Cái Quỳ Này Tôi Nhận!


Tống Sư Yểu được đưa về phòng giam của mình.

Đó là một phòng giam nhỏ có vách kính hướng ra hành lang, qua tấm kính này có thể nhìn được trong phòng cô có một chiếc giường nhỏ, một bộ bàn ghế và một phòng vệ sinh nhỏ.
Sau hai tập phát sóng, thái độ của giám thị trại giam đối với cô rõ ràng đã có thay đổi.

Những lúc đi qua phòng giam của cô họ sẽ nhìn chằm chằm vào trong với đủ kiểu ánh mắt phức tạp.

Một số người còn hỏi cô có muốn đọc sách không rồi đưa sách cho cô.
Cô được nhận một số đãi ngộ đặc biệt, chẳng hạn như không phải đến căng tin ăn với các tù nhân khác, đây chắc hẳn là phần thưởng mà vài quý tộc thưởng cho cây rụng tiền của họ.
Nhóm tù nhân trong nhà tù được phân cấp theo thứ bậc, tội phạm gϊếŧ người sẽ khiến cho những phạm nhân khác phải ghé mắt mà nhìn, còn tội phạm nữ mắc tội cưỡиɠ ɦϊếp lại càng là sinh vật quý hiếm khiến người ta phải để ý.

Tống Sư Yểu lại mắc cả hai tội gϊếŧ người và cưỡиɠ ɦϊếp chưa thành công.

Vì vậy bất kỳ nơi nào cô đi qua đều sẽ có những ánh mắt muốn phạm tội nhìn theo, dù mọi người đều là nữ như nhau, mà cô lại không có thể chất mạnh mẽ và đủ hung dữ để có thể phản kháng lại.
Vì vậy, trong kiếp trước khi cô bị chuyển từ trại tạm giam đến nhà tù, chỉ mới ăn cơm ở căng tin một ngày thôi là cô đã ký vào bản thỏa thuận tham gia chương trình Ngày phán xét chính nghĩa.

Bởi vì cô biết nếu không làm thế này thì cô nhất định sẽ chết ở đây, bị hành hạ cho đến chết.

Cô thực sự không cam tâm.
Quản ngục mang bữa trưa đến cho cô.

Tống Sư Yểu không còn như kiếp trước, vì tâm hồn bị tra tấn mà không thể nuốt trôi.

Cô nghiêm túc nhai nuốt thật kỹ.

Trong thời gian bị tạm giam hơn một năm trời để chờ xét xử, cô đã mắc bệnh dạ dày, cho nên hiện giờ cô nhất định phải chăm sóc cho dạ dày khỏe lại, hơn nữa cô cũng ăn hết sạch đến từng hạt cơm.
Cô cần có một cơ thể khỏe mạnh, cần tích trữ đủ năng lượng, cô cần phải mạnh mẽ, một ngày nào đó cô chắc chắn sẽ đánh bại được kẻ thù của mình.
Cô đang ăn thì chợt dừng lại, quay đầu nhìn ra phía ngoài.
Bên ngoài bức tường kính có một người đàn ông cao lớn lạnh lùng mặc vest đi giày da đang đứng đó.
Bạn học cũ của cô, anh trai cùng cha khác mẹ của Hoắc Hải, Hoắc Sâm.
Sau tập đầu tiên anh ta đã từng đến một lần, lần này lại đến thêm một lần nữa.
Tống Sư Yểu nở một nụ cười lãnh đạm nhìn anh ta: “Anh Hoắc, anh lại tới nữa rồi.”
Hoắc Sâm nhìn nụ cười của cô, trong đầu không khỏi nhớ tới khi ở trong thế giới ảo cô đã nở nụ cười chân thật và ngọt ngào với Giang Bạch Kỳ.

Nghĩ đến đó khóe miệng anh ta lại hạ thấp xuống, sắc mặt càng lạnh lẽo hơn.
“Tôi sẽ cho cô thêm một cơ hội.

Hãy từ bỏ việc tham gia show phán xét số tiếp theo đi, tôi sẽ để cô ra tù sau năm năm nữa.” Giọng điệu Hoắc Sâm lạnh lùng cứng rắn.
“Cảm ơn vì sự “khoan dung độ lượng” của anh, nhưng câu trả lời của tôi sẽ không thay đổi.”
“Với trí tuệ của cô thì vốn dĩ không nên nói ra những câu ngu xuẩn như vậy.” Hoắc Sâm nói với vẻ không hài lòng: “Lần trước tôi chưa nói thẳng ra nhưng chắc hẳn cô cũng có thể nghĩ ra được.

Chẳng lẽ cô còn nghĩ các cổ đông của show phán xét kia sẽ luôn che chở cho cô à?”
Tập đoàn Tinh Mộng là một công ty cổ phần do quý tộc khống chế.

“Ngày phán xét chính nghĩa” là dự án sinh lời cao nhất của Dreamworks thuộc Tập đoàn Tinh Mộng.

Đúng là các cổ đông thực sự rất thích Tống Sư Yểu, ai mà không thích cây rụng tiền chứ? Tiền cô kiếm về cho họ nhiều hơn rất nhiều so với những người bị phán xét trước đó.

Chỉ riêng bán phiếu giải oan thôi đã được bao nhiêu phiếu rồi? Vì để cho cây rụng tiền tiếp tục kiếm tiền cho họ, quả thực là họ sẽ bảo vệ cô.

Ai dám làm tổn thương cô chính là chống lại bọn họ, nhà họ Hoắc cũng không dám động vào cô.
Tuy nhiên, đây không phải là điều sẽ tồn tại mãi mãi.
Phần lớn những người khống chế đằng sau chương trình Ngày phán xét chính nghĩa là các quý tộc.


Những đại cổ đông này có mối quan hệ mập mờ không rõ ràng với chính phủ nên mới có thể triển khai hình thức hợp tác này với chính phủ để các phạm nhân có thể được giảm án hoặc xét xử lại thông qua một chương trình thực tế.
Vụ án của Tống Sư Yểu liên quan đến rất nhiều người, nhà họ Hoắc, những thẩm phán và cảnh sát điều tra bị Nguyên Mạn Chi mua chuộc v.v… Tất cả bọn họ đều không muốn thấy Tống Sư Yểu có thể trở mình, bởi vì nếu đoàn thẩm tra của Quốc vương tham gia vào thì họ sẽ gặp họa.

Nếu những người này cầu xin các đại cổ đông, hoặc thậm chí tình cờ họ lại là người thân của các đại cổ đông thì sợ là Tống Sư Yểu sẽ không có kết quả tốt đẹp gì.
“Giờ họ vẫn đang bảo vệ cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm là vì họ còn chưa coi cô ra gì.

Theo quan điểm của họ thì cô chỉ là một công cụ kiếm tiền, một kẻ tầm thường có thể bị khống chế bất cứ lúc nào.

Dù sao thì bây giờ mới là tập hai, không phải sao?” Hoắc Sâm nói.
“Cô đang ở trong trò chơi của người khác mà lại mơ mộng hão huyền rằng người ta phải tuân thủ quy tắc trò chơi thì có phải là quá ngây thơ không?”
Họ có hàng nghìn biện pháp, hàng vạn lý do để khiến Tống Sư Yểu thất bại, hoặc làm cho cô mãi mãi chỉ là một công cụ kiếm tiền cho họ.
Tống Sư Yểu chỉ nhìn Hoắc Sâm mà không nói gì.
Hoắc Sâm giơ tay về phía cô: “Hãy rút lui khỏi trò chơi này đi, năm năm nữa tôi sẽ cho cô ra tù.

Dù cô có được năm mươi triệu phiếu bầu và chọn giảm án thì cũng không thể giảm án từ chung thân xuống còn năm năm.

Nếu cô không lựa chọn trực tiếp giảm hình phạt mà muốn tòa án phúc thẩm vụ án thì sẽ có kết quả thế nào chắc hẳn cô cũng hiểu rõ.

Nếu cô nghĩ là đoàn thẩm tra của Quốc vương sẽ ra tay thì lại càng là mơ mộng hão huyền hơn.

Không bao giờ cô có khả năng giành được một trăm triệu phiếu.

Không có thỏa thuận nào tốt hơn thỏa thuận này của tôi đâu.

Tôi là người duy nhất có thể giúp cô.”
Tống Sư Yểu đáp lại bằng cách mỉm cười và giơ ngón tay giữa về phía anh ta.
Mặt Hoắc Sâm tái mét.
“Được thôi, tôi sẽ chờ đến ngày cô phải cầu xin tôi.” Khóe miệng Hoắc Sâm nhếch lên thành một điệu cười lạnh cứng ngắc, nổi giận đùng đùng phất tay áo rời đi.

Anh ta cảm thấy Tống Sư Yểu thật sự không biết tốt xấu là gì.

Nếu không phải bởi vì anh ta thích cô thì cũng sẽ không cho cô hai lần cơ hội, anh ta chưa từng thấy một người phụ nữ nào ngu ngốc như vậy!
Tống Sư Yểu quay đầu lại, cầm đũa tiếp tục ăn.

Cô cụp mắt xuống, camera giám sát ở góc trên bên phải phòng giam không quay được ánh sáng lạnh lẽo tối tăm trong mắt cô.
Cô chưa từng mong chờ những người khác sẽ tuân thủ quy tắc trò chơi.

Các đại cổ đông quý tộc và những quan chức bị Nguyên Mạn Chi hối lộ cảm thấy việc của cô quá đơn giản, họ luôn cảm thấy vẫn còn nhiều cơ hội để b0"p chết được cô.

Đó chính là điều cô muốn.

Họ không coi cô ra gì thì mới có thể cười híp mắt nhìn cánh chim của cô ngày càng rộng hơn mà không cảm nhận được nguy hiểm.

Chờ đến khi cuối cùng họ cũng nhận ra sự việc bị mất khống chế thì lúc đó chưa biết ai mới là đặt ra quy tắc cho cuộc chơi này.
Cô từng bước lợi dụng thế giới ảo để sắp đặt các quân cờ của mình trong thế giới thực, nhưng trong mắt họ lại chỉ thấy được dáng vẻ cô bất lực không có chỗ nương tựa, người khác có thể tùy ý xử lý trong thế giới thực thôi.
...
Ekip chương trình của show phán xét đã thống kê số NPC còn lại trong thế giới ảo, phát hiện ra họ đã mất khoảng một triệu NPC, họ lập tức thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn còn thấy căng thẳng.
Thở phào nhẹ nhõm là vì một triệu NPC đã được thu hồi thì sẽ không ảnh hưởng đến tập phát sóng tiếp theo, may mắn là khi Giang Bạch Kỳ thông báo với toàn thế giới thì tập hai đã bước vào những giây phút cuối cùng, thời gian để con người trong thế giới ảo chấp nhận sự thật hoang đường là “thế giới của họ không có thật, bản thân họ cũng không có thật” rất ngắn, tập ba vẫn có thể tiến hành bình thường.
Còn điều khiến họ thấy căng thẳng là mất đi một triệu NPC, không tính đến tổng thể thì con số này thực sự rất lớn, chắc chắn sẽ khiến các đại cổ đông khó chịu, họ không biết mình có bị mất việc hay không nữa.
Sau khi có báo cáo số liệu thì quả nhiên Đàm Uy đã bị sa thải với tư cách là tổng đạo diễn của chương trình.

May mắn là chỉ có Đàm Uy bị đuổi việc, còn những người khác, dù là phó đạo diễn hay nhân viên công tác đều được giữ lại.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mức độ đặc sắc của tập hai không kém gì tập đầu tiên, độ phủ sóng còn lớn hơn tập đầu tiên, còn lên cả hot search ở nước ngoài, nhóm fans của Tống Sư Yểu ngày một đông hơn, nhưng cũng chưa bao giờ thiếu những kẻ nói ngược lại.
Fans hâm mộ trên mạng của chương trình, anti-fans của Tống Sư Yểu và những người qua đường hoàn toàn không xem trực tiếp, không hiểu rõ tiền căn hậu quả, chỉ cắt câu lấy nghĩa đều mắng ekip chương trình cật lực, cảm thấy ekip chương trình quá kém cỏi nên mới có thể để một tội phạm gϊếŧ người trở thành thần tượng của nhiều người như vậy.
Vì vậy, ngay khi thông tin thay đổi tổng đạo diễn được công bố, cư dân mạng đã vô cùng phấn khởi.
/Phải sa thải ông ta từ lâu rồi mới phải, tôi chưa từng thấy người nào vô dụng như vậy.

Đã qua nhiều mùa Ngày phán xét chính nghĩa như vậy rồi, cũng trải qua rất nhiều tổng đạo diễn nhưng chỉ có mình ông ta là bị người bị phán xét chơi xỏ thế này!/
/Nói thật thì vốn dĩ Tống Sư Yểu đã không giống những người bị phán xét khác rồi, có đổi đạo diễn khác thì cũng chưa chắc có thể làm gì cô ấy đâu/
/Tôi không xem chương trình này, nhưng với tư cách là một người mẹ, thấy con mình hâm mộ một tội phạm gϊếŧ người, lại còn tiêu nhiều tiền để mua phiếu giải oan cho cô ta, giờ trong đầu tôi đến cả suy nghĩ gϊếŧ người cũng có luôn rồi.

Thế này không phải là ảnh hưởng đến tam quan của bọn trẻ sao?/
/Mức độ nổi tiếng của Tống Sư Yểu quá cao, ekip chương trình phải chịu trách nhiệm lớn nhất/
/Mấy người cũng khôi hài quá đấy.

Thừa nhận người khác xuất sắc khó vậy cơ à? Tôi thấy ekip chương trình cũng gây ra không ít trở ngại cho Tống Sư Yểu cơ mà.

Cô ấy đã giải quyết từng chướng ngại vật bằng chính sự xuất sắc và sự lương thiện của mình.

Người tốt ắt có hồi báo, tại sao cứ phải là do ekip chương trình thất bại nên mới khiến cô ấy trở nên xuất sắc chứ?/
/Không xem trực tiếp thì nói cái rắm gì.

Toàn nghe gà đoán vịt, nghe gió báo mưa.

Con bà có thể mua được phiếu giải oan có nghĩa là đã đủ hai mươi tuổi, đã tự có cách nhìn của bản thân, vậy mà còn bị người mẹ như bà quản như trẻ con ba tuổi thì con bà cũng đáng thương quá đấy/
/Mặc dù cô ấy gϊếŧ người, vi phạm pháp luật và bị tòa án kết án chung thân, nhưng cô ấy lại là một cô gái tốt, trong sáng và tốt bụng à? Ôi mẹ ơi buồn nôn!/
/Đám anti-fans lúc nào cũng là loại mắt mù, dù chứng cứ cô ấy xuất sắc thiện lương thế nào đã rành rành trước mắt nhưng đám này vẫn có thể làm như không thấy/
Các thành viên của diễn đàn Thiên Hội Lượng vừa cãi nhau trên mạng vừa bàn tán về việc thay thế tổng đạo diễn trong diễn đàn, hầu hết đều cảm thấy rất vui mừng.

Đàm Uy thật sự quá buồn nôn, tập đầu tiên ông ta còn cho loại NPC người thật tạm thời không ra gì vào trong đó, xuyên vào cả thủ tướng, đúng là quá không có đầu óc.
“Đổi tổng đạo diễn không nhất định đã là chuyện tốt.

Ít nhất thì chúng ta cũng hiểu được phong cách hành động của Đàm Uy.

Ông ta quá tự mãn, quá ngu xuẩn, chúng ta có thể nghĩ ra cách để thao túng ông ta như tập đầu tiên, nhưng nếu đổi một người khác thì chúng ta cũng không có chỗ để ra tay nữa”
“Ôi shit shit shit! Trời ơi! Vậy thì chẳng phải là không nên đổi Đàm Uy sao?”
“A a a a a sợ quá!”
Lúc này người sáng lập Y lại lên tiếng.
“Dù có đổi tổng đạo diễn hay không thì ác ý của họ với nữ thần cũng sẽ không thay đổi, chúng ta chỉ cần nhớ là phải tin tưởng cô ấy, ủng hộ cô ấy, vĩnh viễn đứng về phía cô ấy”
Y vừa lên tiếng, các thành viên lập tức hưởng ứng.
“Đúng, tin tưởng cô ấy!”
“Tin cô ấy!”
“Tôi sẽ chiến đấu đến cùng vì cô ấy dù toàn thân đẫm máu, cho đến khi cô ấy nhìn thấy được bình minh.”
“...”
...
Bản chất của gameshow này sẽ không thay đổi dù đổi tổng đạo diễn hay không, ác ý của họ đối với Tống Sư Yểu cũng không thay đổi, điều họ muốn là buộc cô phải bộc lộ ra bộ mặt xấu xa và khiến khán giả phải hô lên tội phạm gϊếŧ người đúng là tội phạm gϊếŧ người.
Ngón tay Tống Sư Yểu lướt nhẹ trên cuốn tiểu thuyết ngôn tình lấy Quốc vương bệ hạ và một cô gái thường dân làm nhân vật chính, đôi mắt nhìn ra xa xăm như đang nhìn xuyên qua mặt giấy tới một nơi nào đó rất xa xôi.
Kiếp trước khi cô chết, tổng đạo diễn vẫn là Đàm Uy, cũng coi như cô chết trong tay ông ta.

Cô và ông ta là người quen cũ, để ông ta tiếp tục làm tổng đạo diễn thì quả thực rất có lợi cho cô.

Ông ta đã già rồi, đầu óc mê muội, tự phụ đến mức ngu xuẩn.


Cô hiểu ông ta.
Nhưng ai làm tổng đạo diễn thì có gì khác biệt? Bối cảnh thế giới của mỗi số đều đã được hoàn thành và sẽ không thay đổi, thứ có thể thay đổi cũng chỉ có kịch bản của cá nhân cô thôi, tôn chỉ của chương trình cũng sẽ không thay đổi.

Cho nên có đổi tổng đạo diễn hay không hoàn toàn không quan trọng.
Nguyên nhân cô làm cho người trong thế giới ảo biết được chân tướng của thế giới tất nhiên không phải chỉ muốn tạo ra một phần kết thúc bùng nổ gây thu hút, khiến người ta nóng lòng muốn xem số tiếp theo, nhớ mãi không quên tập hai.
Nhiều người không biết quy tắc mà Quốc vương đặt ra cho thế giới ảo của show phán xét này, nhưng khi Tống Sư Yểu làm gia sư dạy Hoắc Hải, vì để có chuyện nói với cô, cậu ta đã chủ động nói ra rất nhiều điều mà người thường không biết đến.
Có quá nhiều NPC biết được sự thật của thế giới, bị hệ thống chủ thu hồi như vậy, bên phía vương cung sẽ thế nào đây?
...
Vương cung, bộ phận an ninh mạng.
Mặc dù việc quản lý thế giới ảo đã được giao cho chính phủ, nhưng nếu Quốc vương muốn giành lại quyền kiểm soát cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Bởi vì máy chủ của hệ thống thế giới ảo nằm trong vương cung, được bộ phận an ninh mạng của vương cung duy trì và giám sát an ninh.
Khi thấy K quay lại, đồng nghiệp anh ta hỏi: “Không có lỗi phải không?”
K gật đầu.

Trước đó Đàm Uy vô cùng lo lắng yêu cầu anh ta đến Dreamworks kiểm tra xem có lỗi trong hệ thống hay không.
“Tôi đã nói rồi mà, hệ thống chủ không hề nhắc nhở gì, sao có thể có lỗi được.

Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Người bị phán xét mùa này giỏi quá, họ hiếm khi gặp được mấy người khác biệt như vậy nên liền nghĩ ngay là có lỗi phát sinh.” K nói.

Nhưng khi nghĩ tới một NPC mà có thể trâu bò như vậy, anh ta lại thấy hiếu kỳ.

Anh ta rút một điếu thuốc từ hộp thuốc ra, ngậm vào miệng.
“Có một NPC rất mạnh mẽ đứng về phía người bị phán xét.

Anh ta có thể sáng tạo ra thứ gần như có thể gϊếŧ ngược lại thế giới hiện thực ở trong thế giới ảo.

Tôi nghi ngờ rằng thậm chí anh ta còn có thể phá vỡ cơ chế bảo vệ linh hồn của người thật trong hệ thống thế giới ảo và gϊếŧ người trong đó.

Tôi thực sự muốn xin bộ trưởng quyền hạn để xem anh ta là bản sao của ai.”
“Lợi hại như vậy sao?” Tất cả mọi người đều kinh ngạc, bọn họ làm việc trong vương cung đều rất bận rộn, làm gì có ai dám trốn việc đi xem show phán xét gì gì đó, hơn nữa họ cũng biết Quốc vương không thích chương trình này.
“Ừ.”
“Hay là bản sao của một nhân vật tài giỏi nào đó trong bộ phận nghiên cứu khoa học?”
Họ đang nói chuyện thì đột nhiên nhận được thông báo là hệ thống chủ đã thu hồi về một triệu NPC.
????
Cái gì?
Các lập trình viên của Cục an ninh mạng đều trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trong những năm qua, mỗi ngày hệ thống chủ sẽ thu hồi một hai NPC đã nhận ra sự thật của thế giới, nhưng đây là lần đầu tiên có một cuộc thu hồi quy mô lớn như vậy.
Họ kiểm tra thử thì phát hiện ra tất cả NPC được thu hồi đều thuộc về chương trình phán xét.
K nói: “Chính là bản sao tôi vừa nói đến đấy.

Anh ta đã vạch trần sự thật về thế giới ảo trong show phán xét kia.”
“… F*ck!”
“Nói vậy làm tôi muốn xem chương trình đó ghê.”
“Tóm lại là phải tranh thủ thời gian báo cáo với bộ trưởng trước đi, mấy ngày nay phải tăng ca rồi.”
Lần đầu tiên chứng kiến một lần thu hồi với quy mô lớn như vậy khiến bộ trưởng cũng phải kinh ngạc, đồng thời các bộ phận trong vương cung cũng bắt đầu bận rộn, một triệu thực sự là một con số không nhỏ.
Trình tự thu hồi NPC được chia làm mấy bước.

Đầu tiên, sau khi xác nhận NPC là bản sao tính cách của ai, dữ liệu sẽ được chuyển vào một con chip, sau đó liên hệ với chủ sở hữu, xác nhận vị trí và cuối cùng giao cho công ty chuyển phát bằng robot để chuyển phát nhanh.

Sau khi xác nhận thông tin trong chip với thông tin ở thẻ căn cước đế quốc trong đầu của chủ thể đã nhất quán thì sẽ giao cho chủ thể, vậy là hoàn thành công việc.
Vì có đến một triệu NPC nên trong vương cung hơi rối loạn.

Tuy vậy, vương cung rất lớn, một chút rối loạn kia cũng không đáng là gì, chưa kể những phòng ban này nằm ở ngoài chính điện, sẽ không bao giờ lọt vào tầm mắt của Quốc vương.
Nhưng sắc mặt quan nội vụ lại rất khó coi, ông ta vội vàng đi tới chỗ họ một chuyến: “Các cậu làm gì mà ồn ào vậy?”
Quan nội vụ phụ trách công việc bên trong chính điện, là người thân cận nhất với Quốc vương, tương đương với đại quản gia.

Ông ta vừa mở miệng đã giận dữ hỏi một câu khiến tất cả mọi người đều căng thẳng.

Bộ trưởng cũng đổ mồ hôi trán, thận trọng giải thích.

Các quy tắc được là do Quốc vương đặt ra, họ chỉ tuân theo mệnh lệnh của Quốc vương mà làm việc thôi.
Quan nội vụ: “Nhưng các cậu cũng nên chú ý chứ! Tất cả mọi người đều phải nhẹ chân nhẹ tay, đừng tưởng cách xa chính điện là có thể thoải mái!”
“Vâng vâng.”
Quan nội vụ nói một thôi một hồi rồi mới rời đi, quay về chính điện.
Cả tòa chính điện đều bốc lên hơi lạnh.

Mặc dù bây giờ đang là mùa hè, có bật điều hòa cũng là điều dễ hiểu, nhưng hơi lạnh tỏa ra từ chính điện thật sự quá dọa người, thậm chí dù mọi người có mặc bộ quần áo sinh học tuy mỏng nhẹ nhưng có thể điều hòa nhiệt độ lạnh thì nó cũng đã đạt mức nhiệt độ cao nhất rồi.

Những người hầu làm việc bên trong đó thậm chí còn phải mặc một chiếc áo khoác cũng có thể điều chỉnh được nhiệt độ ở bên ngoài bộ quần áo sinh học.

Lúc này, nhiệt độ trong chính điện là gần âm 100 độ.

Đừng nói là vừa hất nước ra đã thành băng, trong chính điện vốn dĩ đã chẳng có thứ chất lỏng nào có thể gọi là chất lỏng.
Quan nội vụ đứng ở cửa, cầm lấy quần áo do người hầu đưa cho, khoác thêm một lớp áo khoác ra ngoài bộ âu phục rồi mới rón rén đi vào.
Bóng người phản chiếu trên nền nhà vàng nhẵn thín, trong tẩm cung rộng lớn không có quá nhiều đồ đạc, có vẻ hơi trống trải, nhưng bất kỳ món đồ nào ở đây cũng đều là thứ quý giá nhất trên đời.
Trên chiếc ghế sô pha được nghệ sĩ điêu khắc trên băng giỏi nhất đế quốc chạm khắc ra, có một người đang ngồi.

Bàn tay tái trắng của hắn đặt trên trán, mái tóc bạc như thủy ngân để xõa xuống, làn da hắn nhợt nhạt trông như một bức tượng cẩm thạch được chế tác tinh xảo, vẻ đẹp uy nghiêm khiến người ta phải thảng thốt, muốn quỳ xuống bái lạy trong vô thức.
Lúc này lông mày hắn đang nhíu chặt, có vẻ không quá dễ chịu, cho dù đang ngồi trên băng, chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh mà trán hắn vẫn lấm tấm mồ hôi.
Quan nội vụ được Quốc vương sai đi xem vì sao phía bên kia lại ồn ào như vậy, vì thế sau khi đến đó ông ta liền quay về báo cáo với hắn: “Thưa bệ hạ, do có một số lượng lớn NPC trong hệ thống thế giới ảo được hệ thống chủ thu hồi.

Họ đang cấp tốc gửi con chip về cho chủ sở hữu.”
“Bao nhiêu?” Hắn hỏi, giọng hắn như giọng trời truyền xuống.
“Khoảng một triệu ạ.”
Số lượng này khiến Quốc vương phải mở mắt ra, đó là một đôi mắt màu bạc, đẹp đến mức khiến người ta phải khϊếp sợ, là đôi mắt không phải chủng tộc loài người có thể sở hữu.
Không cần Quốc vương phải hỏi, quan nội vụ chỉ do dự một lúc rồi nói ngay: “Là NPC được thu hồi từ thế giới ảo của chương trình thực tế Ngày phán xét chính nghĩa.”
Nói xong ông ta lại sợ Quốc vương không vui khi nghe thấy tên chương trình này, nghĩ đến việc Quốc vương thích nhân tài, vì hắn chính là một kẻ cuồng nghiên cứu khoa học nên đặc biệt thích làm nghiên cứu nên ông ta lại nói tiếp: “Trong thế giới giả tưởng đó có một NPC rất mạnh, cục an ninh mạng nói là thậm chí anh ta còn tạo ra một thế giới ảo khác trong thế giới ảo.

