Cái Xiềng Của Tostearad
Ngày xưa cũ của thời gian, ở vương quốc nọ có một vị hoàng đế sở hữu một bộ trang phục thần kỳ. Ngài được thợ may bẩm tấu rằng đó là bộ trang phục mà chỉ những kẻ thông minh mới có thể nhìn thấy. Những viên quan ca ngợi suốt những đường may tỉ mỉ, và hoàng đế rất hài lòng. Ngài muốn khoe bộ trang phục với thần dân. Khi diễu hành, ngài tự hào đã trị vì vương quốc của mọi kẻ thông minh. Cho đến khi một đứa trẻ chỉ vào hoàng đế, cười ầm rằng ngài không mặc gì cả. Những người dân cuối cùng đều cười vị hoàng đế cởi truồng, và ngài trở thành một trò hề.
Câu chuyện đến tai vua nước láng giềng, người sở hữu một đất nước lộng lẫy và hùng mạnh, nhưng thần dân thì nghèo nàn vì thuế dịch. Khi vị vua nghe thấy hoàng hậu của ngài kể chuyện về gã vua hề cởi truồng cho những đứa con trước khi chúng ngủ, ngài bỗng lo sợ rằng đâu đó, dưới những mái rơm bẩn thỉu và hèn hạ, những kẻ nghèo đói có thể cũng đang kể cho con họ câu chuyện bôi nhọ ngài như thế. Ngài hối hận đã lấy quá nhiều lương thực. Vì ngài là một kẻ trị vì khôn ngoan hơn, ngài bèn ngăn chặn nguy cơ bằng cách ra lệnh phân phát lúa mì cho người dân toàn vương quốc. Thần dân ca ngợi vị vua và ngài bỗng trở nên nổi tiếng như một đức hiền minh. Đức vua hài lòng phân phát nhiều lương thực hơn nữa. Rồi những người dân trở nên lười biếng vì có sẵn thức ăn mà không cần phải lao động. Kho lương ngày càng cạn kiệt, binh lính không có lương thảo, thần dân trở nên nghèo nàn hơn trước. Họ đổ tất cả tội lỗi lên nhà vua. Một ngày kia nội chiến xảy ra, và đất nước đó bị quốc gia của vị vua cởi truồng nhân cơ hội xâm lược.
Đứa trẻ đọc xong câu chuyện, nó nhìn lên những người du mục, và hỏi họ nghĩ về điều gì. Một người nói tay vua cởi truồng là một kẻ tinh ranh, và tay láng giềng thật ngu ngốc. Người khác nói gã cởi truồng là người Đan Mạch, và gã vua tốt là câu chuyện của vùng Eshr Tajhanid; anh ta đã đọc cả hai cuốn sách, chẳng bao giờ có một câu chuyện như thế. Người khác nữa nói đó là một bàn cờ Aleuyb, tay vua phát lương thực chỉ thua cuộc. Và người khác nữa nói cả hai vị vua đều ngu ngốc, vì câu chuyện vĩ đại của họ đã bị những kẻ xâm lược chính vương quốc của họ viết thành câu chuyện kể cho con cháu chúng, đó là cách một trong những câu chuyện Ngàn đêm hình thành. Người bên cạnh anh ta nói muốn ở trong đám đông để thấy cách gã vua cởi truồng trở thành trò cười. Cuộc bàn luận tiếp tục quanh đống lửa, trong mùi của những xiên thịt cừu nướng và chiếc tẩu đất sét cũ bóng truyền tay. Họ cười sang sảng và uống rượu trong túi da dê.
Rồi người du mục hỏi đứa trẻ đã có câu trả lời nó muốn đêm nay chưa. Đứa trẻ nói xiên thịt nướng của người đàn ông già thứ hai ngon nhất. Hóa ra trong lúc những người du mục mải trò chuyện, nó đã đi quanh nếm thử từng xiên một. Những người du mục nhận ra tất cả họ đều trở nên ngốc nghếch hơn cả những gã vua trong truyện. Họ chấp nhận gọi đứa trẻ là Kukuaalmak (Người kể truyện tinh ranh).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...