Cơn tuyết lớn cuối cùng cũng dừng, gió cũng không còn thổi lợi hại như trước đó, Hiên Viên Cẩm mệnh lệnh đội quân nhanh chóng nhân thời gian tiến tới, thời gian bọn họ chậm trễ đã quá nhiều rồi.
Lăng Ngạo lại ngồi trong xe ngựa, đây là xe chuyên dụng dành cho y, bên trong rất ấm áp, có lò than nhỏ, còn có các loại đồ ăn vặt do Hiên Viên Cẩm chuẩn bị cho y, Lăng Ngạo ngồi bên trong lắc lư tới lui, đánh một giấc là ngày liền qua, nhàn tản tự tại.
Có lúc cũng sẽ gọi Tô Dục tiến vào, nói chuyện với y. Tô Dục không nói nhiều, y liền bảo Tô Dục tách hạt dẻ cho y, thứ đó rất cứng, y cắn không được, chẻ cũng rất phí sức. Tô Dục chỉ cần nắm trong tay, dùng sức một chút, khi mở ra thì hạt dẻ đã nát, Lăng Ngạo mắt muốn lồi ra, đây gọi là nội công đi, y cũng muốn có.
“Nội công này của ngươi luyện đã bao lâu?” Lăng Ngạo rất ngưỡng mộ những người có thể bay trên không này, vừa nhấc chân lên là nhảy xa hơn trượng, chậc chậc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, y tuyệt đối không tin, trên ti vi diễn toàn là dùng dây cáp treo lên.
“Mười năm.” Tô Dục tách vỏ hạt dẻ đặt nhân vào một cái chén trước mặt Lăng Ngạo, đáp đúng sự thật.
Mười năm a! Lăng Ngạo nghĩ một chút, thân thể này của y hiện vẫn rất trẻ, còn chưa được hai mươi tuổi, nếu luyện thêm mười năm, y vẫn chưa tới ba mươi tuổi, chưa qua tuổi nhi lập đã trở thành một đại hiệp, cũng không tồi đâu.
Suy nghĩ lung tung một chặp, mắt lấp lánh hỏi: “Ta có thể học không?”
Tô Dục liếc mắt, nhìn bộ dạng văn văn nhã nhã của y, có chỗ nào giống người từng chịu khổ. Lại thêm cho dù y muốn học, tên Hiên Viên Cẩm kia cũng phải đồng ý mới được.
Nè? Lăng Ngạo đợi nửa ngày, cái tên hồ lô kia lột hết hạt dẻ trong tay, rồi vén rèm xe, đi ra ngoài.
Ít ra được hay không, ngươi cũng phải nói một tiếng chứ? Cứ như vậy không đáp tiếng nào đã đi, là có ý gì đây?
Lăng Ngạo buồn bực không thôi, tức phì phò bốc từng hạt ăn. Ai da! Tức giận quá mức, khi cắn dùng lực hơi mạnh, cắn trúng đầu lưỡi rồi.
Lăng Ngạo một miệng đầy mùi máu tanh, lòng càng thêm buồn bực, vãn thiện cũng không ăn, chỉ uống chút canh rồi ngủ. Hiên Viên Cẩm có chút kỳ quái, ban ngày còn tốt lành, sao nói không vui là không vui liền như vậy?
Hiên Viên Cẩm thoát ngoại bào, kéo chăn ôm Tô Tử Trúc vào lòng, nhẹ giọng hỏi: “Tử Trúc, ngươi đang tức giận gì vậy?”
Lăng Ngạo lắc đầu, nhắm mắt, không lên tiếng. Y không muốn nói chuyện, lưỡi y đau. Không muốn nói với Hiên Viên Cẩm là y ăn hạt dẻ cắn mạnh quá cắn luôn cả lưỡi, sưng đến mức nói chuyện không lưu loát, sẽ bị người ta cười chết.
“Ai ức hiếp ngươi?” Hiên Viên Cẩm mang dáng vẻ ngươi không nói, ta sẽ truy vấn tới tận cùng, ngươi không nói, ta tự suy đoán cũng được. “Ai nói thứ gì không dễ nghe rồi?”
“Ngươi chỗ nào không thoải mái sao?”
“Có phải mấy ngày nay không làm, ngươi muốn ta rồi?” Càng nói càng không đúng điệu, Tô Tử Trúc thực sự chịu không nổi sự lải nhải của hắn, gầm lên một câu: “Ta cắn hư lưỡi rồi, không muốn nói chuyện!”
Lăng Ngạo mắt trừng thật to, Hiên Viên Cẩm vừa nghe lý do này, liền cười ha ha. “Thì ra là như thế a, ta còn cho rằng ngươi muốn ta dữ lắm rồi.” Hiên Viên Cẩm vừa trêu chọc y, vừa vươn tay nâng cằm y. “Mở miệng, ta xem nào.”
Lăng Ngạo nghiêng đầu đi, không muốn cho hắn xem, thật mất mặt.
“Mở miệng, ta xem thử.” Hiên Viên Cẩm dùng lực trên tay, tách mở miệng y. Cắn phải cạnh lưỡi, vết thương thật lớn, đầu lưỡi cũng xưng cả lên, trách không được vừa rồi nói chuyện có chút hàm hồ không rõ.
“Ta tìm chút dược cho ngươi, mấy ngày tới ngươi phải ủy khuất một chút rồi, ăn chút cháo thôi.” Hiên Viên Cẩm lên giường, đắp dược phấn cho Lăng Ngạo, sau đó nhìn người đang tức phì phò an ủi: “Lần sau cẩn thận một chút, mấy ngày sẽ khỏi.” Thế nhưng không cười nhạo y, Lăng Ngạo cảm thấy hơi dễ chịu. Nhưng tiếp theo đó khi nghe thấy câu sau thì xém chút lại cắn luôn cạnh kia của lưỡi. “Lưỡi bị cắn hư rồi, không thể nghe thấy tiếng rên rỉ động nhân của ngươi, biến âm rồi.” Nói xong Hiên Viên Cẩm còn tiếc hận thở dài một hơi.
Mẹ! Ức hiếp người cũng không ức hiếp tới mức này! Lăng Ngạo lập tức bật dậy khỏi giường, tức giận bừng bừng trừng Hiên Viên Cẩm, một cước đập qua bộ mặt đang cười xấu xa đó.
Ta đạp chết ngươi, xem ngươi còn dám cười ta không!
Ôm chặt chân y, Hiên Viên Cẩm cười nói: “Đừng giận, ta đùa với ngươi thôi, tính khí của ngươi sao lại nóng nảy như vậy? Đùa chút cũng không được.” Người ta ôm chặt chân y, sưởi ấm trong lòng. “Nhanh nằm xuống đi, ngày mai còn phải lên đường.”
“Hừ!” Lăng Ngạo phát giác tính tình của Hiên Viên Cẩm càng lúc càng xấu, động một chút là chọc y tức giận, lời nói tốt đẹp trong miệng hắn cũng sẽ bị biến chất. Y biết rõ không nên tức giận, nhưng chính là nhịn không được, hỏa này lập tức thiêu lên đầu, làm mình tức phát nghẹn, còn người ta sao không có gì hết chứ.
Lẽ nào hắn đã tới thời kỳ mãn kinh rồi sao? Không còn áp lực nào, làm sao có thể chứ!
Cuối cùng đến được biên quan, Lăng Ngạo xuống xe nhìn quanh, thật thê lương a. Binh sĩ thủ vệ ở đấy thật sự cực khổ, từ đầu đến chân, toàn là tuyết trắng, trong thành chỉ có mấy chục hộ gia đình ít ỏi. “Nơi này cũng không có dấu hiệu đánh trận a.” Y lặng lẽ hỏi Hiên Viên Cẩm.
“Nhất định sẽ đánh, năm nay bên phía bọn họ thu hoạch không được, mà chỗ chúng ta lại đại thu, bọn họ nhất định sẽ tới cướp lương thực của chúng ta.” Hiên Viên Cẩm ôm vai y, sau đó vừa đi vào doanh trướng vừa nói: “Khi thu hoạch vào thu hoàng thượng của họ bệnh nặng, bọn họ không kịp thu, bây giờ sắp qua năm mới, nhất định sẽ phát động lớn.”
“Nga! Vậy hoàng đế của bọn họ băng hà rồi sao?” Lăng Ngạo đột nhiên mở miệng hỏi.
“Chưa chết được, nhưng cũng chỉ còn treo lại một hơi thở mà thôi, chỉ là chuyện sớm muộn.” Hiên Viên Cẩm không giấu y.
“Vậy thì phải phòng ngừa, quốc vừa đổi chủ, sẽ vô cùng rối ren. Ủng hộ, phản đối, sẽ trong sáng ngoài tối làm ra những thủ đoạn không nhập lưu, hơn nữa chủ yếu nhất là phải tránh có người câu kết với ngoại lai gây bất lợi cho bổn quốc.” Trên ti vi không phải toàn diễn như vậy sao, tranh đoạt hoàng quyền, quốc và quốc tranh đấu, diễn đầy ra đó.
“Tử Trúc, ngươi nói thật chính xác.” Hiên Viên Cẩm gật đầu. “Hoàng thượng cũng nghĩ như vậy, biên thành tuy thê lương một chút, nhưng lại là cứ điểm quan trọng của quốc gia, nếu nơi này thất thủ, thì đối phương thế như chẻ tre, mà chúng ta chỉ có thể từng bước lui về.
“Hiểu rồi, dù sao chính là thủ ở nơi này.” Lăng Ngạo đối với quốc sự không cảm thấy hứng thú, những thứ này không phải chuyện y cần bận tâm.
“Đúng rồi, chúng ta phải ở lại đây bao lâu?” Lăng Ngạo hỏi rõ, phải định rõ lối đi cho mình, không thể sống tạm bợ thế này.
“Ngắn thì khoảng nửa năm, dài thì ba năm năm năm.” Hiên Viên Cẩm nhìn vào con mắt long lanh của y hỏi: “Cảm thấy buồn sao?”
“Không biết.” Không có chuyện làm đương nhiên sẽ buồn chán, có chuyện thì không buồn nữa, y cũng không biết có chuyện cần mình làm không, thì sao trả lời hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...