Edit + Beta: Mật
Giang Hằng đúng là cố ý.
Ngôn Từ không biết phải nói thế nào với hắn, vì quan hệ bây giờ của hai người không rõ ràng, có thể là đối phương muốn trêu đùa một chút thôi.
Cậu không biểu hiện gì, chỉ đơn thuần à một tiếng, tiếp tục ngồi trước bàn máy tính.
Giản Chinh tùy tiện cầm vài bịch đồ ăn vặt ở trong ngăn tủ, đưa cho Ngôn Từ một bịch: "Ngày mốt bay đến Los Angeles, anh coi như chính thức nhận chức đúng không?"
"Los Angeles?" Ngôn Từ bỗng nhiên hiểu rõ: "Ừ, buổi chiều tôi đi sắp xếp đồ."
"Ừa, căn hộ của chúng ta khá sang trọng, sẽ không bạc đãi anh đâu." Giản Chinh cười hì hì, vẻ mặt có hơi trẻ con.
Ngôn Từ nghe bọn họ đều nói vậy, không khỏi tò mò về căn phòng Giang Hằng đã ở nhiều năm: "Được rồi, nhưng mà sao tôi không thấy thành viên khác?"
Một đội thường có bốn thành viên chính thức và hai dự bị, Giang Hằng ở vị trí đội trưởng, cho đến giờ vẫn chưa thay đổi.
A Mãnh và Giản Chinh cũng là đồng đội cũ vẫn chưa đi, nên từ khi Ngôn Từ đi vào cũng chỉ mới gặp ba người bọn họ.
Chỉ có mỗi thành viên thứ tư này là không thường xuyên đi cùng ba người còn lại, thích ở một mình không tương tác, thực sự có thể xưng là con sói đơn độc.
Ngôn Từ nhớ ID người kia là WEI-papaw, tiếng trung chắc là Tống Mộc.
"Anh nói Đu Đủ?" Giản Chinh hơi ngây người, sau đó cẩn thận nhìn thoáng qua bốn phía, ghé vào tai cậu nói: "Người này luôn ở một mình, anh không biết cũng không sao.
Đừng thân cận với hắn quá là được, người đó có hơi kỳ lạ."
Cậu ta nói đến đây thì cảm thận được hơi lạnh, rùng mình một cái.
Giản Chinh xé gói đồ ăn vặt rồi vứt vào thùng rác, đúng lúc thấy Giang Hằng đi ra từ WC, trở lại nói: "Đừng nói chuyện nữa, chúng ta về ký túc xá đi."
Lúc Ngôn Từ rời đi cũng không đi cùng xe với bọn họ, trực tiếp nói mình về thu dọn đồ đạc.
Ánh mắt Giang Hằng chỉ nhìn cậu, không nói gì, khẽ ừ.
Cậu có hơi do dự: "Vậy, vậy tạm biệt..."
Giang Hằng không tạm biệt lại cậu, vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng âm thanh lại rất ôn nhu: "Chờ em trở về."
Vừa hơi ám muội, mà lại vừa giống một câu tạm biệt ấm áp.
Ngôn Từ vẫy tay, cũng không quay đầu lại lên xe taxi.
Phòng cậu và Ngôn Nặc thuê không tính là lớn, cũng coi như tổ ấm nhỏ, hơn nữa đồ vật bên trong khá ngăn nắp, nhìn còn sạch sẽ hơn nhà bình thường.
Nhìn đồ đạc xung quanh, Ngôn Từ chỉ lấy quần áo cùng đồ dùng hằng ngày của mình, cẩn thận thu dọn cho tốt.
Đi Los Angeles chỉ mất một tuần, Ngôn Từ dứt khoát để nhà trẻ chăm lo toàn bộ.
Cậu lo lắng đi tìm chủ nhiệm lớp Ngôn Nặc, cẩn thận dặn dò mọi chuyện cho tốt rồi mới yên tâm nhìn con trai đang ngủ trưa qua cửa sổ, lòng có hơi chua xót đi ký túc xá.
Mở cửa đã thấy Giang Hằng tới đón, khí lực của đối phương khá lớn, trực tiếp xách vali lên lầu hai cho cậu.
Lúc Ngôn Từ đi theo hắn thì trong phòng cũng không có người thứ ba, cảm giác quỷ dị này giống như ra ngoài sống chung cùng Giang Hằng vậy.
Sau khi trong đầu hiện lên từ sống chung, cậu nhanh chóng lắc đầu đuổi mấy suy nghĩ không thực tế này đi, tay tùy tiện vỗ mặt mình: "Cho mày mù quáng nghĩ về nó..."
May mà Giang Hằng phía trước không nghe thấy cậu đang lẩm bẩm cái gì, sau khi mang vali lên phòng xong thì quay đầu nhìn cậu: "Ngôn Ngôn, anh có thể gọi em như vậy không?"
"Có, có thể..." Ngôn Từ không có một chút phòng bị đối với hắn, đột nhiên cứ vậy mà bị tấn công, dễ dàng lộ ra sơ hở của chính mình.
Trước giờ cậu luôn bình tĩnh mà trầm ổn, lại mất cân bằng trước mặt Giang Hằng, âm thanh mềm mại đến nỗi chính mình cũng không thể nhìn được.
Ngôn Từ bắt đầu vô cùng chán ghét phản ứng của mình, như vậy sao có tiền đồ được.
Cậu còn chưa mắng xong, Giang Hằng đã quay đầu kéo nhẹ góc áo của cậu dẫn đến phòng phía trước.
Giang Hằng không phát hiện tay Ngôn Từ đang run rẩy, hắn thừa nhận mình rất xấu xa, thấy thái độ của cậu mềm mại như vậy thì lại rất muốn bắt nạt người.
Ánh mắt Ngôn Từ vẫn trong veo như trước, Giang Hằng kiềm chế không được nói: "Muốn đi phòng anh hay không?"
"Đi phòng anh làm gì?" Ngôn Từ hoảng sợ, nhìn trái phải mấy căn phòng trong căn hộ to lớn này, sợ có người ở đây.
Ngôn Từ cảm thấy hơi mờ ám, cậu nghĩ hắn muốn làm chuyện gì đó...!
Kết quả Giang Hằng ngay lập tức sửa miệng: "Anh mới mua cái máy tính mới, em có muốn xem phát sóng trực tiếp không?"
"Yên tâm, bọn họ không có ở đó." Giang Hằng càng nói càng xấu xa, hắn không muốn giấu giếm gì nữa, nếu Ngôn Từ đã nguyện ý hiểu sai thì dại gì mà hắn không làm theo.
Hai người vốn gặp lại đã xấu hổ giờ còn rối tinh rối mù lên, muốn bù đắp lại thì cũng chỉ có thể làm tốt hơn sau khi phạm sai lầm.
Hắn không phải không thích Ngôn Từ, mà là không biết làm sao để bảo vệ người mình thích.
Bốn năm trước cũng là bất đắc dĩ mà chia tay, Giang Hằng lựa chọn niềm tin của mình, một mặt quay lưng với tình yêu hồi đó của Ngôn Từ giành cho hắn.
Trong bốn năm qua hắn cũng nghĩ cách liên lạc với Ngôn Từ, nhưng đều kết thúc trong thất bại.
Khi hắn gần như hài lòng với cuộc sống hiện tại thì Ngôn Từ lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, hắn làm sao mà không vui được chứ? Giang Hằng không biết nội tâm của Ngôn Từ bây giờ đang nghĩ gì, hắn chỉ biết bản thân hắn sẽ không bao giờ buông tay cậu lần nữa, sẽ chậm rãi nhốt cậu vào nhà tù của riêng hắn.
"Xem phát sóng trực tiếp không?" Ngôn Từ nói một tiếng được, ngoan ngoãn theo hắn vào phòng.
Khác với phòng khách rộng lớn, phòng của Giang Hằng cũng khá lớn, giường với giá sách được kết hợp với nhau, tương tự với phong cách Bắc Âu.
Bên trong phòng hắn cũng có cái phòng khách nhỏ, bên cạnh bàn máy tính là phông cảnh thường dùng trong phát sóng trực tiếp, hóa ra là ở đây.
Ngôn Từ yên lặng đi theo, nhìn Giang Hằng mở máy tính, thuận tay mở phát sóng trực tiếp của Olive Live.
Giang Hằng vừa mở trực tiếp chưa đến hai giây đã có một làn sóng người tràn vào, tốc độ có thể so sánh với tốc độ tay của người độc thân nhiều năm.
Màn hình tràn đầy "Hằng ca em đến rồi!" "Xếp hàng!"
Khoan đã, lúc hắn mở trực tiếp, chẳng phải mình cũng sẽ phải xuất hiện trước mặt người xem sao? Ngôn Từ có hơi bất an, nhỏ giọng hỏi: "Anh có mở cam không?"
"Không mở." Giang Hằng điều khiển thiết bị, bàn tay to lớn kéo ghế Ngôn Từ lại gần hắn một chút: "Không sao, anh không hay mở cam.
Nếu không phải lần trước anh đánh cược thua Giản Chinh, anh mới lười mở lúc chơi."
Đánh cược? Ngôn Từ không biết hắn cược cái gì với Giản Chinh, nhưng hóa ra trăm năm khó được một lần Giang Hằng mở cam lại vừa vặn tình cờ bị cậu xem được, còn chụp được từ khóa quan trọng nữa chứ, thật sự là vận may cứt chó mà.
Cậu chỉ nghĩ đó là may mắn, thở dài một hơi.
Làn đạn trong phòng trực tiếp lướt rất nhanh, Giang Hằng không chuẩn bị mic cá nhân, đặt một cái mic đứng ở bên cạnh thì tiện hơn.
Ngôn Từ không biết hắn đã mở mic đứng, hỏi hắn: "Anh không thích mở cam sao?"
"Ừm." Giang Hằng không xem tình hình trong phòng trực tiếp, bắt đầu trêu chọc Ngôn Từ: "Làm sao, em muốn anh mở sao..."
Âm thanh trầm xuống trong nháy mắt, Ngôn Từ còn chưa hiểu tình huống bây giờ đã thấy Giang Hằng liếc mắt đưa tình nhìn cậu.
Cậu cuống quít lắc đầu: "Không có, tùy anh."
Giang Hằng không ngừng trêu chọc cậu, cuối cùng cũng quay đầu nhìn về phòng phát sóng.
【Ôi má ơi, chất giọng này, awsl 】
【Chỉ có mị nghe thấy còn có giọng của một tiểu ca ca bên cạnh sao, thỉnh cầu xin hỏi là ai! 】
【Không phải Giản thiếu gia, không phải A Mãnh, cũng không giống như của đu đủ nha?? 】
【Hằng ca à, anh đang trực tiếp ở đâu đếy, là ai! Mau nói cho iêm biết mau! 】
Nhanh như vậy đã bị phát hiện? Giang Hằng chậc một tiếng, lại bắt đầu cà lơ cà phất, đồng thời phối hợp tán gẫu với fan: "Là phiên dịch viên mới của đội, thế nào, giọng dễ nghe đúng không? Nói với mọi người chứ, người mà hằng ca lựa chọn thì đều là người xuất sắc."
"Tên là gì á?" Giang Hằng nhìn làn đạn, mắt cười nhìn Ngôn Từ ngồi bên trái, sau đó rất thiếu nợ bẹp miệng nói với phòng trực tiếp: "Tôi còn lâu mới nói cho mọi người tên cậu ấy là gì, ngoan ngoãn mà xem tôi trực tiếp đi."
Đầu tiên Giang Hằng chọn solo nhảy nơi vắng vẻ không có chim đậu.
Vẻ mặt hắn rất thoải mái, tỏ vẻ cái gì cũng không biết.
Ngôn Từ ở bên cạnh trơ mắt nhìn phòng phát sóng toàn là dấu chấm hỏi, không nhịn được nhìn mấy căn nhà nhỏ đáng thương ở trên màn hình, không biết nên nói cái gì.
Nơi vắng vẻ này không có tên, giống như trên bản đồ ít nhất sẽ có, nhưng trên bản đồ đây chỉ là—một gò đất nhỏ.
Không có người hỏi thăm, cho dù là mình cũng không chọn nhảy nơi này.
