Cái Thế Song Khải


Bạch Cát Lĩnh thượng lâm gian đạo, song khải xuất thế bố kỳ mưu.
Trận chiến với Tẩu Mã Trại, đến lúc này, Tôn Hoàng hai người coi như đã thắng được chín thành.
Nhưng, thường nói——đi trăm dặm đường nửa chín mươi, một thành còn lại ở trước mắt này, mới là ải khó vượt qua nhất.
Mã Tứ, cũng không được tính là nhất lưu cao thủ gì ở trên giang hồ, thậm chí có thể xưng là nhị lưu hay không cũng khó nói, nhưng nếu so với hai tên sơ xuất giang hồ như Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai, không thể nghi ngờ hắn là một bên mạnh hơn.
Bản thân là một người đã có nhiều kinh lịch ở trong giang hồ, giết người như ngóe, là người đã quen sống những ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao, Mã Tứ đối với cái loại đánh cuộc mạng sống, sinh tử giao đấu này từ lâu đã tập thành thói quen.
Mà Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai cũng chỉ mới bắt đầu hành tẩu trên giang hồ, cho dù bọn hắn có tuổi tác tâm lý hoặc là so với Mã Tứ thành thục hơn không ít, nhưng về mặt kinh nghiệm chém giết thì lại kém quá xa.
Lúc này, chỉ cần một cái đối mặt, Mã Tứ liền có thể khẳng định, hai người này không phải là đối thủ của mình.
Chưa kể hai người này xem ra tuổi tác cũng chỉ mới 17 18 tuổi, trên giang hồ cũng không có danh khí gì, chỉ cần xem tình huống ở hiện trường Mã Tứ cũng hiểu được, võ công của bọn họ cũng không cao tới đâu.
Bởi vì cao thủ chân chính, sẽ không cần những phổ thông thôn dân này đến giúp bọn họ giết người được....
Cũng đừng nói đến loại nhân vật có cấp bậc như Thẩm Du Nhiên, cho dù là hắn Mã Tứ, cũng có tự tin bằng vào đơn đao thớt mã đem 50 tên tạp ngư Tẩu Mã Trại toàn bộ giết sạch.
Nói trắng ra là, cái đám sơn tặc lâu la Tẩu Mã Trại này cũng không mạnh hơn thôn dân quá nhiều, giống Mã Tứ cái loại người có thể đi diệt môn sư phụ của mình, thì làm sao có khả năng đi dạy võ công thật sự cho cái đám du côn so với bản thân còn bất kham hơn đây? Hắn chẳng qua là dạy cho bọn chúng một chút da lông trong da lông mà thôi.
Nhưng còn võ công của Mã Tứ, và đám người này có thể nói là chênh lệch giữa trời với đất, hắn có tự tin, chỉ bằng vào hắn một người một ngựa, hoàn toàn có khả năng đem Tôn Diệc Khải, Hoàng Đông Lai và toàn bộ đám thôn dân ở đây đồ sát sạch sẽ.
Huống hồ, bây giờ Tẩu Mã Trại đã bị diệt, Mã Tứ cũng không cần phải tiếp tục ở lại Bạch Cát Lĩnh nữa, cho nên hắn đối với việc giết nhiều người như vậy cũng không còn bất cứ cố kỵ gì.

Cùng lắm thì giết hết sau đó bỏ chạy, chuyển đến nơi khác lại xây dựng thế lực mới.
Chính là dưới loại tình huống này, giận không kềm nổi, Mã Tứ trên lưng ngựa đầy sát ý, từ sườn đồi lập tức lao xuống.
"Mau tản ra! Trốn vào bên trong rừng rậm đi!" Tôn Diệc Khải lúc đối mặt với nguy hiểm thì phản ứng nhanh nhạy, lập tức hét lên một tiếng giải tán thôn dân, bản thân cũng lộn một vòng, thuận thế liền nấp phía sau một phiến nham thạch.
Vận khí của bọn họ khá tốt, bởi vì ở dưới đất nằm rất nhiều thi thể của sơn tặc, dẫn tới việc con ngựa của Mã Tứ lúc tới gần không thể không giảm tốc, hơn nữa Tôn Diệc Khải lúc hét lên cũng rất kịp thời, cho nên đám thôn dân cũng thuận lợi chạy ra khỏi phạm vi công kích của Mã Tứ.

Kết quả....ở giữa đường, chỉ còn lại một mình Hoàng Đông Lai, như cũ đứng tại chỗ nghênh địch.
Mã Tứ nhìn thấy điều này, cười lạnh một tiếng, ghìm ngựa dừng cương, lại lợi dụng quán tính từ lưng ngựa bay vọt lên, từ trên trời giáng xuống, "Trăm Cân Đao" trong tay như lôi đình rơi xuống đất, nhắm thẳng vào vai trái của Hoàng Đông Lai.
Chiêu thức tuy hung mãnh, nhưng Hoàng Đông Lai lại ứng phó một cách thành thạo điêu luyện, dù sao thì khinh công của Hoàng Gia cũng là vang danh thiên hạ, "Tam Tuyệt" đầu tiên mà hắn luyện từ nhỏ chính là khinh công, cho nên giống như loại công kích từ không trung đánh tới này, lại vô pháp chuyển hướng, đối với hắn mà nói là rất dễ ứng phó.
Chỉ thấy, Hoàng Đông Lai nhẹ nhàng di chuyển chân phải, mũi chân điểm nhẹ, thân ảnh lóe lên, thuận thế liền né sang bên phải một trượng (tầm 3-4 mét), trong lúc tránh né, trong tay của hắn xuất hiện một vệt hàn quang, thì đã có một cây ám tiêu nhắm ngay chỗ Mã Tứ rơi xuống mà bay tới.
Vút——
Không ngờ, Mã Tứ nhanh tay nhanh mắt, lâm trận biến chiêu, hoành đao chặn ngang, sau đó liền nhẹ nhàng chặn được cây ám tiêu.
Rất hiển nhiên, công phu ám khí của Hoàng Đông Lai vẫn chưa đủ hỏa hầu, vô luận là lực đạo lúc ném ra, hay sự biến hóa, đều còn kém rất xa.

Tình hình đồng dạng, nếu đổi lại thành một cao thủ ám khí tới ném, hẳn là một cái chớp mắt ném ra ba cây ám tiêu, phân tam lộ cửu biến, khiến cho người khác khó lòng phòng bị.
"Ha....chỉ bằng điểm ấy công phu, cũng dám đi ra quản chuyện người khác?" Lúc Mã Tứ tiếp đất, hắn tự cảm thấy rằng từ lần giao phong này đã hiểu rõ năng lực của Hoàng Đông Lai, vì thế hắn nhận định rằng bản thân nắm chắc thắng lợi trong tay.
Ngay lúc nói ra những lời khiêu khích, Mã Tứ nghiêng người kéo đao, bước nhanh về phía trước.
Chỉ sau một hơi, hắn đã bức tới gần Hoàng Đông Lai, đao mang chỉ mới sơ triển, liền đánh tới Hoàng Đông Lai giật gấu vá vai, khiến hắn liên tục lùi lại.
Cái này cùng với lúc Hoàng Đông Lai ở ngoại ô Hàng Châu thành gặp được đám lâu la của Tào Bang không giống nhau, lúc đó đối phương cho rằng Hoàng Đông Lai chỉ là một thư sinh lắm mồm, bước tới gần hắn mà không có chút đề phòng nào, nên mới bị một cây độc châm của Hoàng Đông Lai đem giết.
Nhưng khoảnh khắc này, Mã Tứ lại xem hắn như đối thủ, tinh thần tập trung phòng bị hắn, Hoàng Đông Lai bị đao pháp của Mã Tứ áp chế, căn bản không có cơ hội để ra tay.
Ngay tại thời khắc nguy cấp này, đột nhiên....
Vèo——
Kình phong nổi lên, kích ảnh chợt hiện.
Mã Tứ cũng rất nhanh nhẹn, nhanh chóng nhận ra được nguy hiểm, lập tức xoay người né tránh, khó khăn né tránh được đánh lén của Tôn Diệc Khải ở phía sau.

"Hừ..." Mã Tứ sau đó hung hăng quay đầu lại, thầm nghĩ : " Tiểu tử cơ hồ còn không có nội lực, dám chơi ám chiêu với ta?"
Ý niệm tới đây, hắn xoay người biến thức, thân đao ở giữa không trung vạch ra một hình vòng cung, nhắm hướng cổ của Tôn Diệc Khải mà bổ tới.
Tôn Diệc Khải cũng không phải là Hoàng Đông Lai, với thân pháp hiện giờ của hắn là hoàn toàn tránh không thoát được đao pháp nhanh như vậy, hắn chỉ kịp xoay nghiêng người, đổi thành dùng lưng đi đỡ đao phong, nhưng mà....như thế cũng đã đủ.
Binh——
Ngay tại lúc đao của Mã Tứ chém lên lưng của Tôn Diệc Khải, trên tay truyền đến cảm giác khiến hắn cảm thấy rất kỳ quặc, đây cũng không giống cảm giác đao chém lên trên thân người, ngược lại giống như là lấy gậy gỗ đập vào bông vải vậy, mà phía dưới đáy của bông vải này còn cất giấu miếng sắt.
Hắn nào biết, đây chính là tác dụng của kiện "Hộ Thân Bảo Giáp" của Tôn Gia, kiện bảo giáp này của Tôn Gia không những đao thương bất nhập, mà còn có thể từ một trình độ nào đó hóa giải đi lực đạo của xung kích, hơn nữa người mặc nếu càng béo, thì hiệu quả phòng ngự càng tốt.
Đương nhiên....Tôn Diệc Khải 17 tuổi cũng không tính là béo, cho nên lần này hắn cũng thụ thương nhẹ, khiến hắn đau tới mức nhe răng trợn mắt.
Nhưng đau thì đau, ai từng làm trong chợ cá ở Hàng Châu đều biết, Tôn Diệc Khải hắn nếu bị chém, đều sẽ không chịu một cách vô ích....
Ngay khoảnh khắc bị Mã Tứ chém trúng, Tôn Diệc Khải đã nắm được sở hở sau khi tấn công của đối phương, hắn bất ngờ nắm Tam Xoa Kích đâm hướng mắt cá chân của Mã Tứ.
Lần này, Mã Tứ thật đúng là không nghĩ tới, bởi vì vũ khí của Tôn Diệc Khải khá đặc thù, cách ra tay cũng không giống với những người biết võ công, khiến cho người khác khó mà phòng bị.
Kết quả, lần đao kích giao tranh này, Tôn Diệc Khải không có thụ thương gì, còn Mã Tứ thì bị đâm thủng mắt cá chân.
"Ha ha! Phía dưới của ngươi có lạnh không!" Tôn Diệc Khải vừa thấy ám chiêu của mình đắc thủ, lập tức lộn một vòng, rời xa đối phương, cũng không quên mở miệng chế nhạo.
Mã Tứ thật sự rất muốn đuổi theo chém chết hắn, nhưng phía bên kia Hoàng Đông Lai phóng ra hai cây ám khí rất kịp thời, Mã Tứ chân bị thụ thương, không thể di chuyển quá xa, chỉ có thể quay đầu chặn lại ám khí phát ra từ phía của Hoàng Đông Lai.
"Sắc! Chậm rãi chơi thả diều với hắn!" Kế đến, Tôn Diệc Khải liền nói một câu như vậy, hơn nữa hắn một bên vừa nói, một bên dùng tay nhặt một cục đá ở dưới đất, nhắm hướng con ngựa của Mã Tứ mà ném qua.
Cục đá vừa hay bay trúng mông con ngựa, làm con ngựa kinh sợ bỏ chạy.
Lúc này, Mã Tứ mới phát giác tình huống của mình lúc này không tốt lắm....Bị thương một chân, mà trên đường thì nằm đầy xác chết, ngựa thì chạy mất, binh khí trong tay lại là một thanh đại đao.


Hơn nữa đối thủ của hắn, không tính những thôn dân kia, một tên thì cầm binh khí dài, một tên thì giỏi khinh công với ám khí, nếu như bọn chúng một trước một sau kéo giãn cự ly công kích chính mình, vậy thật sự là đòi mạng rồi.
Nhưng mà....đúng thật là sợ cái gì thì đến cái đó.
"Được!" Hoàng Đông Lai và Tôn Diệc Khải hết sức ăn ý, chỉ nghe một lần liền hiểu đối phương muốn gì, hắn dứt khoát không dùng ám khí nữa, thay vào đó hắn lại sử dụng những viên đá dưới đất để tấn công.

Dù sao đối với dạng người tập luyện qua ám khí như hắn mà nói, thì một viên đá nhỏ ném trúng người cũng có thể tạo thành sát thương, thời điểm đánh tiêu hao chiến cũng không cần phải lãng phí quá nhiều ám khí có hạn ở trên người.
Còn Tôn Diệc Khải thì nhặt Tam Xoa Kích lên, bảo trì cự ly với đối phương, lợi dụng ưu thế của binh khí dài đứng đó khiêu khích Mã Tứ: " Làm gì? Trợn mắt nhìn ta làm gì? Có ngon ngươi qua đây a~!" Hắn nói xong câu này, liền gân giọng và hét lên : " Các vị hương thân, Mã Tứ đã không thể cử động được nữa! Mọi người nhanh cùng nhau lấy đá nện chết hắn!"
Chủ ý ác độc với không cần mặt mũi như vậy, ngay cả Mã Tứ cũng thấy kinh ngạc, hắn tức đến nỗi mắt đầy tơ máu, trong lòng thầm nghĩ : " Tên tiểu tử này muốn đem ta đuổi đến tuyệt lộ a!"
Nhưng hắn có tức giận cũng vô dụng, rất nhanh hắn liền bị chìm trong loạn thạch đang bay tới, hắn chỉ có thể vung tay nâng đao, chật vật bảo vệ đầu và các chỗ yếu hại ở trên cơ thể.
Những viên đá do thôn dân ném cũng không thể ném chết người, nhưng dùng sức ném trúng cũng sẽ đau, ném chuẩn cũng sẽ bị thương, quan trọng là số lượng quá nhiều, lại còn đem những viên đá do Hoàng Đông Lai ném ra che chắn lại trong đó.
Mã Tứ cũng biết, cứ như thế hắn sẽ dữ nhiều lành ít, lập tức cái khó ló cái khôn, hét lớn một tiếng : " Dừng tay! Họ Tôn, Họ Hoàng kia! Các ngươi là người trong giang hồ, dùng thủ đoạn này không thấy hổ thẹn sao? Có ngon thì qua đây cùng ta lấy võ công phân thắng bại! Nhờ một đám sơn dã thôn dân dùng loạn thạch đả thương người khác, tính cái gì anh hùng hảo hán!"
Lời này của hắn cũng thật có tác dụng, sau khi nói xong, những thôn dân kia cũng lục tục dừng tay, rồi nhìn qua Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai.
Tôn Hoàng hai người cách nhau khá xa, trao đổi một chút bằng ánh mắt, ngay sau đó, Tôn Diệc Khải tiến lên nửa bước nói : "Được! Vậy ta cho ngươi một cơ hội, ngươi vứt đao đi, ta cũng không dùng Tam Xoa Kích, ta đi qua dùng tay không đánh với ngươi, nếu như ngươi thắng, chúng ta hôm nay sẽ thả cho ngươi một con đường sống."
"Lời này là thật?" Mã Tứ giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng hỏi.
Kỳ thực....dạng câu hỏi ngu ngốc như vậy, nếu đổi lại là Hoàng Đông Lai hắn, sẽ tuyệt đối không đi hỏi, bởi vì Hoàng Đông Lai quá hiểu Tôn Diệc Khải rồi——Lời này tuyệt đối là...giả.
"A....Hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế, cần phải đi lừa ngươi sao?" Tôn Diệc Khải nói.
"Được! Đến đi." Mã Tứ tiện tay vứt đao sang một bên, lau máu trên trán, khí thế hung hăng đáp.
Tôn Diệc Khải thấy thế, cũng đem Tam Xoa Kích cắm xuống đất, tay không hướng Mã Tứ đi tới.
Mã Tứ trong lòng thầm nghĩ : " Tên tiểu tử này lại dám coi thường ta, cho dù ta chỉ dùng một chân, một tay, cũng không thể thua một tên cơ hồ không biết võ công như ngươi."
Lúc hắn đang nghĩ tới đây, thì Tôn Diệc Khải đã đến gần hắn, khoảng cách hai người chỉ tầm 1 mét, ngay tại lúc Mã Tứ vừa thủ thế, không có dấu hiệu nào....một bịch bột vôi cứ như vậy vẩy đến trên mặt của hắn.
Chiêu này...hắn thật đúng là không có phòng bị.
Mã Tứ vạn lần không nghĩ đến, đầu năm nay, thủ đoạn của hành hiệp trượng nghĩa so với bọn chúng giết người cướp của còn bẩn hơn.

Ngay lúc mắt hắn mất thị lực chỉ 1 giây, hai cây ám khí tẩm độc liền bay đến, đánh vào sau lưng hắn, còn chưa đợi chất độc làm cơ thể hoàn toàn tê liệt, Tôn Diệc Khải ở chính diện liền bồi thêm một cước, đá ngay vào ngực trái của hắn, đạp cho hắn nằm xuống.
"Mẹ con gà này, ngươi một tên sơn tặc đoạt nam bá nữ ức hiếp lão bách tính đi cùng lão tử nói liêm sỉ ư? Lão tử làm chết ngươi chính là anh hùng hảo hán! Ngươi cũng không cần quản ta làm thế nào!" Tôn Diệc Khải lý trực khí tráng quát mắng một phen, lại nói tiếp, " Các vị hương thân! Lão đại của Tẩu Mã Trại ở đây, các ngươi có oán thì báo oán, có thù thì báo thù!"
Thật ra cũng không cần hắn nói, những thôn dân kia đã sớm không nhịn nổi.
Những năm này, không nói những lương thực và tiền tài bị cướp, Nam Uyên Thôn đã có bao nhiêu thôn dân vô tội bị người của Tẩu Mã Trại giết hại? Có bao nhiêu thiếu nữ trong thôn bị bọn chúng bắt đi chà đạp sau đó ngay cả xác cũng tìm không thấy? Thậm chí ngay cả trẻ nhỏ bọn chúng cũng chưa từng buông tha...Cái loại bại hoại này, thôn dân hận không thể ăn sống bọn chúng, hiện tại Mã Tứ đã rơi vào tay của bọn họ, vậy còn có thể tốt được sao?
Tôn Diệc Khải thoại âm chưa dứt, thôn dân đã trực tiếp xông vào, nhặt lấy cuốc, chĩa và gậy gộc, nhắm hướng Mã Tứ đang nằm mà đâm, mà đập.
"A——" Tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Mã Tứ phát ra một tiếng hét tràn đầy phẫn nộ và sợ hãi, nhưng điều đó rõ ràng cũng không có ích gì.
*********************************
Hoàng hôn, Bạch Cát Lĩnh ồn ào huyên náo đã khôi phục lại yên tĩnh.
Nam nữ lão ấu của Nam Uyên Thôn đang bận dời lại những thứ mà bọn sơn tặc lấy được đem về nhà, mà Tôn Diệc Khải cùng Hoàng Đông Lai thì tùy tiện chọn hai con ngựa của bọn sơn tặc, từ chối sự níu giữ của thôn dân, lại tiếp tục lên đường.
Cũng đúng lúc này, có một đạo nhân ảnh, xuất hiện ở cái sơn trại không một bóng người của Tẩu Mã Trại.
Người này trên dưới 40 tuổi, một thân trang phục của đạo sĩ, lưng đeo trường kiếm, tay cầm phất trần.
Vị đạo trưởng này không có dung mạo tiên phong đạo cốt, nhưng lại toát ra dung mạo của hành hiệp chính khí, nghĩ đến là một người "nhập thế" đạo sĩ.
"Này...." Hắn đi tới trong trại, nhìn thi thể dưới mặt đất, cùng với củi khô đã tắt lửa, vuốt râu cau mày, như có điều suy nghĩ nói, " Trùng hợp như vậy....Lại có người tới trước một bước, đem cái sơn trại này san bằng rồi?"
Hắn lại đi thêm mấy bước, nhìn kỹ thi thể trên mặt đất, " Kỳ lạ....Những người này không giống như chết dưới tay của võ lâm cao thủ, mà giống như bị người bình thường loạn côn đánh chết, hơn nữa...tên ác tặc Mã Tứ cũng không có ở bên trong."
Bởi vì thận trọng, vị đạo trưởng này lại dò xét thêm một lần ở Tẩu Mã Trại, kiểm tra xem có mật thất, địa đạo gì hay không.

Sau khi đã xác nhận thật sự không có ai, bèn đi ra cửa trại.

Chuẩn bị đi tìm các thôn trang phụ cận hỏi thăm một phen.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận