Cái Thế Song Khải


Tẩu Mã Trại, nằm ở trong núi Bạch Cát Lĩnh.
Cũng không phải thâm sơn, mà chính là núi.
Bởi vì nếu nằm quá sâu trong núi sẽ rất khó đi ngựa, cũng không dễ đi xe, nên sẽ dẫn đến việc sơn tặc đi ra ngoài cướp bóc và vận chuyển vật tư đều rất không tiện.

Cho nên kỳ thực đại bộ phận sơn trại sẽ không chọn những địa phương quá khó khăn để di chuyển.
Tẩu Mã Trại là một cái tiểu sơn trại tiêu chuẩn, vòng đất làm trại, đơn giản chỉ lấy đá và gỗ làm tường của sơn trại, tập kết mấy chục tên thổ phỉ phá nhà cướp của ở bên trong.
Sơn trại tự nhiên cùng những thôn trang thông thường không giống nhau, bọn họ không cần bất kỳ công cụ lao động và phương tiện sản xuất liên quan nào.

Nói đơn giản....sơn trại không trồng trọt, không sản xuất, cũng không làm buôn bán gì.

Bọn họ chỉ cần một nơi có thể ăn và ngủ, ngoài ra chỉ cần một cái kho để giữ ngựa, cất giữ binh khí và chỗ để đựng lương thực là được.

Vì vậy, cũng không cần diện tích quá lớn.
Nếu những vật tư trong trại gần hết, bọn họ sẽ đi cướp.

Thiếu nữ nhân, cũng ra ngoài đoạt.

Đại bộ phận nữ tử bị bọn chúng bắt về, chà đạp vài ngày liền chết.

Cũng có một số người tự sát trong cùng một ngày.

Những chuyện này đều rất bình thường, còn thi thể thì bị bọn chúng ném vào trong núi, chỉ cần nửa ngày là sẽ bị dã thú ăn sạch sẽ.
Mà Tẩu Mã Trại cũng không chỉ quấy nhiễu mỗi một cái Nam Uyên Thôn, dù sao trong trại cũng có hơn 50 tên sơn tặc, vậy thì tương đương với 50 mấy tên rác rưởi chỉ biết ăn và ngủ, dựa vào một cái Nam Uyên Thôn nho nhỏ là nuôi không nổi.

Ở một dãy Bạch Cát Lĩnh vẫn còn có ba cái thôn trang khác, xa có gần có, cũng thường xuyên bị bọn chúng cướp bóc và áp bức.

Chỉ vì Nam Uyên Thôn cách bọn chúng gần nhất, nên chịu sự quấy nhiễu nghiêm trọng hơn mà thôi.
Sở dĩ cái Tẩu Mã Trại này hung hăng ngang ngược như vậy, nguyên nhân có rất nhiều.

Thứ nhất, bọn chúng lựa chọn một cái địa giới mà quan phủ không quan tâm tới để dựng trại, điểm này liền thấy bọn chúng thông minh.
Triều đình trong những năm Vĩnh Thái tuy không thể nói là đen tối lắm, nhưng chắc chắn không có nhiều quan viên yêu dân như con, ghét ác như cừu.

Ở một nơi mà quan phủ không thích quản nhàn sự như thế này, thì sẽ có rất ít người chủ động đi quản những việc không nằm trong phạm vi quản hạt của mình.

Bởi vì những chuyện như thế này, nếu làm tốt cũng không có người khen, ngược lại nếu làm không tốt sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ.
Thứ hai, Tẩu Mã Trại mỗi lần đi ra ngoài thực hiện cướp bóc, cũng đều rất có "chừng mực", bọn chúng rất rõ ràng giới hạn của lão bách tính ở đâu, bởi vì đa số người trong bọn chúng đều là ác bá ở gần các thôn trang này.

Bọn chúng hiểu rõ, chỉ cần mỗi lần quấy nhiễu không giết quá nhiều, hoặc cướp quá nhiều, hơn nữa mỗi lần cướp xong phải để các lão bách tính này có thời gian để ổn định lại, thì các thôn trang này sẽ không làm phản.
Thỉnh thoảng có một hai hộ gia đình đi báo quan, căn bản cũng không gây ra sóng gió gì.

Sơn dã thôn dân, mời không nổi trạng sư, cũng không biết viết cáo trạng, chạy đến cửa nha môn đánh trống kêu oan, không cần biết có oan hay không cũng đã bị đánh 40 roi, thông thường oan còn chưa báo được thì đã bị đánh chết rồi.
Nếu lại làm cực đoan hơn, đem nàng dâu và nữ nhi trong nhà đoạt đi, còn trượng phu, người già và hài nhi đều đem giết, thì lại càng không có người đi cáo trạng.
Liệu hàng xóm láng giềng bên cạnh của ngươi có thể mạo hiểm mạng sống của mình để thay ngươi cáo trạng không? Tất nhiên là không thể.
Đây chính là nhân tính, chỉ cần bản thân còn sống, nếu lửa không đốt đến trên người mình, có những chuyện nhịn được thì chỉ có thể nhịn.
Cho nên hôm nay, sơn tặc của Tẩu Mã Trại sẽ không thật sự đuổi tận giết tuyệt thôn dân của Nam Uyên Thôn, bọn chúng còn không dám lộng hành như vậy, nếu bọn chúng thật sự dám làm, vậy thì quan phủ vốn không muốn động cũng phải động rồi.
Bọn chúng chẳng qua là chỉ muốn hù dọa những thôn dân này một chút, hơn nữa lợi dụng việc Vương Thị được Tôn Diệc Khải cứu hôm qua lấy ra làm cái cớ, cướp nhiều đồ một chút, lại giết thêm vài con chim đầu đàn có ý định phản kháng, cho đám thôn dân này một chút "nhắc nhở".

Đưa đến tác dụng giết gà dọa khỉ.
**************************************
Giống như những gì đã bàn hôm qua, lúc sắp qua giờ Mùi, trại chủ Mã Tứ liền tập hợp xong nhân mã, chờ xuất phát.
Cũng không khó nhìn ra, tên trại chủ Mã Tứ này, cũng coi như là một nhân vật.
Mặc dù không thể nói là trí mưu hơn người, nhưng cũng có điểm trí lực, Tẩu Mã Trại có thể hoành hành nhiều năm ở đây như vậy, toàn bộ đều dựa vào sách lược của hắn.

Nếu không thì....!chỉ bằng vào sự lưu manh vô lại của đám thủ hạ, thì sớm đã bị bắt rồi.
Còn ở phương diện võ nghệ, Mã Tứ cũng có một tay, lúc hắn mười mấy tuổi liền bái "Huệ Châu Trăm Cân Đao Triệu Phách Chiêu" vi sư, ròng rã 10 năm theo học đao pháp, lấy được hết chân truyền của Triệu Phách Chiêu.
Nhưng sư phụ của hắn tuyệt không nghĩ đến, tên Mã Tứ này mặt người dạ thú, từ lâu đã ham mê sắc đẹp của thiên kim Triệu gia.


Vào một đêm nào đó Mã Tứ tiềm nhập vào khuê phòng của tiểu thư, gian dâm bất thành, thẹn quá hóa giận liền đem nàng giết hại.

Sau đó hắn thấy một là không làm, hai là phải làm cho trót, lợi dụng ban đêm để đánh lén, đem một nhà 8 người của sư phụ toàn bộ giết sạch, dùng một mồi lửa đốt hết tất cả chứng cứ, gói lại cẩn thận những thứ quý giá ở Triệu gia, sau đó mang theo bỏ trốn ngay trong đêm.
Về sau hắn lại ở những nơi khác làm ra không ít những bản án, thẳng tới lúc hắn tới Bạch Cát Lĩnh vài năm trước, hắn đi vào trong núi tập hợp những tên du côn ở đây, sau đó liền trở thành trại chủ.
Những sơn tặc của Tẩu Mã Trại, sau khi vào trại, cũng đều theo Mã Tứ học được một chiêu nửa thức, cho nên trên căn bản thì vũ khí mà bọn chúng sử dụng đều là đao.

Chiến lực của cái đám người này....cùng với tính toán của Hoàng Đông Lai không sai biệt lắm, không tính là quá mạnh, nhưng khẳng định là sẽ lợi hại hơn một chút so với những người chưa từng luyện qua võ công.
Cứ như vậy, hơn 40 tên sơn tặc, 20 con ngựa, nhắm hướng Nam Uyên Thôn trùng trùng điệp điệp xuất phát.
Nhưng vì cái gì mà tất cả không cưỡi ngựa đây? Bởi vì nếu mỗi tên sơn tặc đều cưỡi ngựa, thì chi phí quá cao....những con ngựa có thể chiến đấu, đều đã trải qua huấn luyện, không giống với những con ngựa thông thường.

Hơn nữa, yên ngựa và móng ngựa cũng cần được thợ thuộc da và thợ rèn ở làng gần đó bảo dưỡng thường xuyên, rất phiền phức.

Nếu như ngươi muốn dạng sơn tặc có quy mô như Bến Nước Lương Sơn, thì có khả năng là không nuôi nổi.

Hơn nữa trong những trại sơn tặc nhỏ có thể có được hơn 20 con ngựa đã rất không tệ rồi.

Còn nếu muốn giống cái dạng trên phim truyền hình....một cái trại hơn trăm người, mà hơn trăm người cùng nhau cưỡi ngựa xông ra, đó tuyệt đối là nhảm nhí.

Nếu như có năng lực hoạt động chuyên nghiệp như vậy thì dứt khoát đổi nghề buôn ngựa cho rồi, so với làm sơn tặc còn dễ kiếm hơn.
Lại nói quá xa rồi....quay lại vấn đề chính.
Giờ Thân, Mã Tứ dẫn đội cưỡi ngựa trước đi tới cửa thôn, hắn nhìn một vòng, thì phát hiện không một bóng người, ở trong thôn ngay cả một làn khói bếp cũng không có.
Nhìn thấy cảnh tượng bất thường như vậy, Mã Tứ trong lòng thì thầm : "A....đây là cùng ta chơi không thành kế sao?"
Mã Tứ cũng không phải Tư Mã Ý, hắn cũng sẽ không bởi vì suy nghĩ quá nhiều rồi bỏ chạy, hắn chỉ đứng ở cửa thôn chờ đợi một lúc, sau khi chờ hơn 20 người đi bộ tới nơi.

Hắn liền hạ lệnh, để năm tên lâu la đi vào trong thôn dò đường.
Đó là năm tên sơn tặc, cũng không phải quân đội chính quy gì, sơn tặc lúc thi hành mệnh lệnh, còn phải xem xét tình huống....Trong lòng bọn chúng cũng biết, nếu trong thôn có phục kích, thì bọn chúng sẽ trở thành pháo hôi, cho dù chết cũng là chết vô ích.


Cho nên, việc dò đường này bọn chúng làm vô cùng cẩn thận, không muốn nói là sợ đầu sợ đuôi, lề mà lề mề.
Thời gian qua khoảng một nén nhang, năm tên này vẫn còn lảng vảng ở gần cửa thôn, tổng cộng cũng chỉ mới tra xét được tầm mười gian phòng ốc.
Mã Tứ ngồi trên ngựa có chút mệt mỏi, cuối cùng rốt cuộc hắn không nhịn được nói : " Được rồi! Không cần dò nữa! Tất cả đều vào thôn cho ta, thấy cái gì thì cướp cái đó! Ai cướp được càng nhiều thì được chia càng nhiều!"
Lời này vừa ra, tất cả mọi người, nhất là năm tên đầu tiên tiến vào trong thôn kia, giống như đột nhiên được tiêm máu gà, tràn vào trong thôn, bắt đầu điên cuồng cướp đoạt.
Vụ cướp kéo dài cũng khá lâu, đám gia hỏa này gần như đã lấy sạch kho lương và những thứ có giá trị của thôn dân.

Hai mươi tên cưỡi ngựa lúc tới, trừ trại chủ Mã Tứ ra, toàn bộ đều đi xuống ngựa, bởi vì trên lưng 19 con ngựa kia, đều buộc đầy hàng hóa nặng nề...Trên mặt của đám sơn tặc cũng lộ ra nụ cười hài lòng, ngay cả hai tên lâu la bị Tôn Diệc Khải dọa chạy hôm qua, cũng đã quên luôn ý đồ ban đầu đến đây.
Mã Tứ trong lòng thầm nghĩ: " Có lẽ đám người trong thôn đã bị dọa sợ rồi, xem ra vì bảo mệnh, tất cả đã chạy hết vào trong núi trốn rồi, nghĩ rằng ta sau khi cướp hết tiền tài và thức ăn sẽ không làm gì bọn họ nữa."
Sau khi đạt được kết luận này, hắn đối với cái "không thành kế" này cũng không để ý nhiều nữa.
Không ngờ, ngay tại lúc này.....
"Trại----Chủ-----" Một tiếng gào thét, đột nhiên từ ngoài thôn truyền đến.
Không lâu sau, chỉ thấy một tên sơn tặc đầu đầy bụi đất, quần áo loang lổ vết cháy xém bò tới trước mặt của Mã Tứ, vừa khóc vừa nói: " Trại chủ! Không xong rồi! Trại....sơn trại của chúng ta bị người đốt rồi! Ngài mau quay về xem đi!"
'Cái gì?" Mã Tứ nghe vậy thì kinh hãi, giận dữ lớn tiếng nói, " Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hộc....hộc..." Tên lâu la này cũng là chạy vội đến, hắn thở vội hai hơi, lại nói : " Ngài...Ngài vừa đi không bao lâu, trước cổng sơn trại có hai tên nhóc con gọi là Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai tiến tới, kêu gào muốn lấy mạng chó của ngài...huynh đệ trong trại nhìn thấy bọn chúng chỉ có hai người, bèn mở cổng trại đi ra, định đem bọn chúng trói lại sau đó đưa cho ngài thiên đao vạn quả, ai biết hai tên này võ công cực kỳ lợi hại, huynh đệ trong trại không phải đối thủ, chết thì chết, bị thương thì bị thương.

Bọn chúng còn phóng hỏa trong trại, tiểu nhân cũng là liều mạng mới thoát ra được, liền chạy đến bẩm báo cho ngài..."
"Lý nào lại vậy!" Mã Tứ còn chưa đợi tên lâu la kia nói xong, liền hét lên hạ lệnh với đám người xung quanh, " Các ngươi! Nhanh chóng theo ta về trại! Đồ vật trước để ở trên ngựa, sau một lúc lại lấy!"
Đám sơn tặc lần này cũng rất nghe lời, bởi vì bọn chúng cũng rất gấp...nhà cũng bị người ta đốt rồi, có thể không gấp sao? Những thứ quý giá mất đi cũng không nói, nếu sơn trại bị thiêu hủy rồi bọn chúng sẽ ở đâu đây?
Thế là, Mã Tứ nhất mã đương tiên, ra roi thúc ngựa, chạy như bay về phía sơn trại.
Còn lại hơn 40 tên sơn tặc đem đồ vật cướp được toàn bộ để trên lưng ngựa, vội vàng dọc theo con đường bắt đầu chạy trở về.
Hai nơi này cách nhau nói gần không gần, nói xa cũng không xa, Mã Tứ đi được một lúc, liền nhìn thấy trên không trung ở phía trước có khói bốc lên, trong lòng hắn càng lúc càng tức giận, nộ hỏa càng lúc càng bạo, thầm nghĩ tuyệt đối sẽ không buông tha cho hai tên họ Hoàng và họ Tôn này.
Vậy mà, lúc hắn xông vào sơn trại, lại phát hiện...cái gọi là "lửa" này, hóa ra chỉ là 1 đống củi khô, được cột lại rồi đốt ở ngay chính giữa sơn trại, còn tường và nhà cửa trong sơn trại không hề bị bắt lửa.
Hắn đi đến gần hơn để xem xét, thì phát hiện 10 bộ thi thể nằm ngang dọc ở trong sơn trại, toàn bộ đều là thủ hạ của hắn.
Chỉ trong chớp mắt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu của hắn : " Ta chỉ lưu lại 10 người trong sơn trại, vậy cái tên vừa rồi tới bẩm báo là...Nguy rồi!"
Mã Tứ biết mình đã trúng kế, lập tức quay đầu ngựa, nhắm về hướng Nam Uyên Thôn chạy đi...
**************************************
Kế sách "đổi nhà" hôm nay, là do Hoàng Đông Lai và Tôn Diệc Khải cùng thương nghị mà nghĩ ra được.
Đầu tiên, ngay vào lúc sáng sớm, cũng là lúc bọn sơn tặc vẫn còn đang ngủ, thôn dân của Nam Uyên Thôn đã cùng nhau rời khỏi làng.
Những người già yếu, phụ nữ và trẻ em ở trong thôn dưới sự hướng dẫn của trưởng thôn đều đi vào trong núi ẩn nấp.

