Cái Thế Song Khải


Mặc dù võ công của Tôn Diệc Khải không ra gì, nhưng về mặt khí thế lại có một loại phong phạm của một đại ca giang hồ, vốn dĩ không nên có ở độ tuổi của hắn.
Cuồng ngôn vừa ra, lập tức đem hai tên lâu la kia trấn trụ.
Lại thêm việc ở đây là quan đạo, trời cũng chưa tối hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể có xe ngựa đi qua, hai tên sơn tặc cũng là dạng tặc nhân hèn nhát, bọn hắn châu đầu lại thì thầm, thật đúng là sợ rồi.
"Được....Tôn Diệc Khải ngươi khá lắm, chúng ta sẽ còn gặp lại! Ngươi cũng đừng có hối hận!" Lâu la chính là lâu la, một bên bỏ xuống ngoan thoại, một bên đã từ từ lùi ra sau, sợ rằng sau khi bị chọc giận, đối phương sẽ đuổi theo.
Thoại âm vừa dứt, hai tên sơn tặc đã rút lui vào trong rừng cây, lập tức liền xoay người bỏ chạy.
Tôn Diệc Khải nhìn thấy bọn họ bỏ đi, trong lòng cũng thở phào một hơi, nhưng mà hắn cũng không có vội đi qua đỡ cô gái đứng dậy, bởi vì hắn không thể xác định được cảnh tượng vừa rồi, hai nam một nữ kia có phải đang cấu kết với nhau để diễn một tràng cho hắn xem hay không.

Chẳng may đây là một chiêu trò hay thủ đoạn lừa đảo nào đó, chờ hắn tiến lại gần, nữ nhân kia lập tức phóng độc châm hoặc bột vôi gì đó ám toán hắn, vậy hắn cũng không chịu nổi.
"Cô nương....ngươi không sao chớ?" Tôn Diệc Khải thận trọng đứng cách đối phương hơn một mét và hỏi.
"Đa...Đa tạ thiếu hiệp cứu giúp." Lúc này nữ tử kia cũng thở hắt ra một hơi, chậm rãi từ dưới đất ngồi dậy.
Cũng tại lúc này, Hoàng Đông Lai cũng vội vội vàng vàng từ trong rừng cây bên kia đường xuất hiện.
Hắn nhìn xung quanh một chút, rất nhanh liền nhìn thấy tình huống của bên Tôn Diệc Khải, sau đó lập tức tiến lại gần mở miệng hỏi : " Tôn ca ngươi được a, ta mới đi giải quyết nỗi buồn có 5 phút, ngươi liền kìm nén không được, bắt đầu cưỡng đoạt dân nữ rồi?"
"Cút! Ca là đang kiến nghĩa dũng vi!" Tôn Diệc Khải cũng biết đối phương đang nói đùa, mũi vểnh lên trời mà đáp : " Ngươi cũng không biết lúc nãy Ca ngươi anh dũng biết bao, chỉ lộ có một điểm vương bá chi khí, liền đem hai tên ác tặc lưng hùm vai gấu dọa chạy rồi."
"Cái gì vương bá chi khí a? Ngươi hét những câu đó, ta ở thật xa cũng nghe thấy." Hoàng Đông Lai quả thực đã nghe thấy, thứ nhất là vì tiếng hét của Tôn Diệc Khải vừa to vừa bén nhọn, thứ hai là vì nhĩ công của Hoàng Đông Lai vốn không tệ, " Chỉ là thực lực của đối phương không đủ mạnh, nên mới sợ."
"Bớt nói nhảm." Tôn Diệc Khải nói, " Thời điểm lão tử mạo hiểm tính mạng gặp chuyện bất bình rống to một tiếng, thì người đang làm gì?"
"Rồi rồi....Tôn ca ngưu bức." Hoàng Đông Lai không phải là không thể tiếp lời, mà là vì vị cô nương kia nhìn bọn hắn với ánh mắt càng ngày càng dị dạng, hắn cũng chỉ có thể dừng lại cuộc tranh luận ngẫu hứng với Tôn Diệc Khải.
Việc đến nước này, bọn hắn cũng không thể để vị cô nương này ở đây một mình sau đó đuổi theo xe ngựa nữa.


Thế là, bọn hắn dứt khoát đem nàng đỡ tới một cục đá ven đường ngồi xuống, sau đó hỏi thăm về tao ngộ của cô ấy.
Hỏi một chút thì biết, vị cô nương này đúng là một thôn cô, tên là Vương Thị, đã là mẹ của hai đứa con.

Đương nhiên, ở Đại Minh, nữ tử 15 16 tuổi xuất giá là chuyện rất bình thường, hơn 20 tuổi có con cũng rất thường thấy.
Ở gần đây có một thôn trang tên là Thôn Nam Uyên, Vương Thị chính là thôn dân ở chỗ đó, vị trí của thôn trang nằm ở trong núi Bạch Cát Lĩnh, vừa đúng là giao giới của nhiều châu, lại là dạng địa phương không ai quản lý, cho nên thường xuyên bị sơn tặc quấy nhiễu.
Mà cái Tẩu Mã Trại này, chính là một trong những sơn trại hung hăng ngang ngược nhất ở nơi này.
Bọn sơn tặc Tẩu Mã Trại này cứ cách 3 đến 5 ngày lại đến Nam Uyên Thôn quấy rối một lần, nhưng mà loại quấy rối quy mô nhỏ này, tới cũng không nhiều người, bình thường chỉ có 5 6 tên, những thứ bọn chúng cướp cũng chỉ là gà vịt thịt cá và rượu, 5 6 người cũng không lấy được bao nhiêu, thôn dân cũng không dám đắc tội đám sơn tặc, nên chỉ có thể nhịn.
Nhưng hôm nay trong vài tên sơn tặc đi tới thôn trang, có 2 tên đặc biệt háo sắc, cũng chính là 2 tên bị Tôn Diệc Khải dọa chạy....Sáng ngày hôm nay, hai tên lâu la này ở trôn trang ăn uống no nê xong, đang muốn trở về sơn trại, tình cờ ở cửa thôn nhìn thấy Vương Thị, lúc ấy bọn hắn thấy sắc khởi ý, suy nghĩ muốn đem Vương Thị bắt về sơn trại.
Vương Thị cũng cảnh giác, nhìn thấy hai người trên mặt mang nụ cười dâm ô tiến lại gần mình, cũng biết sẽ gặp phải cái gì, liền quay đầu bỏ chạy.

Những nữ tử ở trên núi này, cùng với những tiểu thư khuê các không ra khỏi cửa ở trong huyện thành cũng không giống nhau, một là không bó chân, thứ hai là các nàng còn thường xuyên giúp đỡ gia đình trong các công việc đồng áng, cho nên chạy cũng không chậm, lại thêm việc Vương Thị đối với đường đi ở trong núi vô cùng quen thuộc, nên hai tên sơn tặc kia nhất thời nửa khắc cũng bắt không được nàng.
Trong lòng Vương Thị rất rõ ràng, nếu rơi vào trong tay hai tên dâm tặc này thì mình coi như xong đời, nàng đã chuẩn bị tốt tâm lý, nếu như chạy không thoát thì sẽ lập tức đâm đầu vào cây mà tự sát.

Có loại quyết tâm này, nàng cũng không còn sợ gì nữa, một đường nhắm phương hướng của quan đạo mà lảo đảo chạy nhanh.

Cuối cùng, đến khi sức cùng lực kiệt, đã chạy được tới ven đường, vừa đúng lúc gặp phải Tôn Diệc Khải.
"Thiếu hiệp có thể cứu ta, dân phụ đã vô cùng cảm kích." Vương Thị nói đến đây cũng đã khóc, " Nhưng trải qua chuyện này, chỉ sợ đám sơn tặc kia sẽ không từ bỏ ý đồ, chậm thì ngày mai, nhanh thì tối nay, bọn chúng sẽ tập hợp nhân mã đến thôn trang trả thù, đến lúc đó e rằng toàn bộ gia đình của ta cũng sẽ gặp nạn....ta phải làm sao bây giờ." Lúc đang nói, nước mắt của nàng cũng đã rơi xuống.
Sau khi nghe xong, Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai cũng vô cùng tức giận, nhưng tức giận thì tức giận, bọn hắn dường như cũng không làm được gì.

Không nói đến việc hiện tại bọn hắn đang gấp rút lên đường, cho dù bọn hắn có rút ra nửa ngày thời gian để quản chuyện này đi nữa, chỉ bằng vào hai người bọn hắn, va chạm chính diện khẳng định là không địch lại nguyên một cái trại sơn tặc.
"Mẹ nó, chuyện này đúng là không dễ làm a." Tôn Diệc Khải một bên mắng chửi một bên thì nói, "Nếu không thì..." Hắn hơi suy nghĩ một chút.

" Bây giờ chúng ta hỏa tốc quay về Hàng Châu phủ báo quan? Những nơi khác ta không dám nói, nhưng tri phủ ở Hàng Châu vẫn phải cho Tôn gia một chút mặt mũi, yêu cầu hắn điều động nhân mã tới san bằng cái sơn trại này hẳn là không có vấn đề gì lớn."
"Cái này chỉ sợ là không kịp a?" Suy nghĩ của Hoàng Đông Lai vẫn là chu đáo hơn, " Chúng ta đã đi xa như vậy rồi, hơn nữa lại không có ngựa, đợi tới lúc chúng ta về tới sợ là sắc trời đã tối đen, tri phủ đại nhân cũng đi ngủ mất rồi, không lẽ ngươi định nửa đêm đi đánh trống kêu oan hay sao?" Hắn dừng một chút, " Lại lùi một bước mà nói, cho dù ngươi thật sự nửa đêm đi báo quan, và tri phủ cũng không dám trở mặt với ngươi, nhưng đợi tới lúc tri phủ điều động nhân mã đuổi tới, có khả năng đã qua tối mai hoặc sáng ngày kia rồi, sơn tặc cũng đã trả thù xong và chạy hết rồi....Còn nữa, ngươi có dám chắc chắn rằng tri phủ có quyền phái người đến đây không? Nơi này hỗn loạn như vậy, không phải bởi vì nó nằm ở biên giới của nhiều châu quận hay sao? Tất cả mọi người cũng không dễ làm việc lắm đi?"
Tôn Diệc Khải nghe vậy, ngẫm lại cũng thấy đúng : " Vậy phải làm sao đây?" Hắn lo lắng đến mức vò đầu, " Lão tử vừa ra giang hồ, liền gặp ngay cái loại chuyện bất bình này trước cửa nhà của mình, còn không quản được? Ngày sau ta còn như thế nào lăn lộn trên giang hồ?"
Hoàng Đông Lai nghĩ nghĩ : " Bằng không thì....chúng ta trước đưa Vương cô nương về thôn, tới bên kia nhìn xem tình huống thế nào lại nói, trên đường đi chúng ta lại nghĩ biện pháp."
"Cũng chỉ có thể như vậy a." Tôn Diệc Khải thở dài nói.
Vương Thị đối với hai người thiên ân vạn tạ, lại nghỉ ngơi một chút, vừa khóc vừa dẫn bọn họ đi.
Trên đường đi không ai nói gì, đại khái đi được khoảng nửa canh giờ, bọn họ liền thấy được cửa thôn của Nam Uyên Thôn.
Còn không đợi bọn họ vào thôn, trong thôn một đám thanh niên già trẻ tay cầm chĩa và gậy xông ra, đem bọn hắn bao vây lại.
Thì ra, hai tên lâu la lúc nãy bị Tôn Diệc Khải dọa chạy, bởi vì tức không nhịn được, lại quay trở về trong thôn, nói với thôn dân : " Vương Thị ở bên ngoài mời được tên du côn, lại buông lời nói muốn tiêu diệt Tẩu Mã Trại, nếu như việc này truyền tới tai của trại chủ, trại chủ lão nhân gia ngài nhất định sẽ tự mình dẫn người tới, đem toàn bộ nam nữ lão ấu trong thôn giết sạch sẽ, nếu như các ngươi biết điều, vào đúng giờ này ngày mai, đem Vương Thị cùng với tên du côn kia đều trói lại, tính cả tiền bồi tội và thức ăn cùng đưa đến cửa thôn, nếu không thì ngày mai sẽ là tử kỳ của toàn bộ các ngươi."
Nói xong, hai tên đó liền trở về sơn trại, mà khi bọn hắn trở về, lập tức đem chuyện ngày hôm nay đều nói cho trại chủ nghe, không quên thêm mắm thêm muối vào, nói không ít lời xấu về Tôn Diệc Khải và đám thôn dân.
Sơn tặc nha, thường ngày cũng không có gì làm, việc thường làm chỉ là đoạt nam chiếm nữ, đánh giết và cướp bóc, cho nên tên trại chủ kia tự nhiên cũng không ngại dẫn người đi một chuyến tới thôn trang.
Một bên khác, các thôn dân đều trở nên ngơ ngác...
Có vài người gan lớn trong thôn, lúc ấy len lén ra chủ ý bắt hai tên lâu la này lại sau đó đem diệt khẩu, nhưng lại bị người bên cạnh ngăn lại, bởi vì sau khi làm như thế, kết quả thật ra cũng giống nhau.


