Cái Thế Song Khải


Trời chạng vạng tối, bên trong làn sương mù.

Ở trên một con đường quê, một chiếc Porsche Cayenne chậm rãi chạy qua.
Trên xe, đang ngồi hai người.

Người đàn ông lái xe họ Tôn, khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám tuổi.

Cao to vạm vỡ, lưng dài vai rộng.

Một đôi mắt lá liễu không bao giờ mở to, giống như bốn đường chân mày, tiếu lý tàng đao.
Còn gã đàn ông ngồi cạnh họ Hoàng, tuổi tác cũng tương đương với ông Tôn.


Mày kiếm mắt sụp, mũi rộng môi dày.

Thoạt nhìn, những đường nét trên khuôn mặt cũng khá sắc sảo và góc cạnh.

Đáng tiếc, hắn cũng giống ông Tôn, thân hình mập mạp, trên mặt lại quá nhiều mỡ.

Ngoài ra, hắn còn có một cái cổ ngắn, thế nên cho người khác một loại cảm giác cùng với ông Tôn như nhau, đầu to tai lớn - trung niên béo phì.
"Anh Tôn, mình đã đi loanh quanh hơn hai tiếng đồng hồ rồi, liệu có phải anh đã đi lạc rồi đúng không?" Ông Hoàng nhìn khung cảnh quen thuộc ngoài cửa sổ, không biết đã hỏi bao nhiêu lần câu hỏi đấy.
Ông Tôn trả lời: "Ngươi không cần hoảng sợ, ta đi theo chỉ dẫn mà, nếu ngươi không tin ta thì ít ra cũng phải tin chỉ dẫn chứ!"
Ông Hoàng thần sắc hơi do dự lại nói: "Nơi này hoang sơn dã lĩnh...em thấy chỉ dẫn cũng chưa chắc đã đúng đâu!"
Ông Tôn dùng ngữ khí của lợn chết không sợ nước sôi đáp: "Vậy ngươi nói phải làm thế nào? Chính ngươi cũng nhìn thấy, nơi này vắng vẻ như vậy, tất cả đều là đường núi.

Đừng nói là tìm người hỏi đường, ngay cả một cái bảng tên đường còn không có, nếu vậy thì chỉ có thể dựa theo chỉ dẫn tiếp tục lái rồi".
Ông Hoàng lại nói: "Cho nên lúc trước đi qua cái trạm xăng dầu kia, em đã hỏi anh có muốn hỏi đường dân bản xứ cho dễ đi hay không? Anh lại bảo đi theo chỉ dẫn sẽ không sao đâu, hiện tại thì hay rồi..."
Ông Tôn lại nói: "Như người cái kiểu mã hậu pháo này có gì hay ho, bây giờ cũng đã chạy tới đây rồi, không lẽ lại quay về?"
"Aizz...." Ông Hoàng thở dài nói: "Lão tử thật sự là không thể chịu đựng được nữa, ta làm sao lại có thể đáp ứng cùng người tự lái xe đi du lịch chứ, cái loại người ngay cả tàu cao tốc cũng ngồi sai, rời khỏi đường cái thì khả năng cao sẽ chết ở trên núi.

Rốt cuộc hôm nay ta vẫn là chết trên tay của ngươi".
Ông Tôn nghe thế liền tức giận nói: "Ngươi câm miệng cho ta, đừng hoảng hốt, hiện tại xăng vẫn còn nhiều, sắc trời hãy còn sớm, nếu không được thì cùng lắm ta lái trở về".
Hai người ngươi một câu ta một câu, thỉnh thoảng còn kèm theo vài câu mắng chửi thô tục, mặc dù trong mắt người khác nhìn như thể là 2 người đang cãi nhau.

Nhưng thật ra thì đây chính là cách giao tiếp thông thường của họ.
Hai người Tôn Hoàng đã quen biết nhiều năm, công việc thường ngày là MC trò chơi kiêm dẫn chương trình, nhìn xe bọn họ lái liền hiểu được, bọn hắn cũng thuộc loại thành công trong sự nghiệp.


Nhưng có cái là lười tập Gym và tham gia các hoạt động ngoài trời nên mới bị béo phì.
Hôm nay đột nhiên tâm huyết dâng trào, nghĩ ra ý tưởng tự lái xe đi du lịch, không nghĩ tới bây giờ bị lạc đường.
Một lúc lâu sau, sương mù càng ngày càng dày.

Mặt đường càng lúc càng xấu, ông Tôn chỉ có thể giảm tốc độ xuống.
Bỗng nhiên...!
"Hả..?" Ông Hoàng ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, trong sương mù hắn thấy hình như có bóng người.

Đẩy mắt kính lên và nói: "Tôn ca, vừa rồi giống như có người đứng ở ven đường!"
"Cái gì?" Ông Tôn nghe thế,nghi hoặc hỏi ngược lại: "Taị sao ta không nhìn thấy?"
Ông Hoàng nói: "Ta cũng chỉ là thoáng nhìn thấy một cái bóng giống như bóng người đứng trong sương mù".
"Ta kháo, ngươi đừng làm ta sợ nha" Ông Tôn cũng có chút sợ hỏi: "Rốt cuộc có phải là người hay không?"
"Mẹ nó không phải người thì chẳng lẽ là ma hay sao?" Ông Hoàng nói câu này cũng có chút đạo lý.
Hai người lại thương nghị vài câu, vẫn là quyết định quay đầu đi qua nhìn một chút, nếu quả thật có người, không chừng còn có thể hỏi đường.
Dù sao con đường núi này cũng không có gì quy tắc giao thông gì, chỗ nào cũng đều có thể quay đầu, cho nên bọn hắn lập tức liền quay trở lại.

Kết quả, ông Tôn đem xe lái về cái chỗ vừa lúc nãy kia rồi dừng lại, hai người quay kiếng xe xuống tập trung nhìn vào, phát hiện cái bóng kia thật sự không phải là người, mà là một pho tượng đá.
Khả năng bởi vì niên đại quá xa xưa, đầu cùng thân thể của tượng đá đều đã có khuyết tổn, chỉ có thể nhìn ra đại khái hình dáng, cũng không rõ tượng đá này là người hay là yêu, là tiên hay là phật.
"Hửm!, anh xem phía sau pho tượng có đường này" vẫn là Ông Hoàng tinh mắt, ở nơi đó nhìn quanh mấy giây, hắn mơ hồ trông thấy phía sau tượng đá có 1 cái lối rẽ.
Ông Tôn liền nói: "Vậy...chúng ta chạy vào xem thử".
Ông Hoàng bèn nói: "Aiz...dù sao chúng ta cũng đã lạc đường, vậy thì chạy vào xem thử một chút.

Nơi này có 1 pho tượng đá, nói rõ đằng sau con đường này dẫn đến chùa miếu nào đó, không chừng còn có thể gặp người để hỏi đường".
"Ngươi nói như vậy...cũng có chút đạo lý" ông Tôn một bên lẩm bẩm, một bên cũng đã bắt đầu đánh tay lái.
Thế là, hai người cứ như vậy đi vào lối rẽ đằng sau pho tượng đá, sau đó cùng nhau biến mất ở trong khu rừng ngập sương này.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận