Cái Quỳ Này Tôi Nhận!


/????/
/Cái gì???/
/Chúc mừng đã… thành công trốn thoát khỏi khu vui chơi đảo sinh tồn?/
/Người này là người dẫn chương trình lúc mới lên đảo phải không nhỉ!/
/Tui ngớ người luôn, đang xảy ra chuyện gì vậy? Sao thoáng cái đã nhảy qua cảnh khác rồi?/
/Lý Đạt Đạt, Thường Hữu Thanh, Lê Hân, Lễ Tuyền…??? Không phải họ đã chết rồi à?/
Trong thế giới hiện thực, khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp và cả ekip chương trình phán xét cũng đần mặt ra, tất cả mọi người đều không hiểu.
Chuyện gì đã xảy ra vậy? Vừa rồi thế giới thực tế ảo xuất hiện lỗi à? Sao tự nhiên lại chuyển cảnh rồi? Lúc nãy còn ở trên máy bay trực thăng, họ còn đang chờ cốt truyện tiếp theo đấu tranh với tập đoàn độc ác cơ mà, sao tự nhiên lại nhảy sang căn phòng này, những người đã chết sao giờ lại hồi sinh???
Mà trong thế giới thực tế ảo, buổi livestream khu vui chơi đảo sinh tồn còn chưa kết thúc, khán giả đều tò mò về biểu hiện của các khách mời sau khi kết thúc hành trình.

Sao họ có thể nhẫn tâm không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của khán giả được đây? Khách hàng là thượng đế cơ mà.
/Vui sướng không nào? Bất ngờ không nào?/
/Không ngờ được đúng không? Mấy người bị vào tròng rồi đó!/
/Ha ha ha ha ha ha ha cuối cùng tui cũng chờ được rồi, nhìn biểu cảm của Văn Châu Liên mà xem, sướng quá/
/Bây giờ tôi chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện sao chép là thế nào thôi/
/Không ngờ được đúng không? Bộ mặt thật lộ tẩy rồi, bọn này còn biết cả chuyện sao chép nữa cơ, Văn Châu Liên, cô tiêu đời rồi!/
Liêu Ba xuất hiện, tin tức mà ông ta mang tới đã gợi lên cơn sóng dữ trong lòng mỗi một người chạy trốn thành công.

Họ ôm chầm lấy người nhà tưởng rằng đã mất giờ lại tìm được, gào khóc chảy nước mắt.
“Con trai!”
“Ba, xin lỗi ba, con cũng yêu ba…”
“Ông xã!”
Họ ôm chầm lấy nhau, rõ ràng nhận ra mức độ quan trọng của đối phương trong lòng mình không thể thiếu cỡ nào, quý giá hơn bất cứ thứ gì khác.
Chỉ có một vài người như rơi vào hầm băng, hoàn toàn điếng người.
Nét mặt của Văn Châu Liên cứng ngắc như xi măng đông đặc, tay chân lạnh lẽo.

Đầu óc cô ta ù đi, quá khó tin, cô ta còn nghi mình đang nằm mơ, mơ thấy một cơn ác mộng khiến người ta càng nghĩ càng thấy ghê rợn.
Mãi tới khi một cú đánh thật mạnh đánh lên mặt cô ta, khiến cô ta ngã ngửa.
“Chát!”
Cái tát của Lê Hân cực kỳ mạnh, Văn Châu Liên bị đánh tới mức từ trên giường đơn ngã nhào xuống mặt đất.

Bà ta muốn đánh cô ta từ lâu rồi, nếu không phải lúc trước nhân viên của Tập đoàn Phồn Tinh bảo vệ mỗi một vị khách mời, không cho phép bà ta làm gì cô ta.
Văn Châu Liên che mặt nhìn qua, thấy Lê Hân hai mắt đỏ ngầu, biểu cảm như một con sư tử cái đang nổi điên, không còn chút dáng vẻ hiền lành dịu dàng khi đối mặt mình như ngày xưa.
“Con tiện nhân này!” Lê Hân nghiến răng nghiến lợi.
“… Mẹ?” Bà ta dám kêu mình là tiện nhân?!
“Mày câm mồm! Tao không có đứa con gái như mày!” Lê Hân quát lên.

Trước kia bà ta bị ác quỷ che mắt nên mới không thấy rõ bộ mặt thật của người này.

Cô ta đâu phải là con người, rõ ràng là một con quỷ cái! Nói dối hết lần này tới lần ác, ích kỷ máu lạnh bạc tình.

Cả gia đình họ ai cũng thật lòng thật dạ với cô ta, nâng niu cô ta trong lòng bàn tay, thế nhưng cô ta đã làm gì?!
Quả nhiên đúng như lời mẹ Thường nói sao? Không có máu mủ tức là không có máu mủ, trong gen của Văn Châu Liên tồn tại sự bỉ ổi của ba mẹ ruột, có thứ mà người nhà họ Văn không tài nào chấp nhận được!
Động tĩnh bên chỗ Lê Hân quá lớn nên thu hút sự chú ý của mọi người.

Văn Anh Đình và Văn Quốc Hoa còn chưa rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới can ngăn.
“Mẹ! Mẹ làm gì vậy?”

“Tiểu Hân?!”
Lê Hân vừa căm hận vừa đau lòng, rơi nước mắt nhìn chồng và con trai còn chưa hay biết gì.

Thấy Văn Châu Liên rơi lệ, lại lộ ra biểu cảm trước kia luôn khiến mình yêu thương, bà ta chỉ cảm thấy buồn nôn ghê tởm, căm hận ngút trời: “Chờ hai người xem video thì sẽ biết con tiện nhân này đã làm những gì! Nhà họ Văn chúng ta đã tạo nghiệp rồi, nên mới đổi minh châu lấy mắt cá, coi một thứ rác rưởi ích kỷ là bảo bối mà nâng niu trong tay!”
Lê Hân vẫn luôn là một vị phu nhân rất có tu dưỡng, bất kể ông chồng hay con trai đều là lần đầu tiên thấy bà ta kích động tới mức gần như điên cuồng thế này, hơn nữa bà ta còn dùng từ ngữ cực kỳ nặng nề, tràn đầy nghĩa xấu, hai người bỗng chốc không khỏi kinh ngạc nghi ngờ nhìn sắc mặt trắng bệch của Văn Châu Liên, cô ta đã làm gì mới khiến Lê Hân giận dữ đến mức này?
Mắng Văn Châu Liên xong, Lê Hân lại nhìn về phía Tống Sư Yểu.

Tống Sư Yểu và Evans không kích động như những người khác, đang ngồi cạnh nhau uống nước, trò chuyện gì đó với nhân viên.
Bà ta há miệng, vẻ mặt phức tạp, vành mắt đỏ hoe, cuối cùng vẫn không đủ dũng cảm để tiến lên.
Văn Châu Liên không thể tin nổi đây lại là sự thật.

Cô ta không tin, không thể nào, không thể nào là thật được, tuyệt đối không phải là sự thật…
“Đây không phải là sự thật! Tập đoàn Phồn Tinh, các người không thể làm như vậy được, các người đã xâm phạm sự riêng tư của tôi, tôi sẽ kiện các người, tôi sẽ kiện các người!” Lý Tư Thanh rống lên.
Nhưng cảnh sát đang chờ ông ta.

Trong khu vui chơi đảo sinh tồn, chính miệng ông ta đã kể lại những gì từng làm với Lý Đạt Đạt hồi thơ ấu, đã hoàn toàn cấu thành tội danh, hơn nữa thời điểm cuối cùng ông ta không hề do dự đẩy con gái ruột của mình ra làm tấm chắn, dùng hành động để khẳng định sự thật mình chính là một kẻ khốn nạn.
Bằng chứng vô cùng xác thực, không ai có thể nói chuyện giúp ông ta.

Đám bạn bè của ông ta đã bấm unfollow ông ta trên mạng xã hội, chặn ông ta trên các phần mềm xã giao, thậm chí tiến hành phê phán ông ta một cách nghiêm khắc trong những cuộc họp mặt tư nhân, hơn nữa tiến hành lên án mãnh liệt và tự kiểm điểm bản thân đối với chuyện ông ta lừa gạt mình, còn mình cũng bị gương mặt giả tạo của ông ta lừa bịp.
Lý Đạt Đạt khoanh tay trước ngực nở nụ cười khẩy lạnh lùng, trong lòng vô cùng suиɠ sướиɠ, suиɠ sướиɠ đến nỗi xưa nay chưa từng có, suиɠ sướиɠ tới mức cô ấy gần như sắp bật khóc.
“Lý Đạt Đạt, mời cô cũng đi theo chúng tôi một chuyến để lấy lời khai.” Cảnh sát nói với Lý Đạt Đạt.
“Vâng.”
Lý Tư Thanh gào rống lên, nhưng không thể thoát khỏi chiếc còng số 8 lạnh như băng cài vào cổ tay ông ta, bị cảnh sát áp tải ra ngoài.

Lý Đạt Đạt đi đằng sau, kìm lòng không đậu nhìn về phía Tống Sư Yểu.

Nhận thấy tầm mắt của cô ấy, Tống Sư Yểu ngoảnh đầu nhìn qua, mỉm cười gật đầu với cô ấy.
Trong lòng Lý Đạt Đạt trào dâng sức mạnh và ấm áp vô cùng tận, cũng gật đầu với cô, vành mắt đỏ hoe, khóe miệng mỉm cười rời khỏi nơi này.
Cảm ơn, cảm ơn cô đã nói cho tôi biết chân tướng của khu vui chơi đảo sinh tồn, khiến thế giới của tôi ngừng sụp đổ, vươn tay về phía tôi trong bóng tối, chiếu sáng thế giới của tôi.
Lý Đạt Đạt biết từ nay về sau, cơn ác mộng mang tên Lý Tư Thanh sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình.

Mình sẽ nghênh đón một cuộc sống hoàn toàn mới.
/Fans Đạt khóc/
/Đạt Đạt, sau này hãy sống cho thật tốt, muốn cười thì cười, không muốn cười thì đừng cười làm chi/
/Nhớ tới đằng sau những nụ cười ngọt ngào hồi trước của cô ấy là vết thương đầy mình, đau lòng quá/
/Lý Tư Thanh mau chết đi, quân khốn nạn!/
Nhìn bóng lưng Lý Tư Thanh bị cảnh sát bắt đi, cuối cùng Văn Châu Liên cũng phải tin đây chính là sự thật.

Khu vui chơi đảo sinh tồn là một hòn đảo thực tế ảo, họ chỉ bị ném vào thế giới thực tế ảo, tiến hành một hồi livestream mà họ không hề hay biết…
Nghĩ tới những gì mình đã làm, mỗi một câu mình từng nói trên đảo đã lọt vào mấy trăm triệu đôi mắt, cô ta lại không nhịn được mà toàn thân run lẩy bẩy.

Sợ hãi, xấu hổ, sụp đổ… tất cả đều tràn ngập trong lòng cô ta.
Thế này là sao? Tại sao lại như vậy? Chẳng phải đây là chuyện mà Tống Sư Yểu nên gặp phải hay sao? Cô ta mới là người bị phán xét cơ mà!

Tại đại sảnh đăng nhập của diễn viên quần chúng.
Ba người Tiêu Nghiêu mở mắt ra, thấy mọi thứ chung quanh thì kinh ngạc đến giật mình.
Cái gì? Những người này là ai? Tại sao ekip chương trình lại chuyển họ sang nơi này?
Lúc này, mấy nhân viên bảo vệ bước tới.


Vẻ mặt họ nghiêm túc vô cùng, khí thế mạnh mẽ, trông chẳng khác nào bộ đội đặc chủng.

Họ bước tới trước mặt ba người.
Tiêu Nghiêu: “Đây là…?”
“Dẫn đi.” Nhân viên bảo vệ nói, ba người bị kéo đi.
Ba người sững sờ: “Khoan đã, thế này là thế nào?”
“Các cậu đã làm gì chẳng lẽ không tự biết à? Tự tiện sửa kịch bản, trái với hợp đồng, còn tự dưng sát hại diễn viên quần chúng khác, các cậu cho rằng không cần chịu trách nhiệm hay sao?” Một nhân viên ở bên cạnh không nhịn được nổi giận nói.

Chính vì ba tên điên khùng này nên đã khiến công việc của họ gặp phiền toái không cần thiết, đúng là là ba kẻ chả hiểu đang làm trò gì.

Thích diễn lắm à? Tăng thêm nhiều đất diễn cho mình thế.
“Chúng tôi tự tiện sửa kịch bản? Làm gì có? Diễn viên quần chúng? Diễn viên quần chúng gì cơ? Trong thế giới thực tế ảo chẳng lẽ còn có NPC người thật nào khác ngoài ba chúng tôi với Văn Châu Liên Vệ Ngôn à?” Hứa Bạch Dương không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“NPC người thật?”
“Ơ khoan đã.” Tiêu Nghiêu đứng dậy, cau mày hỏi: “Đây là đâu? Không phải là tòa nhà của hãng phim Dreamworks của Tinh Mộng à?” Trông quá xa lạ.
“Cái gì mà Dreamworks của Tinh Mộng? Đây là trụ sở chính của Tập đoàn Phồn Tinh! Ngay cả mình đang ở đâu cũng không nhớ à?”
Tập đoàn Phồn Tinh… Tập đoàn Phồn Tinh chẳng phải là tập đoàn nham hiểm lấy thúng úp voi trong thế giới thực tế ảo kia hay sao? Khu vui chơi đảo sinh tồn là do Tập đoàn Phồn Tinh chế tạo ra, sao lại…
Một tia sét chợt lóe lên trong đầu ba người, cả ba đều trợn tròn mắt.
Khoan đã, họ vẫn còn đang ở trong thế giới thực tế ảo à?!

Thế giới hiện thực.
Cuối cùng mọi người cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Tất cả đều trợn tròn mắt.
“Vãi chưởng…” Minh Thù đang xem livestream lập tức ngồi thẳng lưng, tròng mắt suýt nữa lồi ra khỏi hốc mắt.
Hoắc Sâm cũng tròn mắt.
Tại hãng phim Dreamworks, trường quay phát sóng “Ngày phán xét chính nghĩa” lặng ngắt như tờ.

Từ đạo diễn tới nhân viên ai nấy đều há hốc mồm, không thể phát ra một tiếng động.
Khu bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp cũng im lặng mấy phút, sau đó cả phòng phát sóng trực tiếp đều nổ bùm như một quả bom nguyên tử phát nổ, hơn nữa chẳng mấy chốc đã từ phòng phát sóng trực tiếp lan tràn tới các trang mạng xã hội, lan tràn ra tận cuộc sống đời thực.
Bảng hot search, bảng đề tài bị càn quét, nhiệt độ bùng cháy, mọi người đều điên cuồng.
/Cái đù mè đù mè đù mè đù mè!!!/
/Vậy là khu vui chơi đảo sinh tồn chỉ là thế giới thực tế ảo do Tập đoàn Phồn Tinh chế tạo ra thôi, họ đang phát sóng trực tiếp, vô số khán giả trong thế giới thực tế ảo cũng đang xem trực tiếp như chúng ta xem livestream/
/Mẹ kiếp, đầu óc tao xoay mòng mòng rồi, tóm lại nó là tấm ảnh thu nhỏ của thế giới hiện thực? Trong thế giới thực tế ảo cũng có một chương trình phán xét, cũng có khán giả đang xem như chúng ta/
/Nhưng chúng ta lại ngốc nghếch khờ khạo cho rằng đó là sự thật…/
/Nói cách khác, người trong thế giới thực tế ảo đã biết được rất nhiều thông tin của thế giới hiện thực từ đám NPC người thật, vãi đạn luôn…/
/A a a a a tôi có cảm giác càng nghĩ càng thấy ớn lạnh!!!/
/Tôi chợt có cảm giác như phán quan và người bị phán xét đổi chỗ cho nhau…/
/Văn Châu Liên với Vệ Ngôn thảm rồi, NPC người thật tạm thời đâu? Mẹ nó, tôi vừa sợ vừa tò mò diễn biến kế tiếp…/
/@Ekip chương trình Ngày phán xét chính nghĩa, mấy người làm show phán xét kiểu gì vậy? Người của thế giới hiện thực bị người trong thế giới thực tế ảo xoay như chong chóng là thế nào? Không biết làm chương trình thì đổi người đi được không? Trong lịch sử show phán xét chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ hết, bị điên rồi à?/
Số lượng khán giả rất đông, cảm quan của mỗi người khác nhau, bỗng chốc phát ngôn kiểu gì cũng có.

Ekip chương trình đương nhiên không thể tránh khỏi bị chửi một trận.

Tình huống này khiến rất nhiều khán giả thích đứng từ góc nhìn thượng đế cảm thấy khó chịu, cứ như mình đang bị đùa giỡn.


Họ cho rằng khu vui chơi đảo sinh tồn là thật, từng căng thẳng sợ hãi thật lòng, kết quả không ngờ lại là giả dối, họ có ảo giác như không chỉ có họ đang xem trò hay của người khác mà cũng có người đang xem trò hay của mình, điều này khiến họ cảm thấy rất khó chịu.
Cái tát mà Lê Hân tát lên mặt Văn Châu Liên dường như cũng đang tát thẳng vào mặt họ.
Sắc mặt Đàm Uy rất khó coi.

Kể từ tập đầu tiên, sắc mặt ông ta chẳng thoải mái được bao lâu.
“Rốt cuộc… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Ông ta đã không còn sức để la hét nữa rồi.
Đường Sơn vẫn chưa thể hoàn hồn, sững sờ nói: “Không ngờ lại có người có thể chế tạo ra một thế giới thực tế ảo khác bên trong thế giới thực tế ảo?”
“Có phải lại là Giang Bạch Kỳ không?”
“Đệt, nếu lại là thằng này thì nó là thứ quái thai gì vậy?!”
“Có khả năng đấy… Bây giờ phải làm gì đây?”
“Còn làm gì được nữa? Thời gian cố định của tập phát sóng trực tiếp là nửa tháng, còn chưa đến thời điểm kết thúc livestream, chỉ có thể tiếp tục thôi chứ sao!”
Trong lịch sử show phán xét chưa từng xảy ra chuyện ekip chương trình cấp bách mong muốn livestream kết thúc, lúc nào cũng là người bị phán xét hy vọng địa ngục có thể kết thúc.

Nhưng lần này, họ chỉ hận không thể tắt phát sóng trực tiếp ngay tức thì, đừng để chuyện khiến ekip chương trình càng mất mặt xảy ra.
Tập hai đâu chỉ đơn giản là nằm ngoài tầm kiểm soát của họ, rõ ràng là không thể khống chế được nữa!

Trong thế giới thực tế ảo.
Bảng hot search, bảng đề tài cũng bị công chiếm, đột hot cũng bùng nổ, hơn nữa còn trong phạm vi toàn thế giới.
#Văn Châu Liên sao chép#
#Em gái của Evans#
#Công chúa Đồ Long#
#Vệ Ngôn sao chép#
#Vưu Vãn Anh Tô Hồng là ai?#
#Lý Tư Thanh bị bắt#
#Addison tha thứ cho Listan#
#...#
Buổi phát sóng trực tiếp dự án khu vui chơi đảo sinh tồn vốn dĩ là một lần quảng cáo trọng đại của Tập đoàn Phồn Tinh, nhận được sự chú ý của toàn thế giới, khách mời chủ yếu đều là những người nổi tiếng trên thế giới, do đó có thể thấy nó bùng nổ cỡ nào.
Trong đó, đoạn cãi cọ của Văn Châu Liên và Vệ Ngôn đã gợi ra sự tranh cãi rất lớn, cũng hot nhất, lượng thông tin thật sự quá nhiều!
/Sao chép!!! Thiếu nữ thiên tài của giới âm nhạc và đạo diễn thiên tài của giới phim ảnh không ngờ đều sao chép?!/
/Tôi nghi ngờ Văn Châu Liên có gì đó là lạ từ lâu rồi.

Phong cách mỗi bài hát của cô ta gần như không giống nhau chút nào, có những bài chênh lệch tới mức cách xa vạn dặm, hơn nữa liên tục sáng tác hết bài này tới bài khác cứ như không cần động não, ngay cả Evans cũng không thể làm tới mức đó, tôi còn tưởng cô ta có phòng làm việc riêng, chỉ muốn thiết lập hình tượng thôi chứ.

Không ngờ lại là sao chép!/
/Lũ phân lợn ra đây đi ra đây đi! Mặt đau không hả? Tài năng ư? Tao nhổ vào! Tài năng nhờ sao chép!/
/Nhưng những cái tên mà Vệ Ngôn nói chúng ta không tra được trên mạng.

Vưu Vãn Anh là ai? Tô Hồng là ai?/
/Là ai không quan trọng, quan trọng là Văn Châu Liên và Vệ Ngôn đã thừa nhận rồi! Họ chính là những kẻ ăn cắp thành quả của người khác! Quả nhiên là loại trưởng thành bằng cách hấp thu máu thịt của người khác, chẳng trách có thể ruồng bỏ cả ba mẹ mình/
/Thế giới hiện thực theo lời nói của họ, cùng với ba diễn viên quần chúng rất quen thuộc với họ cũng nói chuyện khiến người ta không hiểu đầu cua tai nheo gì, ba người này trông cũng là lạ.

Tôi chợt nhớ tới “Người trong bể cá” của Công chúa Đồ Long, càng nghĩ càng thấy ghê rợn/
/Văn Châu Liên ra đây nói xin lỗi! Cút ra đây nói xin lỗi! Dùng sao chép lừa tình cảm của fans hâm mộ, cô giỏi gớm nhỉ, cút ra đây nói xin lỗi đi @Văn Châu Liên @Văn Châu Liên/
Những người từng tâng bốc Văn Châu Liên là phẫn nộ nhất.

Họ cho rằng cô ta thật sự có tài năng, tự hào vì cô ta, xông pha chiến đấu vì cô ta, đánh đổi thời gian và tiền bạc của mình.

Nhân phẩm của cô ta tồi tệ đã đành, ít nhất còn có điểm đáng khen, ai ngờ ngay cả tài hoa cũng là giả dối, cô ta còn có thứ gì? Từ nước mắt tới tài hoa đều là hàng giả hết!
Bởi vì những lời nói khiến mọi người khó hiểu của Văn Châu Liên và Vệ Ngôn, cùng với ba NPC người thật tạm thời nên có người nghi ngờ có phải là kịch bản của Tập đoàn Phồn Tinh hay không.
Thấy vậy, tài khoản official của Tập đoàn Phồn Tinh lập tức lên tiếng thanh minh, bày tỏ họ hoàn toàn không biết gì về chuyện này, cũng rất nghi hoặc và khó hiểu, hơn nữa trình bày với cư dân mạng là họ đã phát hiện điểm kỳ quặc nào đó nên đã báo cảnh sát, mong cư dân mạng chờ đợi kết quả điều tra.
Lần này tất cả đều ồ lên, không phải là kịch bản! Đúng rồi, Tập đoàn Phồn Tinh là ai mà cần phải hợp tác với Văn Châu Liên diễn theo kịch bản? Văn Châu Liên xứng chắc? Báo cảnh sát rồi, chuyện này thật sự rất vi diệu.

Tiểu thuyết của Công Chúa Đồ Long liên tục được nhắc tới, nhất là cuốn “Người trong bể cá”.
Buổi phát sóng trực tiếp khu vui chơi đảo sinh tồn đã kết thúc.
Song độ hot vẫn liên tục dâng cao, Văn Châu Liên không cần lên mạng cũng đoán được cư dân mạng kích động và cuồng nhiệt cỡ nào.

Từ trong phòng đi ra ngoài, cảm nhận vô số ánh mắt chỉ trỏ khinh bỉ, Văn Châu Liên chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ý thức được mình tiêu đời rồi.
Vệ Ngôn chạy tới bên cạnh cô ta, sắc mặt rất khó coi: “Tiền bối, bây giờ chúng ta phải làm gì đây?”
Gương mặt Văn Châu Liên như một con quỷ dữ, gần như không thể kiềm chế được cảm xúc của mình nữa: “Cậu hỏi tôi tôi biết hỏi ai? Nếu không phải tại cậu thì tình huống sẽ ra nông nỗi này sao? Đều tại cậu làm hại hết, đúng là đồ phế vật, mình vô dụng còn kéo tôi chết chung!”
Nếu không phải tại Vệ Ngôn thì chí ít cô ta vẫn còn tài hoa làm vũ khí.

Cô ta từng thấy rất nhiều người có tam quan vặn vẹo, chỉ cần cô ta có tài hoa kinh người thì dù cô ta xấu xa cỡ nào cũng sẽ có người bảo vệ mình, nhưng mà…
Sắc mặt Vệ Ngôn cũng rất khó coi: “Tiền bối, chính chị nhắc tới chuyện tôi sao chép điện ảnh trước! Bây giờ nên làm gì đây?”
Văn Châu Liên cười lạnh, nhìn về phía Tống Sư Yểu: “Tống Sư Yểu, lần này coi như cô thắng.

Chúng ta cứ chờ xem!”
“Điên à?” Evans và Tống Sư Yểu đi chung với nhau, thấy Văn Châu Liên như vậy thì cảm giác như nhìn thấy một bà điên đã bất chấp tất cả.
Văn Quốc Hoa và Văn Anh Đình nhíu mày, có vẻ hơi kinh ngạc.

Mặc dù Lê Hân đã kể lại mọi chuyện, nhưng họ còn chưa xem video, cũng chưa kịp lên mạng nên hoàn toàn không rõ cụ thể cô ta đã làm những gì, cũng không tưởng tượng ra được, cho nên trong lòng vẫn còn chút tình cảm với cô ta, thấy cô ta cứ như biến thành một người khác thì lại cảm thấy là lạ.
Văn Châu Liên lạnh lùng nhìn Lê Hân, gò má cô ta vẫn còn đau rát, sau đó cô ta quay đầu nhìn lên không trung.
“Tôi muốn thoát ra!” Cô ta hô to.
NPC người thật tạm thời không thể tự quyết định có thoát ra hay không, nhưng phán quan minh tinh thì có quyền đó.

Thế giới thực tế ảo này vốn dĩ khiến cô ta không nỡ thoát ra, cô ta luyến tiếc những lời sùng bái ca ngợi ở nơi này, ước gì ở lại đây mãi mãi để làm thiếu nữ thiên tài.

Nhưng bây giờ đã xong hết rồi, còn ở lại đây thì cô ta sẽ phải đối mặt với cảnh tượng mà chính mình không thể chịu đựng được, cho nên bây giờ cô ta chỉ ước được thoát ra ngoài ngay lập tức, tránh né thế giới này.
Cô ta cảm thấy may mắn, may mắn vì mình là người trong thế giới hiện thực, có thể thoát ra ngoài bất cứ lúc nào.
Thấy vậy, Vệ Ngôn cảm thấy tiền bối này thật đúng là máu lạnh vô tình.

Sống ở đây bao nhiêu năm trời, nói vứt bỏ hết thảy là vứt bỏ được ngay.

Có lẽ cô ta cũng có tình cảm với người nhà họ Văn, nhưng so với chính lợi ích của cô ta thì tình cảm ấy chẳng đáng nhắc tới.
Nghĩ vậy, anh ta cũng nói ngay lập tức: “Tôi cũng thoát ra!”
Tất cả mọi người nhìn họ, cau mày không hiểu họ đang làm gì.
Họ đang làm gì vậy? Đang nói chuyện với ai thế?

Trong thế giới hiện thực.
Trường quay phát sóng chương trình phán xét
“Đạo diễn, không ổn rồi, phán quan không thể thoát ra! Không chỉ mình phán quan mà NPC người thật tạm thời cũng không thoát ra được!” Nhân viên báo cáo.
Vào lúc này, họ sực nhớ tới sự khủng hoảng tinh thần khi bị mũ giáp tinh thần khống chế ở tập đầu tiên.
Chẳng qua, ở tập đầu tiên chỉ có NPC người thật tạm thời bị khống chế không thoát được thôi, lần này ngay cả phán quan minh tinh cũng không thể thoát ra ngoài!

Văn Châu Liên và Vệ Ngôn nhắm mắt chờ được thoát khỏi thế giới đã bắt đầu trở thành cơn ác mộng đối với họ.
Nhưng họ chờ mãi mà không thấy động tĩnh gì.
Phòng phát sóng trực tiếp chương trình phán xét.
/Ha ha ha ha có khi nào lại là không thoát ra được như tập trước không nhỉ?/
/Đến thế giới thực tế ảo cũng sáng tạo được rồi, xuất hiện thêm thứ thao túng tinh thần thì có gì bất ngờ đâu!/
/Có phải là vòng tay đang đeo trên tay họ không? Nhìn kỹ thì vòng tay của người khác đã tháo ra rồi, chỉ có Văn Châu Liên với Vệ Ngôn vẫn còn đeo/
/Đáng đời, sao chép bao nhiêu ca khúc kinh điển ở thế giới đó, chiếm được bao nhiêu lợi thế, bây giờ vụ việc bại lộ lại muốn bỏ trốn, nằm mơ đi cưng/
/Cứ từ từ hưởng thụ quả táo đi, đồ bạch liên bông!/
Dường như nhận ra được điều gì đó, sắc mặt Văn Châu Liên dần dần trở nên trắng bệch, đôi mắt vừa rồi còn tràn đầy kiên quyết và căm hận bắt đầu xuất hiện sự hoảng loạn bối rối, không… không…
“Tôi muốn rời khỏi đây! Mau cho tôi thoát ra ngoài đi! Ekip chương trình, cho tôi thoát ly!” Văn Châu Liên hoảng sợ gào rống lên.

Cô ta không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, không muốn đối mặt với thế giới này!
“Cho tôi ra ngoài! Mau cho tôi ra ngoài!”
Nhưng không hề có dấu hiệu đáp lại.
Cô ta vẫn đứng trong thế giới này, tầm mắt chung quanh càng tràn ngập sự khinh thường.

Cô ta vẫn còn nhớ nữ nhân viên kia, trước khi bắt đầu chương trình đảo sinh tồn, nữ nhân viên đó còn từng xin chữ ký của mình, cực kỳ thích mình, nhưng bây giờ trong đôi mắt đó chỉ còn lại vẻ miệt thị và chán ghét..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận