Dưới lòng thành đô Gumaunten có cả một hệ thống đường hầm. Chúng đã tồn tại trong nhiều thế kỷ. Giao điểm trung tâm của các con đường nằm ở sâu tận trong lòng khối núi Ar Taijiyath, tỏa ra nhiều hướng, dẫn tới bất kỳ căn phòng thâm nghiêm nhất nào hoặc xuyên qua tường thành đến cánh cửa giấu đâu đó mãi ngoài hoang mạc. Phần lớn cánh cửa vẫn mượt mà như ngọn roi giám công và vách tường vẫn bền bỉ như bắp tay nô lệ làm nên chúng.
Nhóm lữ hành lách chậm bên trong đường hầm cũ vách hẹp. Nó rộng đủ cho một người, sinh ra để làm chậm chân những kẻ truy đuổi. Cách mỗi đoạn cố định lại có một viên đá vuông hắt ánh sáng màu xanh lân tinh. Màu xanh lờ mờ đổ bóng từng kẻ chọn con đường an toàn khuất mắt đội quân chính thống. Không có ngày hay đêm rõ ràng dưới lòng đất và thời gian giống nhau. Nhịp bước chân và hơi thở vọng sâu thẳm như lời rầm rì câu chuyện du mục.
Sự ngột ngạt trong lòng đất hạn chế nhiều câu chuyện phiếm. Họ ưa nghe tiếng vải thô sàn sạt của những bộ quần áo Shamez(1) bản địa và nhìn những cái đầu màu đen nhấp nhô đi đầu và cuối đoàn.
Cứ cách mỗi 2 dặm lại có một chặng nghỉ. Chúng luôn là một không gian rộng, vuông vắn đủ cho hơn hai chục người ngồi, lõm vào từ vách tường đá trát đất sét. Có lỗ thông khí dẫn kín đáo lên mặt đất ngay trên đầu và nước sạch chảy suốt từ máng hẹp sát tường. Nhóm lữ hành nghỉ chân trò chuyện hạ giọng, họ gồm 13 tay lính đánh thuê gốc Phi và 5 kẻ từ chối luật pháp. Hơn một nửa trong số họ giấu dao găm sau lớp áo choàng bụi bặm và có cái nhìn của kẻ tay gan dạ thường nhảy cùng sống chết.
Demonio, con quỷ mắt đỏ đã cố gắng phát âm tiếng người để giới thiệu cái tên, đang cười hào hứng. Đó là một gã trẻ tuổi gốc Ý, mắt đỏ rực, tóc vàng và da lẫn giữa màu trắng bệch và rám nắng loang lổ. Anh từng là một tên hề diễn trò ở lâu đài Ihsin Ebu(2), giờ sống dựa vào cái danh bề tôi của thuật sĩ Iruk Albar. Anh ngồi giữa ba cô gái trẻ và một người đàn ông mù gầy đét, góp vui bằng trò xào bài Ganjifah 52 lá (3). Mọi trò xào bài hay nhất đều bắt nguồn từ châu Âu và phổ biến ở mọi nơi người ta muốn bắt chuyện theo cách hóm hỉnh. Demonio thích cách chơi bài của cô gái nhỏ nhất, người lấy vừa đủ số lần chiến thắng và ghét gã mù gầy đét xé mỗi lá bài gã cầm. Gã khốn mù đề nghị trò ảo thuật xé bài và ghép chúng trở lại, cười vào những kẻ hi vọng vào đống mảnh vụn hiển nhiên. Chảng trò xào bài nào tiếp tục được với bộ bài thiếu lá.
Một trong ba cô gái tên là Iruk Albar, nữ thuật sĩ Otman lai nửa dòng máu Ý, đó là lý do cô ấy có thể nói chuyện bập bõm với con quỷ mắt đỏ Demonio. Demonio nói tiếng vùng thuộc địa Bắc Ý, nơi khét tiếng với lũ trẻ lao động và sớm chết trong hầm mỏ. Anh nói loại ngôn ngữ gọi là "cơn đau của xẻng và cuốc sắt", nó là hỗn độn giữa ngữ pháp phổ thông và cả thùng từ lóng. Trừ Iruk Albar và cô gái nhỏ bản địa La'ahad, cô gái còn lại là Rikamathraa. Cô im lặng như con mèo Ai Cập giấu móng vuốt, nhưng từng quật ngã năm gã đàn ông vạm vỡ cùng lúc và suýt thì giải phóng cả bầy sư tử bị cầm tù. Họ đã có vụ lùm xùm trong lâu đài Ihsin Ebu, trước khi chủ nhân của nó buộc phải đồng ý cô ấy là người duy nhất ngoài lính đánh thuê được đem dao vào địa đạo.
Mười bảy người đi con đường tối ra hoang mạc không giống một thương đoàn. Họ đang tiến thẳng đến lãnh địa của những bộ tộc hung hăng. Bộ tộc của những người bản địa cưỡi ngựa, đeo gươm tuốt trần và mang linh hồn của con vật. Rikamathraa từng bị bán làm nô lệ ở chợ của người chó sói Najzakhs Apu(4). Cô là kẻ hiểu rõ nhất hai con dao găm không chống lại được một rừng gươm.
Gã buôn tin mù Shouduhud và thuật sĩ Iruk Albar đều đồng ý rằng chỉ có tổng cộng 35 bộ tộc bản địa sống ở hoang mạc Najzakhs. Họ đặt 4 lá bài tượng trưng cho 4 bộ tộc lớn nhất và mảnh vụn cho các bộ tộc còn lại. Người Najzakhs trở nên cực đoan theo từng năm, họ dè chừng không chỉ người Otman mà cả những người anh em sống trong cùng vùng cát. Họ có quá nhiều người lãnh đạo uy tín và quá ít lương thực. Họ chưa bao giờ là mối đe dọa với giống người mắt xám cai trị sống an toàn sau tường thành bằng đá. Nhưng những người mắt xám cai trị thận trọng vẫn nuôi hàng trăm đội quân gian tế giữa những kẻ thiếu thốn như thế. Gian tế nói rằng người bản địa đã gác lại bất hòa nội bộ và đang trở thành một khối liên minh trong vòng chỉ hơn một năm.
La'ahad chỉ cho nhóm đồng hành một cách chào kỳ lạ. Cô dùng ngón trỏ và ngón cái bàn tay phải nắm ngón cái bàn tay trái, siết những ngón còn lại, hô duy nhất từ Aklayimaan (5). Nó có nghĩa là những vị thần luôn theo dõi, không giống bất kỳ câu chào nào từng được biết đến về dân bản địa.
Nguồn gốc của nó lại từ vụ lùm xùm khác về một gã buôn tin khét tiếng vu oan vợ chồng lái buôn hiền lành là đồng lõa của gã. Họ bị quan xét xử kết án treo cổ. Trong địa ngục Otman có tất cả 6 người bị nhốt, nhưng chỉ 1 ông già bản địa trông giống đã bị giam hàng năm trời. Dù sau hàng tá sự kiện kinh khủng xảy ra với vương quốc của người Otman Tahaldaja, khiến họ truy lùng dân ngoại đạo, tống những người khốn khổ này lên bục treo cổ ngay ngày hôm sau buổi phán quyết, theo lời răn nhân từ. Không người ngoại đạo nào bị cầm tù trừ khi họ có giá trị với vương quốc họ chống lại. Ông già bản địa có cả tuổi tác, bí mật và ý chí rắn như sắt. La'ahad nói người như thế phải rất quyền lực trong cộng đồng. Ông có sự cực đoan của ít nhất là một tộc trưởng Najzakhs.
Nhóm người mắt sáng học rất nhanh cách chào hữu nghị. Shouduhud mù không thể nhìn vì thế con quỷ Demonio hiền lành buộc phải dạy gã tận tay. Dù gã muốn người chỉ dẫn gã là cô gái thuật sĩ Iruk Albar, cô gái ngoan đạo giữ rịt điều răn tránh xa người khác giới, gã cho rằng lúc nào đó cô nên thử uống món sữa chua trộn nước ép lá gai dầu. Chúng không phải loại đồ uống có cồn bị cấm, cho cô lòng dũng cảm bước qua luật lệ hà khắc để giúp một người mù tội nghiệp.
---
Chú giải:
1. Shamez: Một loại áo vạt dài của người Arabiapan. Có 3 kiểu Shamez là Shamez truyền thống (màu sắc chủ đạo là đỏ và vàng), Shamez cách tân (có đường cắt hai bên ở thắng lưng giúp người mặc tự do di chuyển) và Shamez nghi lễ (mặc trong đám cưới và đám ma). (Đtd từ Phần 3 - Chương 5)
2. Lâu đài IhsinEbu: Lâu đài của Kim giả Jibunh ab Sohuip.
3. Bộ bài Ganjifah: Ganjifah là một bộ bài phổ biến ở khu vực Ai Cập, Ba Tư và Ả Rập. Nó gồm 52 lá bài có chất liệu từ giấy dày. Các lá bài Ganjifah hình chữ nhật, mỗi lá có kích thước tương đương lòng bàn tay người trưởng thành.
Bộ bài Ganjifah gồm họa tiết gồm đồng xu, cây gậy, cái cốc và thanh gươm. Một bộ Ganjifah gồm 40 lá Chiến binh, chia thành 4 nhóm mỗi nhóm 10 lá có biểu tượng lần lượt là đồng xu, cây gậy, cái cốc và thanh gươm; 12 lá Hoàng gia gồm 1 lá Malik (vua) có cả bốn biểu tượng, 3 lá Na'ib malik (Thân vương, tương đương với chức sắc hoàng gia quyền lực nhất) có biểu tượng thanh gươm xuyên dọc đồng xu và Thani Na'ib (chức sắc) biểu tượng hai thanh gươm xiên chéo qua cái cốc ở giữa.
(Tham khảo tại: https://en.wikipedia.org/wiki/Ganjifa)
4. Bộ tộc Najzakhs Apu (Từ Chó sói Anis lupus arabs): Apu là một bộ tộc bản địa nhỏ sống ở hoang mạc Najzakhs, thờ vật tổ là loài chó sói. Bộ tộc Apu nổi tiếng có các chiến binh nhanh nhẹn và tàn bạo nhất hoang mạc. Bộ tộc Apu nằm ở vùng hoang mạc gần rìa phía Tây Nam Najzakhs. (Đtd tại Phần 2 - Chương 9)
5. Aklayimaan(Từ cụm allah yuraqib dayiman nghĩa là Những vị thần luôn theo dõi/đang để ý): Một cáchđọc ngắn gọn hơn của cụm từ "Những vị thần đang theo dõi" theo tiếng bản địa Arabiapan.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...