Edit + Beta: Mật
Hai người sóng vai cùng đi xuống lầu, các đội khác đã tập trung cùng nhau.
Không khéo chính là, LNG và WEI đúng lúc ở cùng một bàn.
Giang Hằng từ xa đã thấy Lục Hành Xuyên kia đang gặm dưa hấu, giễu cợt: "Em xem cái bức tượng cát kia đi, bộ dáng ăn dưa ngu ngốc thật đấy."
Ngôn Từ đã tập mãi thành quen với việc hai người bọn họ oán hận nhau rồi, cười nhạt một tiếng thể hiện mình đã biết.
Hai người cùng đi đến bên kia, đối mặt chiếc bàn dài lớn là các đột viên khác.
Chênh lệch chiều cao bên phía LNG rất rõ ràng, đột trưởng 1m8, đội viên đều không cao như anh ta.
Cậu tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Giang Hằng thấy cậu ngồi ở đây thì cũng ngồi theo.
Nam sinh đối diện nhìn rất đáng yêu, nhìn còn rất trẻ, không khác gì so với học sinh cấp 3.
Ngôn Từ nắm tay nhỏ của cậu ta, tự giới thiệu: "Xin chào, tôi tên Ngôn Từ."
Người đối diện mỉm cười, cũng hơi khom người chào cậu, giọng rất nghiêm túc: "Xin chào, tôi là Smile."
Hóa ra cậu ta là Smile, Ngôn Từ nhớ đến trận đấu lần trước, cậu ta bị Ngôn Nặc nói một câu chú thì giọng nói rất ủy khuất.
Đúng là một người đáng yêu mà, không khí thoải mái hơn cậu cũng sẽ không căng thẳng như hồi nãy nữa, ổn định ngồi xuống.
Khó trách mà, tuổi của Smile thực sự không lớn, hơn nữa vô cùng dễ thấy trong nhóm ông chú cẩu thả của LNG.
Lục Hành Xuyên thì phản ứng thái quá, hai mặt nhìn nhau với Giang Hằng: "Woa woa woa, bọn tôi có cần giới thiệu không?!"
"Giới thiệu?!" Giang Hằng đứng lên dùng sức vỗ một cái bốp: "Chào, tôi là Giang Hằng đột trưởng của WEI, chuyên trị Lục Hành Xuyên đội trưởng LNG."
Anh ta mém nữa nhổ nước dưa hấu trong miệng ra, đứng tại chỗ khinh thường.
Ngôn Từ quan sát khuôn mặt có phần ngang tàng, nhìn qua có hơi thô kệch, nên hình dung sao nhỉ...!Chính là loại, không kiềm được sự đẹp trai.
Mới nghĩ tôi cậu đã lập tức quăng cái ý nghĩ này, cảm thấy hơi buồn cười với sức tưởng tượng của bản thân.
Ngôn Từ không tiếp tục chú ý mặt người kia nữa, cậu lặng lẽ quan sát tình huống xung quanh.
Các đội khác cũng đang ngồi ở bàn tùy tiện nói chuyện, dáng vẻ tất cả mọi người rất thả lỏng.
Ngôn Từ không có việc gì làm thì cũng cầm một miếng dưa hấu ở trên dĩa trái cây lên.
Giang Hằng nhìn dáng vẻ cậu im lặng không chú ý đến Lục Hành Xuyên nữa, tưởng Ngôn Từ muốn uống nước trái cây, rầu rĩ giúp cậu bóc vỏ dưa.
Ngôn Từ lắc lắc đầu, bóc một quả vải, tùy tiện nhét vào miệng hắn: "Được rồi đừng làm loạn nữa, em thấy đồ ăn cũng sắp tới rồi."
Có đúng 4 người đến từ LNG, sau đó A Mãnh với Giản Chinh cũng ngồi vào vị trí của mình.
Hai vị trí kia là chỗ ngồi vòng, A Mãnh với một người của LNG ngồi cùng nhau, quan hệ của bọn họ khá tốt, cũng không kiêng kỵ gì.
Vu Phong Hoa ngồi với huấn luyện viên của bên kia, mọi người cùng nói cười.
Một lát sau mọi người đều có mặt đông đủ, đồ ăn cũng được mang lên.