Giang Hằng là đang làm gì vậy? Ngôn Từ không rõ, vì đại bộ phận các streamer đều muốn tìm rất nhiều trò cười, nhảy khu vắng vẻ như làm nền này thì còn lâu mới tìm được vật tư phong phú, mà bây giờ đột nhiên Giang Hằng lại rất yên lặng.
"Sao lại chọn nhảy ở đây?" Ngôn Từ cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng thay người trong phòng trực tiếp hỏi hắn.
"Ở chỗ đông người, tiếng súng ồn quá." Giang Hằng cuối cùng cũng nghe được cậu nói chuyện với mình, đuôi lông mày có hơi đắc ý.
Con thỏ nhỏ từ từ mắc câu, thật sự tới hỏi tại sao.
Giang Hằng nhanh chóng nhặt súng ở trên đất, cởi bộ đồ trên người xuống: "Không phải ồn ào muốn xem tôi sao, vậy thì thỏa mãn mọi người vậy."
Hắn tùy ý nói chuyện với fan, còn không quên quay đầu nhìn Ngôn Từ: "Vẫn tiếp tục ở đây chứ?"
"Được." Ngôn Từ ngoan ngoãn trả lời.
Làn đạn còn đang xoát độ tồn tại, Giang Hằng không khách khí bật cười.
Hắn cứ như vậy chậm rì rì lắc lư quanh quẩn nơi hoang vu này, thật vất vả mới kiếm được nơi nghĩ là có vật tư, không ngờ kết quả bên trong đã có người loot rồi, đột nhiên có loại cảm giác đau thương 'người rời đi vật bỏ trống'.
Hắn cũng không ghét bỏ, tùy ý để số 0 người chết lắc lư ở góc trái bên trên đến giờ cũng không lo lắng, chậm rì rì nói: "Không phải sợ, đợi lát nữa chắc chắn sẽ có người cho tôi cơ hội để giết."
"Đối xử lịch sự với cậu ấy đấy, người này về sau phải theo chúng ta chạy từ Đông sang Tây từ Bắc đến Nam, hiểu rõ chút thì tốt rồi." Giang Hằng vừa nói với phòng trực tiếp xong, tay cầm chuột dừng lại rồi siết chặt hơn.
Ngôn Từ chú ý đến sự biến hóa nhỏ này: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, vết thương cũ tái phát..." Chơi chuyên nghiệp hầu như một nửa đều có bệnh này nọ, nếu không phải là lính mới thân thể khỏe mạnh, vậy thì sẽ giống như các cụ già cầm bánh quẩy trên tay mắc nhiều bệnh.
Giang Hằng không nói mình đau bao nhiêu, thản nhiên đứng lên, nhìn Ngôn Từ rồi nói: "Nếu không thì, em giúp anh đánh xong trận này được không?"
Nỗi đau không hiện rõ trên mặt, chỉ là tay hắn hơi siết chặt.
Ngôn Từ vốn vẫn thích hắn, nhìn bộ dáng này thì rất đau lòng: "Không có việc gì chứ? Em nghe nói tuyển thủ người ta chơi chuyên nghiệp hơn nửa đều bị viêm bao gân, anh...?"
"Đừng lo, anh xem em đánh một ván trước." Giang Hằng ngồi chỗ cậu vừa ngồi, nhưng mà khoảng cách càng gần với Ngôn Từ hơn.
Đối mặt với fan đang hoang mang trong phòng trực tiếp, Giang Hằng mắt nhắm tai ngơ, mắt cười nhìn cậu.
______________________
Chú thích: tên ID của Tống Mộc là papaw, mà papaya là cây đu đủ nên fan với Giản Chinh gọi là đu đủ luôn (Tui hiểu vậy á)
Mật: Hằng ca sao lại dụ dỗ tiểu Từ trắng trợn trước mặt fan như vậy nha~ Kỳ cục ghê nhưng em thích:>>, chương này khúc kia tác giả ghi nhầm làm tui hoang mang gần chớt lun, đáng lẽ làm sắp xong mà vì đoạn đó nên tui để dậy nửa ngày may mà có người giúp =)).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...