Hiên Viên Cẩm cảm giác được rõ ràng, Tô Tử Trúc gần đây tâm tình kém hẳn, bên này vừa mới hoan hảo xong, vẻ mặt cao trào vừa tiêu đi, lập tức lại chìm vào trong tự bế.
“Tử Trúc, ngươi lại có tâm sự sao?” Hiên Viên Cẩm kỳ thật cũng rất mâu thuẫn, hiện tại Tô Tử Trúc trầm mặc là dáng vẻ hắn rất quen thuộc, vậy mà hắn lại giống như đã không còn quen đối diện với Tô Tử Trúc như thế, hắn thích Tô Tử Trúc luôn la to hét to trước mặt hắn hơn.
Rõ ràng chỉ là một người, cách biệt lại lớn như vậy, mà lòng hắn cũng thiên vị đi, hướng về bên hiện tại này hơn, biết la biết hét mới có thể cảm giác được y là người, nếu cái gì cũng không biết, luôn xem y như thần linh hạ phàm mà cúng tế, thì không còn cảm giác chân thật nào.
“Hiên Viên Cẩm, nếu ta ly khai ngươi, ngươi sẽ thế nào?” Lăng Ngạo quay mặt qua, mục quang lấp lóe, sáng đến chói mắt, nhưng không có một chút ý đùa giỡn nào, thần sắc cũng nghiêm túc vô cùng. Nếu không phải có đôi môi hơi xưng lộ ra tia sáng tình ái đỏ mộng đó, Hiên Viên Cẩm thật sự cho ràng Tô Tử Trúc trước kia đã trở về.
“Ngươi không có cơ hội.” Hiên Viên Cẩm ôm chặt lấy y, Lăng Ngạo hừ lạnh một tiếng, nam nhân tự tin rất có mị lực.
Mẹ nó, vòng tay của tiểu tử này thật ấm áp, tiếp tục tham luyến cảm giác này, dù sao hiện tại đôi cánh của y còn chưa đủ cứng, cũng không có cơ hội chạy đi.
“Tô Dục, ngươi biết làm những gì?” Tiểu tử này thương tích cũng đã khỏi bảy tám phần, khí sắc rõ ràng tốt hơn nhiều, buổi sáng còn thấy hắn đang luyện kiếm. “Chủ tử muốn tiểu nhân làm gì?” Tô Dục làm hạ nhân rất quen thuộc, mở miệng thì chính là chủ tử tiểu nhân gọi tới gọi lui, giống như trời sinh đã làm hạ nhân cho người ta. Lăng Ngạo không thông minh, nhưng điểm này y vẫn có thể nhìn ra, Tô Dục này quỷ quái tinh ma, đạo hạnh cao hơn y nhiều.
“Biết bắn tiễn không?” Hình tượng của Tô Tử Trúc trong mắt người ngoài chính là dáng vẻ phiêu phiêu dục tiên, không biết ngày nào sẽ một cước dậm thăng thiên. Gần đây thật sự ốm đi lợi hại, lần trước để Hiên Viên Cẩm dày vò, thịt ốm đi còn chưa bồi bổ lại được, tiếp đó theo đội ngũ đi qua một châu huyện thì bắt đầu không quen nước đất, lần này lại ốm thêm chỉ còn trơ xương.
“Biết.” Tô Dục cung kính đáp.
“Ta muốn uống canh làm từ con hôi sắc điểu trong rừng.” Lăng Ngạo tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, tên của con điểu này là phi long điểu, khi y còn sống, từng may mắn được uống canh làm từ cho điểu này, thịt nó trắng tuyết non mịn, vị đạo tươi mỹ dị thường, uống vào miệng còn lưu hương, thấm vào gan phế, thật sự là loại canh mỹ vị nhất mà y từng ăn.
“Được.” Tô Dục cũng không nói gì, tiến vào lều bạt rồi lấy cung nỏ đi vào rừng, Lăng Ngạo không đi theo góp vui, y cuộn cuộn áo lông bạch sắc dày nặng trên người, trở lại doanh trướng của Hiên Viên Cẩm.
“Ngươi ra ngoài làm gì?” Hiên Viên Cẩm vừa trở về doanh trướng thì không thấy y, lòng liền không thoải mái, gầy yếu như thế rồi còn chạy loạn khắp nơi, cũng không chịu nghỉ ngơi nhiều.
“Ta bảo Tô Dục đi bắt vài con điểu về, ta muốn uống canh.” Canh phi long điểu a, y thật sự rất chờ đời. Hy vọng có thể có được hương vị như trong trí nhớ của y, tươi mỹ vô cùng.”
“Loại điểu nào?” Điểu trong rừng không phải tất cả đều có thể ăn, có loại ăn vào sẽ chết.
“Loại điểu đó lớn cỡ con bồ câu, hôi sắc.” Không biết tên ngàn vạn lần đừng nói bậy, nói sai so với thừa nhận mình không biết còn mất mặt hơn.
“Loại đó có thể ăn. Loại điểu trên lưng có lông màu đỏ và màu lam không thể ăn, sẽ trúng độc.” Hiên Viên Cẩm hành quân đánh trận, có lúc lương thảo hạn hẹp, động vật trong rừng liền trở thành thức ăn lấp bụng cho họ, cho nên, kinh nghiệm cũng nhiều.
“Ân.” Lăng Ngạo thoát áo lông ra rồi chui lên giường, chăn không bị xếp lại, có thể giữ lại chút hơi ấm, duỗi hai chân bị đông lạnh vào, hơi cảm thấy dễ chịu một chút. Dưới chân là túi nước ấm do y tự chế, ấm áp a.