Tẩu Mã Trại thấy có thủ hạ của mình mất tích ở trong thôn, vẫn sẽ đến hưng sư vấn tội, tới lúc đó sự việc này ngược lại càng nghiêm trọng hơn.
Thế nên, đợi hai tên sơn tặc rời đi, mọi người trong thôn tập trung lại để thương lượng một phen, quyết định đợi Vương Thị trở về, đem sự tình hỏi rõ ràng, sau đó mới quyết định phải làm gì.
Cho nên mới có 1 màn trước mắt xảy ra.
Đương nhiên, những thôn dân này cũng không phải không nói lý, sau khi nghe Vương Thị đem sự tình đã xảy ra nói một lần, bọn họ mới giảm bớt đi cái tư thế căng thẳng từ nãy tới giờ.
Dù sao Tôn Diệc Khải với Hoàng Đông Lai làm đều là sự tình hiệp nghĩa, thôn dân cho dù không cảm kích, cũng không vô sỉ đến mức độ đi hại bọn họ.

Hơn nữa, sơn tặc của Tẩu Mã Trại từ trước tới nay mang đến cho những thôn dân này sợ hãi và cừu hận tích lũy đã lâu, trong thôn đích thực là có rất nhiều người ôm cái tâm thái không màng tất cả, muốn cùng bọn sơn tặc Tẩu Mã Trại này liều cái cá chết lưới rách.
Tôn Hoàng hai người sau khi trao đổi với thôn dân, tiến thêm một bước hiểu thêm tình huống hiện tại, Hoàng Đông Lai rất nhanh liền có một chủ ý.
Hắn đem Tôn Diệc Khải kéo sang một bên, nhỏ giọng nói : " Tôn ca, ta có biện pháp rồi."
"Ồ? Nói nghe một chút." Tôn Diệc Khải nói.
"Ta biết dùng độc huynh biết chứ?" Hoàng Đông Lai nói.
"Ta đương nhiên biết rồi." Tôn Diệc Khải nói, " Nhưng nghe thôn dân nói nhân số của Tẩu Mã Trại hơn 50 người, chỉ bằng vào một chút hàng tồn trên người của ngươi, cũng không đủ xử lý hết bọn chúng a?"
"Tôn ca huynh nghĩ nhiều rồi?" Hoàng Đông Lai nói, " Những độc dược và giải dược ta tùy thân mang theo, đều là hàng cao cấp, giá của dược liệu cũng rất đắt tiền, ta đem theo là để đề phòng trường hợp nguy cấp mới dùng a.

Đừng nói ta mang không nhiều, cho dù mang theo rất nhiều, cũng không thể đem ra AOE đám sơn tặc a."
"Vậy ngươi nói với ta cái dùng độc đó là ý gì?" Tôn Diệc Khải hỏi.
"Ta có thể lợi dụng hiệu thuốc ở trong thôn, dùng những nguyên liệu có sẵn đi chế luyện một mớ độc dược rẻ tiền hơn, lấy đi làm cạm bẫy với đặt mai phục a." Hoàng Đông Lai nói.
"Ồ?" Tôn Diệc Khải bừng tỉnh đại ngộ, " Được đó Sắc, vậy chẳng phải nói bọn sơn tặc kia còn chưa tiến được vào thôn đã toàn quân bị diệt rồi sao? Ha ha ha!"
"Ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm." Hoàng Đông Lai nói, " Ban nãy, ta đã trò chuyện qua với chưởng quỹ hiệu thuốc, biết được dược tài trong những cái hiệu thuốc ở mấy cái thôn trang nhỏ này, chủng loại và số lượng cũng không nhiều, căn bản điều chế không ra được cái loại độc dược mà chỉ cần vẩy trong không khí đã đưa được người ta vào chỗ chết.

Hơn nữa độc vật sau khi làm thành cạm bẫy, có thể bị bọn hắn hít vào nhiều hay ít cũng rất khó nói.


Cho nên nếu nhờ vào cạm bẫy, thì nhiều nhất chỉ có thể suy yếu chiến lực của bọn hắn, còn nếu muốn đem bọn hắn toàn bộ độc chết là chuyện không có khả năng."
"Vậy ngươi có thể làm việc này tác dụng lớn tới đâu?" Tôn Diệc Khải lại hỏi.
Hoàng Đông Lai nghĩ nghĩ, nói tiếp : " Ta đã nghe ngóng được, đám sơn tặc kia ngoại trừ tên trại chủ ra thì võ công của mấy tên kia đều rất bình thường, trên cơ bản cũng đều không có nội lực, là một đám tạp ngư không biết tí chiêu thức nào...."
"Chậm đã...Cái chữ 'cũng' kia là ý gì?" Tôn Diệc Khải ngắt lời.
"Ây da...không cần để ý những cái tiểu tiết này." Hoàng Đông Lai không kiên nhẫn khoát khoát tay, ra hiệu Tôn ca ngươi cũng đừng ngắt lời, lại nói tiếp, " Dựa theo kinh nghiệm của ta, những tên tạp ngư này dưới tình huống cầm đao kiếm một đối một với một thôn dân cầm nông cụ trong tay, đại khái có bảy phần thắng đi....mà nhân khẩu trong thôn tổng cộng cũng hơn trăm người, trừ đi người già và trẻ em, còn lại những mãnh nam hẳn là cũng có thể kiếm ra trên dưới 40 người, nếu như bọn hắn liều chết kháng cự, cũng sẽ không dễ dàng mà giết tuyệt.

Điểm này, người của Tẩu Mã Trại không thể không biết được, cho nên theo tính toán của ta, ngày mai số người bọn hắn dẫn tới tuyệt đối sẽ không ít, phải như vậy thì mới đủ sức uy hiếp cùng chiến lực."
"Nhưng bọn hắn sẽ không ngờ tới, trên đường tới đây sẽ gặp phải cạm bẫy độc của ta.

Đến lúc đó, bọn hắn chí ít sẽ có hơn 20 người trúng độc....mà những tên tạp ngư trúng độc này, đừng nói cầm dao chém người, ngay cả đứng cũng đứng không vững, tùy tiện một người thanh niên trưởng thành nào đi lên cũng có thể hạ gục hắn."
Tôn Diệc Khải nghe tới chỗ này liền hiểu: " Ồ, nếu nói như vậy, ngày mai khi bọn chúng đến, ngươi phụ trách tên trại chủ, còn ta sẽ dẫn theo một đám mãnh nam xông ra ngoài, chí ít cũng có thể đánh một trận."
"Ngươi nói không sai." Hoàng Đông Lai nói, " Thế nào? Kế hoạch này của ta có được không?"
"Có thể có thể, Hoàng ca cũng rất gì và này nọ a." Tôn Diệc Khải đúng lúc cũng khen huynh đệ hắn một câu.
"Ừ, vậy nếu ngươi cảm thấy không có vấn đề hay sở hở gì, ta liền đi nói với bọn họ." Hoàng Đông Lai nói.
"Chậm đã...." Đúng lúc này, Tôn Diệc Khải giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, " Kế hoạch này của ngươi tuy tốt, nhưng ta cảm thấy vẫn còn có chỗ có thể tối ưu."
"Ồ?" Hoàng Đông Lai hiếu kỳ nói, " Ngươi nghĩ ra được chủ ý gì hay sao?"
Con mắt nhỏ của Tôn Diệc Khải chớp chớp, lộ ra một nụ cười bỉ ổi : " A...ta có một kế---đổi nhà."




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận