Nho nhỏ tiếng thở đều, khá giống tiếng ngáy, cũng không giống chỗ nào, Cẩn Ngọc Trì đang nghĩ về hệ lụy sau này nếu Thời Niên Yến sinh ra kháng thể với thuốc, cậu nghĩ, nghĩ muốn mất ngủ đến nơi rồi đây!
Nhưng nhìn anh ngủ ngon, cậu lại nhịn không được mà thở dài, ngón tay cách một khoảng không với gương mặt anh.
Cẩn Ngọc Trì ngồi ở trên giường, không rõ gương mặt mình đang hiện lên thứ cảm xúc gì nữa, khẽ phát họa gương mặt tái nhợt mệt nhọc của anh.
Cậu không có thứ gọi là buồn ngủ, lại nằm xuống, co ro ở bên cạnh, ôm lấy anh mà nhắm nghiền đôi mắt.
Tiếng báo thức chợt vang, lôi Cẩn Ngọc Trì cả Thời Niên Yến tỉnh dậy, cậu tỉnh rất mau, anh thì không, sau giấc ngủ anh không những không khỏe hơn, quần thâm mắt có biến mất, nhưng anh vẫn biểu thị sự mệt mỏi.
Anh lê cơ thể ngồi dậy, vụng về đi ấn tắt báo thức đang reo inh ỏi ở trên bàn, nhưng nó không tắt, tiếng ồn khiến anh bực mình.
Vung tay lên và đập xuống.
* Rầm!
Cẩn Ngọc Trì linh hồn run một chút, sờ sờ trái tim nhỏ không tồn tại đang nhảy lên, nhìn đồng hồ, mặc niệm nó 3 giây.
Thời Niên Yến bị cơn đau kích thích, cảm nhận bàn tay đang run rẩy, hơn nữa còn bị cứa ra một đường dài máu me, mới tỉnh táo lên một phần.
Anh buông thả tay xuống bên hông, tí tách tiếng nước.
Đỏ tươi những giọt máu nhỏ xuống trên thảm trắng, có thể tối hôm qua nhờ có thuốc vào giấc sâu.
Lại bật điều hòa quá thấp, mỏng manh khăn tắm quấn thân, còn đắp chăn không kín.
Tự giơ tay lên sờ sờ trên trán, bàn tay lạnh lẽo đối nghịch với cái trán nóng bỏng, Thời Niên Yến gương mặt không giống người đang lên cơn sốt.
Vẫn thanh tỉnh, Cẩn Ngọc Trì xem xét kỹ lưỡng, đúng là tinh thần vẫn tốt, nhưng hai má anh đang ửng lên bất thường.
Cậu thử chạm vào má anh, quả nhiên nóng bừng.
Cẩn Ngọc Trì không có hoàn toàn chạm vào, đôi bàn tay cậu như bị ngăn cách bởi bức tường thứ tư, thật khiến cậu khó chịu.
Anh bỗng nhắm mắt, đầu rũ xuống, Cẩn Ngọc Trì ngạc nhiên khi cậu chạm được vào mặt anh.
Chỉ được như vậy vài giây, khi Thời Niên Yến mất đi ý thức một chút.
Tia điện giật khẽ khiến Cẩn Ngọc Trì giựt tay về sau.
Thời Niên Yến khẽ nâng mắt nhìn quanh, không rõ sờ lên má, còn lưu lại một tia mát lạnh.
Thời Niên Yến không nghĩ nhiều, gạt đi thứ suy nghĩ nực cười đang dâng lên, anh bước lên một bước, trước mắt anh đột ngột bị bao trùm một màu đen.
Cơ thể mềm nhũn khiến anh lảo đảo, may mà phản ứng mau chống tay được trên giường.
Cẩn Ngọc Trì lần này không có gì để kích động nữa, cậu vắt chéo chân mình, như nữ vương tiểu dụ thụ, cao ngạo ngồi trên giường nhìn anh lắc lư không sức sống, đỡ trán.
Đây là sốt thật rồi.
Bàn tay cậu khẽ mấp máy, vừa rồi là gì?
Cẩn Ngọc Trì ngẩng đầu, thấy anh hướng đến tủ quần áo để lấy đồ, thường thì cậu sẽ là người chuẩn bị cho vào buổi tối, ủi phẳng và treo trên giá để anh dễ thấy.
Vốn dĩ trong nhà nên có người giúp việc làm những thứ này, dần dà trở thành việc mà cậu nắm giữ.
Từng chút từng chút xen vào cuộc sống của cả hai, từ khi nào đã tạo nên một thói quen.
Thay đổi....!hẳn là vẫn không quen được.
Cẩn Ngọc Trì không quen nhìn.
Còn về phần anh, thật vô tâm.
Không tim không phổi, đại đầu gỗ!
Cũng có thể là chứng mất ngủ của anh là vì cậu cũng nên?
Cẩn Ngọc Trì mỉm cười, thông minh và hiểu rõ vị trí của cậu ở trong tim anh thuộc vào địa vị nào, biết, cũng không biết.
Anh có rất nhiều bí mật, hơn cả những gì cậu được phép tìm hiểu sâu vào.
Cậu, không muốn anh vì cậu mà mất ngủ, lòng cậu có chút vui vẻ, nhiều hơn là đau lòng, cậu không nỡ thấy anh như thế.
Là cậu mềm lòng, trong cuộc yêu của anh, kế hoạch của anh, cậu đều thua.
Thua đến một manh giáp cũng chẳng còn nữa, nhưng anh cũng bị đánh bại.
Là thói quen khi anh có cậu, là tình yêu anh dành cho cậu, đến chính anh cũng không nhận ra nó đã to lớn đến thế nào.
Anh cầm lấy quần áo mới từ trong tủ, tạm dừng và nhìn nó nhiều hai giây, sau đó buông tay, anh biết trước hết nên đi giải quyết vết thương đang rỉ máu ở trên tay mình.
Cẩn Ngọc Trì lại nhìn về phía đồng hồ báo thức đang nằm trên bàn.
Ân, nát tinh tươm.
Rời giường khí cũng không nhỏ đâu ha.
Cẩn Ngọc Trì khi còn sống, cậu là người đi tắt đồng hồ báo thức đầu tiên ngay ở lúc nó reo tiếng đầu.
Dậy trước để gọi anh, tung tăng đi chuẩn bị bữa sáng tình yêu, ngọt ngào của cậu, hì hì.
Và lúc này cậu mới được chiêm ngưỡng sức mạnh của anh, trông thư sinh nho nhã vậy mà đập cái nào cái đó sẽ thành bột mịn.
Ui, thế nếu hôm đám tang anh ấy đánh trả lại Minh Hoàng Diệp thì sẽ thế nào nhỉ?
Cẩn Ngọc Trì hì hì cười, cậu nhưng tự hào vô cùng bởi Thời Niên Yến, không biết, chỉ cảm giác vui vẻ thôi.
Nên gọi đây là gì nhỉ?
Sự bất thường của tình yêu?
Luyến ái não?
Sao cũng được!
Cẩn Ngọc Trì không vui được bao lâu, cậu nhớ ra mình đã dời mắt khỏi Thời Niên Yến mấy phút, cận phải mau mau đi theo Thời Niên Yến để xem chừng anh ấy đang làm cái gì.
Đúng là làm người khác không bớt lo được mà, Cẩn Ngọc Trì vèo vèo bay xuyên tường, trong phòng khách của biệt thự, Thời Niên Yến đang từ từ lau đi vết máu bằng cồn.
Thay vào chiếc quần rộng rãi, trên người trên lại trần trụi, như ngọc nhuận làn da, sau lưng anh còn có rất dài một đạo vết thương.
Xấu xí, cũng thật dài, Cẩn Ngọc Trì thấy được thì có chút sững sờ, trong trí nhớ cậu, anh giống như chưa từng bị thương nặng đến như thế, vậy thì tại sao....?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...