“Còn bao lâu nữa chúng ta mới tới nơi, đã là mùa đông rồi, nếu thời gian kéo dài lâu hơn, thì sẽ gần qua năm.” Lăng Ngạo xoa tay, ma sát tạo nhiệt.
“Chắc sắp rồi, nếu không phải do trận tuyết này, chúng ta cũng chỉ cần đi nửa tháng nữa là tới.” Nhưng gặp phải trận tuyết lớn này, sợ là còn phải nán lại khá lâu.
Mùa thu năm nay rất ngắn, lá đỏ đầy núi chưa kịp nhìn bao nhiêu thì đã rụng toàn bộ, sau đó cơn tuyết hạt lớn như lông thiên nga đổ xuống, trong một đêm núi bị phủ trắng, tuyết bay mù trời. Tuyết dày qua đầu gối, lên đường rất chậm.
Trận tuyết lớn này khiến rất nhiều tướng sĩ bị nứt da, tay chân đều xưng phồng.
“Cẩm, tới nông gia gần đây mua chút gừng về đi, giã nát gừng trộn vào rượu, cho các tướng sĩ thoa lên, có thể trị nứt da.” Lăng Ngạo cũng muốn tận một chút sức nhỏ vì những người này, xa nhà đánh giặc không phải dễ dàng, bị thương cũng không ai lo không ai hỏi. Quân y cũng chỉ chữa trị những người bị thương bệnh khá nghiêm trọng, chút bệnh vặt thì không đặt trong lòng.
Hiên Viên Cẩm nhìn y một lúc, mới nói: “Được.” Trước đây Tô Tử Trúc rất lãnh đạm, đối với người bên cạnh cũng rất ít khi quan tâm, đó cũng không thể trách y, y chỉ cần hơi quan tâm đối phương một chút, đối phương sẽ hiểu sai ý, lâu dần y liền trở nên càng lãnh đạm, hiện tại đã có chút tình người rồi, thật tốt.
“Đúng rồi, ta còn muốn uống canh điểu lần trước.” Lăng Ngạo đã vớ được món ngon rồi thì không muốn bỏ đũa. Vừa mới vài ngày đã lại thèm. Không biện pháp a, cũng không thể trách y, lần uống trước đây là do người ta đi thật xa từ núi Đại Hương An mang về, là một trong ba loại động vật được bảo tồn của quốc gia a, nếm thử đã là không tồi, còn có thể mong nhiều hơn sao.
“Ta lệnh người đi bắn.” Hiên Viên Cẩm nói rồi muốn đi phân phó. “Không, không cần. Ta bảo Tô Dục đi, vừa đúng lúc ta cũng muốn xem thử tiễn thuật của hắn thế nào.” Kỳ thật y muốn ra ngoài dạo chút, bị Hiên Viên Cẩm nhốt trong trướng, cũng rất chán.
“Ngươi đừng quá thân cận hắn.” Hiên Viên Cẩm đá đổ hủ dấm chua, mặt xanh đi.
“Ta không quá thân cận hắn, hắn thiếu ta món nợ nhân tình, cho hắn thỉnh thoảng trả nợ, có gì không được?” Lăng Ngạo bướng bỉnh phản bác. “Ta muốn bắt hắn lao động cho ta!”
“Ngươi muốn ra ngoài, thì mặc nhiều một chút, đừng tiếp tục tìm lý do.” Hiên Viên Cẩm thở dài, tiếp tục đi làm chuyện của mình.
“Ân.” Lăng Ngạo cao hứng đáp lại, vội mặc y mang giày. Tóc cũng không chải, tìm đại một sợi dây tùy tiện cột sơ, khoác áo lông chạy tới trướng của Tô Dục. Bên ngoài rất lạnh, mỗi khi hít một hơi thì phổi đều giống như bị dao rạch. Trướng của Tô Dục cách nơi y ở rất gần, y vén rèm chui vào, ngăn cách hơi lạnh xé da bên ngoài, trong trướng cũng coi như ấm áp.
“Chủ tử, tìm tiểu nhân có chuyện sao?” Tô Dục đang chùi kiếm, thấy Tô Tử Trúc đi vào, vội buông xuống, đưa một ly trà nóng qua.
“Cảm ơn.” Uống hơn nửa ly, mới nói: “Ngươi đi bắn thêm vài con điểu lần trước làm canh cho ta.”
Tô Dục gật đầu, khoác áo chống gió, cầm cung tiễn muốn ra khỏi trướng. “Đợi ta một chút a!” Lăng Ngạo đặt ly xuống, đi theo hắn.
“Ngươi cũng đi?” Chân mày Tô Dục nhăn lại với nhau, gầy yếu tới mức một trận gió cũng có thể cuốn đi, trời lạnh như thế sẽ bị nhiễm phong hàn.
“Ta ở trong trướng buồn chán lâu rồi, vừa đúng lúc muốn nhìn thử tiễn thuật cao chiêu của ngươi.” Lăng Ngạo kéo kéo cổ áo, nhất định phải che cho kín cuống họng, nếu không một lát nữa y sẽ bị đông lạnh tới mức thở không ra hơi.
“Không được! Bên ngoài quá lạnh. Ngươi không biết võ, sẽ nhiễm phong hàn.” Tô Dục lần đầu tiên cự tuyệt y, nói xong không đợi y kịp phản ứng, người đã không còn ở trong trướng, Lăng Ngạo ngây ra lâu tới mức nước cũng lạnh đi mới tỉnh lại.
Phản rồi! Phản rồi! Tiểu ngưu ngốc tạo phản rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...