Vì anh ta đã vạch trần sự thật của thế giới đó nên một triệu NPC này mới bị thu hồi.

Cho nên họ đều tò mò không biết nhân tài là chủ thể của NPC đó đã được phát hiện ra ở thế giới hiện thực chưa.”
Quả nhiên sự chú ý của Quốc vương đã chuyển hướng: “Thật sao? Để ta xem thử.”
Quan nội vụ lập tức mở Bộ Não của mình ra, lên mạng tìm những bức ảnh của Giang Bạch Kỳ do cư dân mạng chụp.
Có rất nhiều cư dân mạng đã tải ảnh của Giang Bạch Kỳ về vì họ không tin ma quỷ, không tin nhìn qua mặt anh xong rồi sẽ quên ngay, không tin là không có ai nhớ được mặt anh.

Thậm chí còn có công ty cá cược khơi lên một cuộc khiêu chiến thách thức khả năng ghi nhớ trên mạng, ai có thể nhớ được mặt Giang Bạch Kỳ thì sẽ có tiền thưởng.

Kết quả thực sự không thể tưởng tượng nổi, cho đến nay không ai có thể nhớ được Giang Bạch Kỳ trông như thế nào.
Đôi mắt màu bạc nhìn qua thì thấy một khuôn mặt tái nhợt với đôi mắt màu xám.
Vẻ mặt Quốc vương chợt đông cứng lại.
...
Trong bộ phận an ninh mạng của vương cung, rốt cuộc K vẫn không nhịn được, thừa dịp đang truy tìm danh tính của NPC đã được thu hồi, anh ta cũng tranh thủ tìm kiếm tin tức về Giang Bạch Kỳ.
Nhập “Giang Bạch Kỳ”, xác nhận tìm kiếm.
Nào, để tôi xem Giang Bạch Kỳ là nhân vật lợi hại thế nào trong thế giới thực nhé.
Hệ thống chạy một lúc, sau đó hiện lên một khung hộp thoại.
K vội vàng xích lại gần để xem thử rồi lập tức sửng sốt đơ cứng người.
Kết quả tìm kiếm là: “Không có”.
Sao lại có thể là “không có” chứ? Quá không hợp lý! NPC trong thế giới ảo được thiết lập từ dữ liệu tính cách của người thật trong thế giới thực, tương đương với phân thân của một người, chỉ có điều phân thân này không có cơ thể và có thể được thu hồi về cơ thể người trong thế giới thực.
Vì Giang Bạch Kỳ có mặt ở bên trong đó nên anh chắc chắn phải có danh tính ở thế giới thực, dù ở thế giới thực anh đã chết rồi thì cũng phải có hồ sơ nhận dạng trong hệ thống của họ!
Sao lại có thể là “không có” được?
K không bỏ cuộc, tiếp tục tìm kiếm lại một lần nữa nhưng kết quả vẫn là “không có”.
...
Tống Sư Yểu đặt cuốn tiểu thuyết trên tay xuống, cầm cuốn “Lịch sử đế quốc” lên.

Đây là cuốn sách một nữ giám thị trại giam khác đưa cho cô để gϊếŧ thời gian.
Thế giới này rộng hơn Trái Đất gấp trăm lần, có rất nhiều chủng loại sinh vật sinh sống, đứng đầu chuỗi thức ăn không chỉ có con người mà còn có chủ nhân của vùng đất này.
Những vị Quốc vương này không phải là người, cho nên có thể gọi họ là thần không? Nhưng họ không bất tử, họ cũng sẽ chết, sẽ già đi, sẽ sinh bệnh và biết đau khổ.

Không, phải nói là trước kia họ không như vậy mà là sau khi con người đặt chân lên vùng đất này thỏa thuận với họ thì họ mới như vậy.
Nội dung của thỏa thuận là gì?
Tống Sư Yểu lật giở từng trang sách, đúng như cô nghĩ, đây là thỏa thuận vào lúc bắt đầu của lịch sử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui