng eo tinh tế của cậu được tôn lên qua dáng vẻ rửa đồ ăn.
Rõ ràng bốn năm trước cậu không như thế...!
Trong nhà cậu là viên ngọc bảo bối của ba mẹ, tiểu vương tử mắng hay phạt cũng không được, sao bây giờ lại thành thạo nấu cơm rửa chén như vậy? Chẳng lẽ khi kết hôn, vợ cậu đối xử với cậu không tốt sao...!Giang Hằng không cam lòng nghĩ, sau đó lại ủy khuất giùm Ngôn Từ.
Rõ ràng là người nên được cưng chiều mới khiến người ta yên tâm, vậy tại sao lại ra ngoài chịu khổ.
Hắn không rõ lý do, ngồi trên sô pha một bên mắng thầm trong lòng một bên lại không biết giải tỏa thế nào.
Giang Hằng hờn dỗi tại chỗ giữa ban ngày, cho đến khi ăn cơm cũng chưa hết giận, ai cũng không để ý tới, hì hục độc chiếm hơn phân nữa đồ ăn của Ngôn Từ làm, vừa vặn những người khác đều đã ăn xong, hắn vẫn còn chưa dùng xong.
Mọi người đều có hơi thắc mắc Giang Hằng là đang giở trò gì, đều yên lặng nhìn sắc mặt không tốt của hắn, vẫn ngại mở miệng nói thẳng kêu hắn đi rửa chén.
Giản Chinh nhìn Ngôn Từ giương mắt sững sờ, nghĩ cậu không biết gì cả nên kiên trì giải thích: "Giang Hằng là như vậy, anh đừng ngạc nhiên.
Tính tình hắn có hơi kỳ quái, nhưng người vẫn tốt lắm, anh đừng sợ..."
"À...!Ừm, tôi không sợ." Ngôn Từ cười gượng, ngồi trên sô pha không nhúc nhích.
Cậu là người hay nghỉ ngơi rất sớm, hơn nữa trong phòng của mỗi người đều có phòng tắm riêng, liền không quấy rầy người khác mà tự mình cầm khăn đi tắm trước.
.....!
Giang Hằng ngồi một mình trên sân thượng, miệng ngậm điếu thuốc.
Làn khói từ từ bay lượn trong không khí, một giây sau liền tan biến.
Nửa chân hắn lộ ngoài lan can, không lo lắng, bên tay trái còn có mấy chai rượu rỗng.
Có thể phòng của Ngôn Từ đang ở dưới chân hắn.
Cậu đang làm gì vậy? Giang Hằng cầm điêu thuốc, nặng nề thở dài một hơi.
Đã lâu rồi hắn chưa hút thuốc, trong khoảng thời gian này người cũng bận rộn, không có thời gian rảnh.
Bây giờ tâm tư đau buồn, mới lấy để phát tiết.
"Anh ngồi đây chi vậy? Giản Chinh quét nhà một chút, sau đó phát hiện ai đó đang mở cửa sân thượng, cho nên mới đi nhìn thử xem.
Cậu ta trợn mắt nhìn hai chai rượu rỗng trên đất, tặc lưỡi hai tiếng: "Chùi ui, anh sao vậy, hết hút thuốc đến uống rượu, chẳng lẽ...!thất tình?"
"Cậu cảm thấy tôi có thời gian nói chuyện yêu đương à?" Giang Hằng chế giễu.
"Sao lại không có thời gian, thằng cha A Mãnh kia không phải lúc trước có đối tượng qua mạng à." Giản Chinh không đến gần, chỉ đi đến lan can bên kia, đứng đó hóng gió.
Giang Hằng rầu rĩ lại nốc một ngụm rượu, cũng không đứng dậy: "Không phải thất tình."
Giản Chinh à một tiếng, sau đó vẫy tay với hắn: "Mấy người bọn họ tính đánh bài trong phòng anh, anh có tới không? Không tới thì tôi đi." Giang Hằng không quan tâm cậu ta, tương đương ngầm thừa nhận.
Vì ánh hào quang của chức đội trưởng nên phòng Giang Hằng có sắp xếp một nơi nữa, cũng là chỗ thiết thực nhất.
Không chỉ có LCD TV(1), còn có cái bàn nghỉ bên cạnh thật ra có thể thay đổi được(2), cũng được tận dùng làm phòng chơi cờ.
Ngày mốt bọn họ phải đi máy bay đường dài, hôm nay mới bàn bạc đi đánh bài tám chuyện cả đêm.
Giang Hằng không có hứng thú với việc đó, tiếp tục ngồi ở sân thượng hóng gió.
Hắn nghĩ lại những chuyện Giản Chinh vừa nói, thật ra thì xem lại cũng giống như thất tình thật.
Cho tới bây giờ Giang Hằng vẫn không thể quên được đoạn tình cảm với Ngôn Từ kia, sau đó hắn lại đặt tâm tư vào giới esport nên mới bất đắc dĩ rời đi.
Tình cảm của Giang Hằng đối với cậu rất sâu nặng, bốn năm như một ngày, chưa bao giờ quên.
Im lặng nửa ngày, hắn lẩm bẩm nói: "Thật sự xin lỗi, Ngôn Ngôn..."
So với ba năm trước, trước khi thi đấu, hắn phải làm việc thật tốt.
Giang Hằng muốn hoàn thành ước mơ của mình sau đó mới quay lại tìm Ngôn Từ, chuẩn bị thật tốt nói với cậu một tiếng xin lỗi, còn có 'anh yêu em'.
Nhưng cả hai câu vẫn chưa nói ra, Ngôn Từ đã kết hôn rồi.
Có lẽ đợi phải đợi thêm một năm nữa, Giang Hằng có thể tìm được cậu, sau đó quay lại với nhau.
Đáng tiếc trời không theo ý người, tất cả đã xảy ra rồi.
Hắn cảm thấy đau khổ hơn, uống một hơi cạn ly.
Cho đến khi ở dưới phát ra vài tiếng động lớn, Giang Hằng nhìn thoáng qua đồng hồ, mới biết đã hơn 11 giờ rồi: "Mẹ nó, ồn ào cái gì chứ?"
Ngôn Từ không phải đã ngủ rồi, bọn họ còn lớn tiếng như vậy? Giang Hằng dọn rác ở trên lầu, nhân tiện đưa tay dập khói ném thẳng vào thùng rác.
Hắn lạnh lùng đi xuống lầu, đúng là thấy ba người kia ngồi trên bàn của mình đánh bài, Giản Chinh có hai nét vẽ trên mặt, dáng vẻ rất tấu hài.
Giang Hằng mặt không đổi sắc: "Nói nhỏ chút, ép phải đến cằn nhằn mới được."
Hắn không có hứng thú liếc nhìn ba người, cầm quần áo của chính mình đi phòng tắm.
Sau khi đi ra thì âm thanh của ba người đúng là nhỏ hơn chút, mặc dù không có nói ra, nhưng đều có thể đoán Giang Hằng là vì người trong phòng.
Bốn người đều là con cú, xung quanh lại không có người khác, âm thanh cũng suy nghĩ vì hắn thôi.
Thái độ của Giang Hằng rất kỳ lạ, nhưng những người khác cũng không vạch trần.
Giản Chinh nhìn hắn đi ra ngoài, hỏi: "Giang ca, anh đánh bài hay không?"
"Mấy người đánh đi, tôi đi chơi điện thoại." Vui vẻ thì vui vẻ, Giang Hằng trước giờ chưa từng tranh cãi với bọn họ, thái độ của hắn đối với mấy người này còn tốt chán.
Hắn nói chơi điện thoại cũng là ý kêu bọn họ đánh tiếp đi, chính mình không quấy rầy.
Ba người bắt đầu tiếp tục nói cười đùa giỡn, Giang Hằng nửa dựa vào đầu giường, trở mình nhìn ảnh chụp còn sót lại trên điện thoại.
Ảnh cũ từ thời trung học của hắn không có nhiều, duy nhất chỉ có tấm ảnh cúc áo vô dụng mấy trăm năm kiếm từ trong album ra, rất cũ rồi.
Giang Hằng nhìn hai cái, buông điện thoại xuống.
Hắn nhìn mấy người kia vừa mới đánh xong một ván, lên tiếng cắt ngang: "Tôi hỏi các cậu một chuyện..."
"Giề?" Mạnh Tân dọn dẹp vết tích trên mặt, sắp xếp lại bài đang nằm tá lả trên bàn.
Tầm mắt ba người đều nhìn hắn, Giang Hằng bĩu môi, có hơi không tự nhiên hỏi: "Nếu bây giờ các cậu nhìn thấy mối tình đầu của mình, thì sẽ làm gì?"
____________________
Mật: Haizzz nếu thắc mắc thì cứ hỏi ẻm đi chớ, đã đợi lâu như vậy rồi thì thẳng thắn can đảm lên chút chớ, nếu cứ dậy là không lừa vợ về được đâu anh ey.
Tui đang có hứng làm nên mẫy ngày nay trong 1 ngày sẽ có chương mới hoặc 2 ngày sẽ có chương mới nha.
(1) LCD TV: Màn hình LCD là màn hình tinh thể lỏng, đây là công nghệ được sử dụng trong tivi, máy tính bảng và điện thoại thông minh.
Tinh thể lỏng này được làm từ những mẫu nhất định có khả năng chặn hoặc cho phép ánh sáng truyền qua.
(2) bàn có thể thay đổi được: tui kiếm ko ra hình ảnh nên miêu tả đại khái là có thể chỉnh từ nhỏ thành to hoặc chỉnh độ cao ấy..