Bởi vì đây là bữa ăn chung đột xuất nên mọi người trao đổi một chút cũng không sao.
Không cần quá quy củ, đồ ăn cũng không có gì quá kích thích, căn bản sẽ không ảnh hưởng đến trận đấu.
Ngôn Từ cũng quen thuộc hơn với người đối diện, chậm rãi bắt đầu mở lời nói chuyện.
Nhìn bên ngoài Smile thì rất ngoan, nhưng tính cách bên trong lại khá giống với Lục Hành Xuyên, cũng thích đùa dai.
Mấy người bọn họ quan sát rất cẩn thận, đồ ăn không có quá nhiều dinh dưỡng, đều là dựa vào nhu cầu của các đội tham gia trận đấu mà làm.
Chỉ có ha ba món có ớt, nhưng thịt bò trộn rau lại rất ngon, có nhiều người đang tranh ăn.
Chỉ có mỗi Ngôn Từ không nhúng đũa vào, còn chỉ ăn mấy món trước mặt mình, miến bào ngư ăn cũng vui.
Lục Hành Xuyên đột nhiên gắp mấy miếng thịt bò để vào chén Ngôn Từ, kỳ lạ hỏi: "Sao cậu không ăn thịt bò vậy, món này không cay lắm, chỉ nhẹ thôi."
"Em ấy không thể ăn cay." Giang Hằng ngăn chiếc đũa của anh ta, trực tiếp trả lời.
Ngôn Từ quyết đoán gật đầu, cũng cắt đứt ý nghĩ của 2 người kia.
Nhưng đồ ăn phía trước Smile còn không ít gan gà với rau thơm, khuyên Ngôn Từ: "Gan gà cũng không ăn kìa, đồ ngon như vậy."
"...." Ngôn Từ lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Trên bàn có nhiều đồ cậu không ăn được, đừng nói người khác nhìn vào thấy kì lạ, chính cậu cũng cảm thấy mình có hơi kén ăn.
Giang Hằng nhìn mấy người này cứ đút đồ ăn cho Ngôn Từ mà thấy bực bội cả người, ù ù cạc cạc nói: "Hai người muốn làm gì? Lại chào hàng với Ngôn Từ nữa là tôi nhét sầu riêng vào miệng mấy người đó."
Hắn thấp giọng cảnh cáo, giọng điệu cũng như hay đùa giỡn.
Ngay lập tức cả bàn phá lên cười.
Chỉ có mỗi Ngôn Từ không get được mọi người là đang cười cái gì, ngây ngốc nhìn.
Giản Chinh cười mà mém nữa bị canh nóng làm sặc, cậu ta lập tức ho khan một hồi, nước mắt lưng tròng: "Trận trước chúng ta với LNG ở cùng tầng trệt, lúc đó trận đầu vừa kết thúc, được thưởng thức một bữa tiệc trái cây ngay tại chỗ, bọn họ đều thích ăn sầu riêng, sau đó Lục Hành Xuyên với Smile ói trong WC nửa ngày!"
"May là trận đấu đã kết thúc, nếu không trận hôm sau...." Huấn luyện viên Vu không nhịn được cũng nói chuyện cũ, cười ha hả: "Nếu ngày hôm sau mà có trận đấu, hai người bọn họ chắc là khỏi cần lên sân, cái hương vị đó thật sự khiến người ta chịu không nổi."
Ngôn Từ hiểu ra thì cũng không nhịn được trộm cười, ở dưới gầm bàn ngoắc đầu ngón tay với Giang Hằng.
Vẻ mặt hắn như cũ húp xong chút canh cuối cùng, đã ăn kha khá rồi nên chỉ ngồi tại chỗ chậm rãi đợi tan cuộc.
Cũng may không có ép buộc, mấy nhà tài trợ đi nói vài câu với người trong đột xong thì cũng đi, không còn hạng mục nào khác nữa.
Nhưng người khác đều là đàn ông, ngày hôm sau có trận đấu nên không thể uống rượu, ăn no xong cũng chỉ có thể tan cuộc.
Mọi người tham dự đều bận rộn nhiều việc nên cũng không tiếp tục ở lại nói chuyện.
Giang Hằng với Ngôn Từ đi trước, chậm rãi đi thang máy.
Hai người từng bước lên phòng Ngôn Từ ở lầu 14, Ngôn Từ lo lắng đi đến giường xem Nặc Nặc một cái, phát hiện bé vẫn chưa tỉnh lại thì yên tâm.
Hai người đã ăn uống no đủ, Ngôn Từ bại liệt ở sô pha không muốn di chuyển.
Giang Hằng nhìn thoáng qua cách bài trí xung quanh, lập tức đi đến tủ lớn mở ra xem thử.
Bên trong xếp hai bộ áo tắm, còn có một phần chăn dư.
Hắn quay đầu nhìn Ngôn Từ rồi đột nhiên cong khóe miệng, ánh mắt nhìn trên thảm: "Buổi tối anh ngủ đây được không?"
Ngôn Từ sửng sốt, ù ù cạc cạc nhìn hắn: "Anh muốn ngủ dưới sàn nhà?"
"Đúng vậy, chỉ muốn ở một chỗ với em thôi." Giang Hằng bước lên kéo cậu vào lòng, cọ cọ cổ cậu như đứa trẻ to xác: "Ngôn Ngôn, anh muốn em..."
Ngôn Từ bị hắn ôm quá nhanh, giãy không ra.
Cậu còn đang nghĩ xem nên trả lời như nào cho tốt thì đột nhiên cảm giác được ở chỗ đùi mình có gì đó cấn cấn.
Cũng là đàn ông, sự biến hóa này cậu đã quá quen thuộc rồi, ngay lập tức cả người đều cứng đờ, mặt đỏ bừng: "Anh suy nghĩ cái gì vậy, lỡ như tối có ai tới mở cửa thì sao, rồi phát hiện anh ngủ một phòng với em?"
Biến hóa trên người mình Giang Hằng cũng biết, cơn nóng ran vẫn vờn quanh mình, nhất là lúc tới gần Ngôn Từ.
Từ trước đến giờ lực tự chủ của hắn vẫn đầy đủ, nhưng mà khi gặp Ngôn Từ thì lại vô dụng, lực tự chủ luôn là trò cười trước mặt người trong lòng.
Chỉ có thể hơi khuỵu xuống chút, không để nó gần người ấy nữa.
Giang Hằng trầm giọng thở gấp, chịu đựng đáp: "Không sao, nếu em đồng ý với anh, cùng lắm thì buổi tối anh chờ mấy người kia ngủ rồi lặng lẽ qua đây, cái này có thể mà đúng không?"
"Vậy anh phải thẳng thắn với em." Ngôn Từ nhô đầu khỏi sự giam cầm của hắn: "Buổi tối chắc chắn anh sẽ không làm gì à, không có ý nghĩ nào khác?"
Mặc dù bản thân không có ý nghĩa nào khác, nhưng cơ thể có bao nhiêu ý nghĩa thì mình tự hiểu rõ.
Giang Hằng xấu hổ cách một khoảng với cậu chút, ngụy biện nói: "Không có, anh đảm bảo.
Nếu như em không muốn, anh chắc chắn sẽ không làm gì cả."
"Tùy anh vậy." Ngôn Từ bị hắn quấn thì không còn cách nào khác đành phải nhỏ giọng chọn thỏa hiệp với hắn.
Giang Hằng kích động ôm chặt Ngôn Từ, vui sướng nói: "Anh biết ngay mà, Ngôn Ngôn đáng yêu như vậy, nhất định sẽ đồng ý với anh đúng không?"
"Bớt lắm lời!!!"
Chiếm lời còn khoe, Ngôn Từ đưa tay muốn chặn hắn chạm tới môi.
Không ngờ đối phương lại phản ứng nhanh hơn cậu, lập tức trở ngược lại ôm lấy Ngôn Từ, cúi người quấy rầy cậu.
Hai người lặng lẽ dây dưa với nhau trên sô pha một hồi, cho đến lúc Nặc Nặc trở mình trên giường mới buông đối phương ra.
Cậu hít một hơi, tóc trên trán hơi ướt mồ hôi.
Ngôn Từ đẩy hắn ra, đứng dậy lấy quần áo của mình trong balo ra, không quay đầu đi thẳng vào phòng tắm.
Mặc dù sắc mặt cậu bình thường, nhưng lúc đưa lưng về phía Giang Hằng thì nhìn thấy rõ tai cậu hơi ửng đỏ.
Giang Hằng cười, bản thân thì nghịch điện thoại trên sô pha.
Hắn nhân lúc Ngôn Từ đang tắm nhanh chóng gọi điện cho mẹ mình.
Bên kia giây sau đã nhận, giọng điệu Tiêu nữ sĩ có hơi kích động: "Sao vậy sao vậy, không phải con đang thi đấu à, gọi cho mẹ làm gì thế?"
"Không phải, mẹ...!Chỉ là con muốn thẳng thắn với mẹ một chuyện." Ánh mắt Giang Hằng theo cửa sổ sát đất nhìn ra phong cảnh phía đối diện, con ngươi sâu thẳm khiến vẻ ngoài hắn nhìn rất nặng nề, nhưng một khi nói đến tình yêu thì không ai có thể chống lại được ánh mắt đó.
Quá sâu sắc, khiến người ta suy nghĩ mãi, rồi lại khiến cho người ta trước sau như một vẫn đi vào tay giặc.
Hắn cúi đầu, suy nghĩ tìm từ chút.
Nhưng không có gì có thể giảm bớt được cái tâm tình kích động này cả, dứt khoát dùng giọng điệu ngắn gọn nhất: "Mẹ có con dâu."
Đối phương ngây ngốc sửng sốt tầm 10 giây, vẻ mặt khó tin: "Cái gì?! Giang Hằng con lặp lại lần nữa, tính hướng con lại đổi?"
"Không đổi." Vẻ mặt Giang Hằng vẫn yên bình như nước, hắn thản nhiên nói: "Người này mẹ có biết, em ấy học cùng cấp 3 với con."
Trí nhớ của tiêu lam điệp với năm đó vẫn không quên gì cả, ngày đó Giang Hằng come out khiến bản thân bà có hơi mơ màng, cũng chỉ biết miệng hắn mở ra khép vào, sau khi bọn họ phản ứng lại thì đột nhiên thấy cũng bình thường.
Bọn họ dùng một khoảng thời gian mới tiếp nhận tính hướng của hắn là nam, lại dùng gần nửa tháng tiếp nhận người hắn thích.
Nếu nhớ không lầm thì, người kia tên là Ngôn Từ.
Bà bình thường không có xem phát sóng trực tiếp, cũng không quan tâm đến thiết bị hiện đại bây giờ, lại lười quản hắn.
Giang Hằng là người vừa tự chủ vừa độc lập, không cần ba mẹ quan tâm, bà rất yên tâm.
Nhưng mà...Mấy tuần nay không thấy, Giang Hằng đã mang con dâu về?
Đầu bên kia điện thoại tạm dừng một hồi lâu, Giang Hằng thử nói: "Đúng như mẹ nghĩ, người kia...!là Ngôn Từ.
Con tìm được em ấy một lần nữa, bọn con lại ở cùng nhau một lần nữa, cho nên..."
Lần này mẹ hắn không nói nên lời, dường như suy nghĩ thật lâu, dừng một chút rồi mới dùng giọng điệu bình tĩnh đáp: "Vậy cũng tốt, mẹ sẽ không quản con quyết định làm cái gì.
Chỉ cần con biết, đây quyết định đúng đắn là được, sau này..
Sẽ không khiến bản thân hối hạn."
"Lúc trước cãi nhau với em ấy, mới là sự hối hận lớn nhất của con." Giang Hằng thấp giọng đứng ở trước cửa sổ sát đất, hắn vẫn nghe thấy tiếng nước bên trong phòng tắm như cũ, Ngôn Từ chắc là không có nghe thấy.
Vẻ mặt hắn vẫn rất hờ hững không nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì, nhưng trong đôi mắt lại chất chứa vô vàn cảm xúc.
Tiêu nữ sĩ im lặng hồi lâu, sau đó thở dài: "Được rồi, con biết quyết định của mình đúng là được.
Nắm chắc cho tốt, đừng giẫm lên vết xe đổ nữa."
Thường thường trong tình yêu con con cái người lớn không nên nhúng tay vào, không phải người trong cuộc sẽ không thể giúp đỡ được.
Giang Hằng cúp máy, lông mày cau lại hơi giãn ra.
Lúc này hắn mở mỉm cười, buông điện thoại xuống.
Đã được 1 tháng từ lúc gặp được Ngôn Từ, nụ cười này khiến tâm tình hắn thả lỏng một chút.
Đó là dáng vẻ sau cơn mưa trời lại sáng, đó là cách mọi hy vọng của tôi được hoàn thành trong tích tắc.
Ngôn Từ tắm rất lâu, hình như còn lau tóc bên trong.
Không chắc chắn cậu có nghe thấy được nội dung cuộc nói chuyện hay không nữa, Giang Hằng kêu: "Ngôn Ngôn, tắm xong rồi à?"
"Sắp." Ngôn Từ tưởng hắn cũng muốn dùng phòng tắm này, ngay lập tức tăng tốc độ bản thân lên.
Giang Hằng nghe giọng điệu rất bình thường, không có cảm xúc nào khác, trong lòng chắc không lo lắng gì.
Lúc hắn đưa mắt nhìn thì trong nháy mắt lại thấy Nặc Nặc đá chăn, chỉ đành đứng dậy giúp bé chỉnh lại.
Giang Hằng chán muốn chết đứng tại chỗ chờ cậu, lúc này tin nha trên điện thoại đã bắt đầu oanh tạc, Vu Phong Hoa đang thúc giục: "Giang Hằng, nhanh chóng trở về mở máy chơi một ván đi, cậu đang ở đâu đó? Sau khi về luyện tập 2 ván tìm cảm xúc, buổi tối nghỉ ngơi sớm chút đi, trận đấu ngày mai cố lên."
Vâng, vì cái này lại không thể ở với Ngôn Từ nhiều hơn chút nữa rồi.
Đôi tình nhân trong mấy ngày vừa mới xác định quan hệ đương nhiên là sẽ dính lấy nhau rồi không đứng đắn, chỉ có mỗi hai người bọn họ vẫn luôn không thể ở chung một mình được, bình thường còn vội lên vội xuống.
Làm sao hài lòng với việc mới ở chung nửa tiếng chứ.
Giang Hằng bất lực nói với Ngôn Từ: "Anh về trước, em đợi một lát nữa nhớ đăng nhập vào game nha, huấn luyện viên kêu chúng ta huấn luyện 2 ván trước, buổi tối anh tới tìm em!"
Huấn luyện viên Vu nói buổi tối nghỉ ngơi sớm một chút, Giang Hằng đương nhiên sẽ không nói vậy với Ngôn Từ, hắn chỉ mơ hồi nói câu buổi tối đến tìm cậu.
Nhưng mà cho dù đến đây hắn cũng không thể làm gì cả, hai người đều cần nghỉ ngơi sớm, buổi sáng ngày mai mới cho tinh thần đi thi đấu.
Lúc trước lúc đưa thẻ phòng đã cho hai cái, lúc đầu toàn bộ đều ở trong tay Ngôn Từ, lúc Giang Hằng đi thì tiện tay cầm một cái, tiết kiệm thời gian buổi tối hắn qua lại phải mở cửa.
Sợ hắn lấy đi cậu sẽ sợ hãi nên Giang Hằng đánh tiếng trước: "Thẻ phòng anh cầm đi 1 cái, buổi tối em không cần thức dậy, anh qua là được."
Ngôn Từ đang chuẩn bị ra khỏi phòng tắm nghe vậy thì ngây người, sau một hồi mới biết mở cửa.
Cậu lau tóc một chút, lấy chăn bông trong tủ trải trên mặt đất.
Mặc dù có thảm nhưng ngủ thảm cũng không thoải mái lắm.
Ngôn Từ tri kỷ biến chăn bông thành cái đệm, cho Giang Hằng cái chăn trên giường mình.
Chăn bông trong phòng vừa đủ 3 cái giường, cậu với Ngôn Nặc ngủ chung một cái là được, hơn nữa chăn còn lớn như vậy.
_________________________________________
Mật: Ựa, chương sau chắc chắn là phải làm về game, ựa ựa thấy nản quá ik =(( tui thề ngồi làm mấy chương ấy đó còn nản hơn, mấy chương 2 bạn trẻ ân ái tôi mới có sức, động lực mà làm, nhưng hoi lỡ rồi:>> Chương mới lên gòi mn đọc dui dẻ nhoa xin lỗi vì để mn chờ lâu gùiiii.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...