Còn lại hơn 40 nông gia hán tử toàn bộ đều mang theo vũ khí và "độc bạo đạn" đã chuẩn bị tốt từ hôm qua, đi theo Tôn Hoàng hai người tới con đường mà bọn sơn tặc chắc chắn phải đi qua.
Giờ Thân, khi hai nhóm sơn tặc lần lượt đi qua, những thôn dân đó chỉ trốn trong rừng và theo dõi, án binh bất động.

Đợi tới lúc bọn sơn tặc toàn bộ đi qua, Tôn Hoàng hai người mới mang theo mười mấy thôn dân tương đối cường tráng, cùng nhau đi tới Tẩu Mã Trại.
Với khinh công của Hoàng Đông Lai, muốn leo lên bức tường gồ ghề của Tẩu Mã Trại là chuyện vô cùng dễ dàng, hơn nữa trong mười tên sơn tặc giữ trại chỉ có hai tên đứng gác cổng, cho dù bọn chúng nhìn thấy Hoàng Đông Lai trèo tường cũng không thể ngăn cản hắn.
Sau khi vào trại, Hoàng Đông Lai chỉ cần ba quyền hai cước là đã hạ được bốn tên lâu la, sáu tên còn lại nhìn thấy liền rất biết điều mà quỳ xuống đầu hàng.

Sau đó, Hoàng Đông Lai ra lệnh cho bọn chúng mở cổng trại.
Tôn Diệc Khải cùng mười thôn dân kia nối đuôi nhau mà vào, lúc những thôn dân này nhìn thấy một đám sơn tặc đang khuất phục quỳ dưới đất, lập tức giống như phát điên lao tới đem những tên sơn tặc tay không tấc sắt này loạn côn đánh chết.
Tôn Hoàng hai người cũng không có đi ngăn cản những thôn dân này, bọn họ cũng không phải là thánh mẫu gì, hơn nữa bọn họ cũng rõ ràng bản thân không có tư cách gì đi ngăn cản.
Đợi khi thôn dân xả giận xong, Tôn Diệc Khải bèn chỉ huy bọn họ đi thu thập một chút củi khô ở trong sơn trại, sau đó đốt lửa lên, chế tạo ra cái giả tượng "sơn trại bị cháy".
Còn Hoàng Đông Lai thì đi tìm một bộ quần áo của sơn tặc, hắn đi đến chỗ bếp lò dùng tro nồi bôi lên mặt mình, tạo thành một lớp hóa trang đơn giản, ngay sau đó liền đi "bẩm báo trại chủ".
Sau khi hắn đi không lâu, Tôn Diệc Khải dẫn đám thôn dân rút lui ra khỏi sơn trại, về lại chỗ mà bọn họ mai phục lúc đầu, cùng những thôn dân khác hội hợp, chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo.
Bọn họ đợi được một lúc, thì thấy Mã Tứ một người một ngựa đang chạy tới.
Tôn Diệc Khải rất kiên nhẫn, hắn nhìn thấy chỉ có một mình Mã Tứ, cho nên quyết định thả hắn đi qua, lại đợi thêm một lúc, nhìn một chút.
Lại qua thêm một lát, bọn họ rốt cuộc nhìn thấy hơn 40 tên sơn tặc đang đi bộ tới.

Đám người này...lúc đến chỗ này, cũng thấy được đám khói ở trên trời, cho nên trong lòng cả đám giống như đang bị lửa đốt, thở hồng hộc, và bởi vì bọn chúng đã tốn rất nhiều thể lực cho việc khiêng đồ vật đánh cướp được trong thôn trang lúc trước, giờ phút này sớm đã là nỏ mạnh hết đà.
Tôn Diệc Khải gặp thời cơ chín mùi, ra lệnh một tiếng, thôn dân đang trốn ở hai bên đường đột nhiên giết ra, đem mấy chục cái "độc bạo đạn" mà Hoàng Đông Lai dạy bọn họ chế tạo, ném hết về phía bọn sơn tặc.

Cả đám sơn tặc vốn đang cắm đầu chạy về phía trước, không có thời gian đi chú ý tình huống ở hai bên đường, vì vậy bị sự xuất hiện đột ngột của nhân mã hai bên đường làm cho giật nảy mình, rất nhiều người không thể đứng vững trên đôi chân của mình, nhao nhao té ngã xuống đất, tiếp theo lại vấp vào chân của người đứng phía sau, sau đó cả đám giẫm đạp lên nhau....hơn 40 tên sơn tặc trong nháy mắt loạn thành một đoàn.
Còn các thôn dân, tất cả đều che mặt bằng một tấm vải màu đỏ, đem từng cái bọc được chế tạo từ giấy lót thạch cao da chó và cột bằng dây, bên trong đựng độc phấn của "Hoàng Thị Độc Môn Phối Phương" ném vào chính giữa bọn sơn tặc.

Trong lúc nhất thời, âm thanh ho khan và tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, bọn sơn tặc có một số hít vào độc phấn, lập tức ngã nhào xuống đất, có một số thì bị phấn độc bay vào mắt, rơi lệ không ngừng, trong lúc hoang mang liền cầm đao trong tay hướng về phía đồng bạn bên cạnh chém lung tung...
Tới thời điểm độc phấn gần tan hết, trong hơn 40 tên sơn tặc thì có gần 30 tên hoặc ngã xuống không dậy nổi, hoặc trên người bị thương, những tên còn lại cũng đang kinh hoảng thất thố, nhìn lại xung quanh toàn người bịt mặt, còn cho rằng bản thân mình bị một sơn trại khác tấn công.
Lúc này, Tôn Diệc Khải giơ Tam Xoa Kích lên, rống to một tiếng : " Giết cho ta!"
Cả đám nông gia hán tử vừa nghe hắn rống, sĩ khí đại chấn, từ hai bên đường chộp lấy các loại binh khí dài (chủ yếu là nông cụ) hùng hổ mà đến, đem những thù hận và lửa giận tích lũy nhiều năm đều trút hết lên người đám sơn tặc này.
Chính lúc đang giết đến hứng khởi, thì Hoàng Đông Lai sau khi thay đồ và rửa mặt sạch sẽ đã đuổi tới.
Sự gia nhập của Hoàng Đông Lai, đã triệt để dập tắt hoàn toàn mọi hy vọng phản kích của bọn sơn tặc.
Không lâu sau, cả đám sơn tặc Tẩu Mã Trại hoành hành nhiều năm ở Bạch Cát Lĩnh, liền ở chỗ này toàn quân bị diệt.
Cũng chính lúc này.....Mã Tứ, một người một ngựa, xuất hiện trên sườn đồi ở cuối con đường.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận