Cải Trắng Trong Đất


Cẩn Ngọc Trì hối hận vì đã tự sát.
Cậu bị chính Thời Niên Yến bỏ rơi.
Đã không còn một ai ở bên cạnh cậu, Cẩn Ngọc Trì hoảng loạn muốn bám víu lấy Thời Niên Yến, lần đầu tiên cũng là cuối cùng, cậu không thấy được sự ôn nhu lắng nghe của anh nữa, Cẩn Ngọc Trì khủng hoảng chưa từng có.
Cậu ỷ lại Thời Niên Yến, cậu tham lam Thời Niên Yến.
Chỉ có anh, không ai khác nữa.
Cẩn Ngọc Trì dao động càng mạnh, không thống hận, cậu chỉ là không cam lòng.

Nếu bản thân mặt dày mày dạng hơn một chút, anh có ngoáy đầu lại nhìn cậu hay không?
“ Dễ dàng thật ” Thời Niên Yến bỗng nhiên lên tiếng nói, phá tan suy nghĩ trăng trở của Cẩn Ngọc Trì, cậu nhìn thấy anh cầm lấy gì đó.

Từng chút xem xét một bình thuốc gì đó, thành phần rất lạ lẫm, đều là chữ tiếng anh ngoằng nghệch.
Đặt nó ở trên bàn, Cẩn Ngọc Trì xem Thời Niên Yến đêm hòm sơ cứu cất đi, cởi bỏ bộ áo bên ngoài dơ dáy nhem nhuốc, lại thay vào một cái áo khác.


Đám tang mới và khúc dạo đầu, không mấy hợp quy củ khi Thời Niên Yến mang vào áo tang trắng.
Hơn nữa, Cẩn gia họ hàng không mấy an phận, dường như còn đang nhâm nhe thứ tài sản và muốn chia chát.

Lúc trước còn có Cẩn Ngọc Trì trên danh nghĩa là máu mủ duy nhất của Cẩn gia, đã từng một đoạn thời gian sau tang lễ cậu bị bọn họ làm phiền.
May rằng di chúc bảo toàn bộ tài sản sẽ thuộc quyền sở hữu của Cẩn Ngọc Trì, còn người thừa kế sẽ là Thời Niên Yến, không dung bất cứ kẻ nào hất tay trên cả.

Mà lúc này, người cũng đã mất.
Họ tâm tư đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch rồi.
“ Thật không an phận ”
Cẩn Ngọc Trì lại nghe thấy Thời Niên Yến nói, âm thanh anh rất nhỏ, đủ chỉ để một mình cậu ở bên cạnh anh nghe được.

Cậu cũng theo đó gật khẽ, đồng thuận với lời này của anh, bọn họ đúng thật là không an phận mà.
Tuy biết đều là họ hàng, nhưng những gì họ đã có, nên biết đủ, hơn nữa, lúc trước Cẩn gia gặp khó khăn khi, người quay đầu mất tích đầu tiên là bọn họ, cho nên di chúc ghi lại rất rõ ràng rồi.

Không hề đề cập, hay để cho bọn họ hưởng cái gì cả, một phân một móng cũng không có!
Chỉ mới những ngày đầu đã vậy, sau tang lễ, anh ấy sẽ ra sao đây.
Không mệnh hệ, cậu đã có dự tính trước cả rồi!
Tang lễ diễn ra rất êm đềm, không có kẻ nào quấy phá nữa, Minh Hoàng Diệp cũng được phép đến tham dự, dù cho sắc mặt hắn dành cho Thời Niên Yến không mấy khách quan.
Truy điệu, và hạ táng, hôm đó là ngày mưa, rất nhỏ, Thời Niên Yến cầm tấm ảnh của cậu, được người khác che ô cho, ống quần anh bị thấm ướt, dính chút ít bùn đất dơ hầy!
Nâng quan, đặt hòm, lấp đất, thể xác chôn dưới nơi lạnh lẽo, Cẩn Ngọc Trì mơ hồ không biết nên có loại cảm xúc gì mới phải, cậu nên cười vì bản thân làm chuyện ngu ngốc thiếu suy nghĩ.


Chết đi chỉ vì một phút luẩn quẩn, hay là nên buồn, vì Thời Niên Yến có vẻ vô tâm khi có những biểu hiện như vậy đây?
Còn có một chút gì đó, buồn bực.
Cẩn Ngọc Trì thả trôi cơ thể, thuần thục giống như một con cá bay lượn ở lãnh thổ biển rộng, không chú ý đến một ánh mắt nhấc lên nhìn cậu của Thời Niên Yến.
Cúi đầu, cơn mưa đang dần tạnh đi, nắng đang rẻ những tán mây màu xám đen rậm rạp, như những dải lụa lấp lánh buông xuống trần gian.
Từng chiếc xe màu đen đậu ở bãi đỗ, an tĩnh lúc này chợt vang một đạo tiếng rầm trời, một chiếc xe motor phá cách chạy bon bon đến, một đường cong mạnh mẽ khi phanh gấp, chiếc áo da trơn màu đen là chút ướt át của cơn mưa.

Hình thành những giọt nước và trượt xuống, người ở đây đều tò mò xem thử kẻ đến là ai, Cẩn Ngọc Trì cũng không ngoại lệ gì.
Cậu cẩn thận đứng ở bên cạnh anh, nhìn xem người đến là ai, dáng người của kẻ đến mang một cỗ dâng chơi lành nghề, cùng trước kia của Cẩn Ngọc Trì không khác biệt lắm, quần bó sát kiểu cách rách nhiều chỗ, áo trắng họa tiết đen, cùng áo da.
Người nọ lúc này gỡ xuống chiếc mũ bảo hiểm, khẽ lắc nhẹ đầu, vung vẩy sợi tóc bị ép xuống bằng phẳng.

Màu sắc không mấy chói chang, thuần thuần một màu trắng sữa, gương mặt sắc bén dương dương tự đắc, còn rất có góc cạnh.

Sẽ cắn người tiểu sói con, khó mà chọc vào được, Cẩn Ngọc Trì oa nga một tiếng, cảm thán không tự biết, cậu vui vẻ khi nhìn thấy gương mặt của kẻ đến là ai.
Huynh đệ của cậu! Nghi bảo bảo!
Khụ khụ!

Cẩn Ngọc Trì hì hì cười ngượng ngùng, nếu là trước kia, Cảnh Bảo Nghi mà nghe cậu gọi hắn là Nghi bảo bảo, thì chắc chắn chờ đón cậu là trận cuồng phong gió lốc.

Nhưng cậu cứ mãi dùng cái tên đó để trêu chọc hắn thôi, cũng ngầm được Cảnh Bảo Nghi chấp thuận, Cẩn Ngọc Trì càng thêm không sợ.
Là đặc quyền dành riêng cho cậu.....
Cẩn Ngọc Trì rũ mắt trầm tư, cậu cô đơn tựa ở trên vai của Thời Niên Yến, có thể là khi chết đi, mới suy nghĩ được nhiều như vậy.

Lúc còn sống, cậu mới ích kỷ làm sao, bỏ đi toàn bộ những người bạn lâu năm, tự mình khép lại ở nơi chỉ có cậu cùng Thời Niên Yến.
Cẩn Ngọc Trì bị sự ỷ lại đó đánh mất đi chính mình, cậu không còn là chính cậu, học cách lấy lòng, làm ngoan, nấu ăn và học cách lắng nghe.

Những kẻ đó đều không phải là chính cậu, Cẩn Ngọc Trì bối rối sờ soạng cảm xúc của bản thân.
Nó, hỗn loạn làm sao.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui