Sau khi ba tôi xuất viện, tâm trạng của ông trở nên trầm xuống, lúc nào cũng trông ủ rũ chán nản.
Mà với năng lực của Hứa Trạch vốn không thể chống đỡ nổi cái nhà máy này với chỉ một mình nó.
Trong lúc hết đường xoay sở, Hứa Kiều dẫn Tống Phi về nhà.
Chị ấy đề nghị với gia đình cho hai vợ chồng nhà họ quản lý nhà máy cùng với Hứa Trạch.
Mẹ tôi nhìn chăm chú vào gương mặt của Hứa Kiều.
Trên khuôn mặt xinh đẹp kia, có mấy mảng xanh xanh tím tím nhàn nhạt, dường như trước đây từng bị thương, nhưng giờ đã sắp lành.
"Đã xảy ra chuyện gì?".
Mẹ tôi kéo Hứa Kiều vào phòng, gặn hỏi vài lần, chị ấy liền bật khóc.
"Sau khi Hứa Đào chết, Tống Phi liền đối xử với con không được tốt như trước.
Hơn nữa, lúc trước ba nói muốn giao nhà máy cho Hứa Trạch, anh ta liền cãi nhau với con, nói gì mà ba thương con gái thì cũng chẳng được ích lợi gì, đằng nào thì sản nghiệp gia đình cũng đều để hết về con trai".
"Con cãi nhau với Tống Phi, anh ta nói Hứa Đào căn bản vốn không xấu xa, nếu như không phải nhà chúng ta dựng chuyện bịa đặt trước mặt anh ta, nửa đêm con lẻn vào phòng quyến rũ Tống Phi, thì chắc chắn anh ta sẽ không chia tay với Hứa Đào".
"Anh ta còn đánh con, nói con cố tình không nghe diện thoại, nên đã hại chết Hứa Đào".
"Mẹ, tại sao anh ta lại có thể đối xử với con như vậy! ".
Hứa Kiều từ nhỏ vốn đã được sống trong sự nuông chiều mà lớn lên.
Ngay cả đến công việc không mấy nặng nhọc bọn họ cũng không nỡ để chị ấy làm.
Chưa từng bị tổn thương đến như vậy.
Hứa Kiều vẫn là điệu bộ nũng nịu đó, khóc nức nở nhìn mẹ tôi.
Nước mắt chảy dài trên mặt.
Tôi hy vọng bản thân chị ấy có thể tự đưa ra quyết định cho bản thân mình.
Nhưng mẹ tôi chỉ nhìn Hứa Kiều với vẻ mặt không chút thay đổi, "Nó nói sai gì à?".
Cả người chị ấy cứng đờ, vẻ mặt không dám tin nhìn bà.
"Mày căm ghét Hứa Đào đến mức nào, Hứa Đào chưa bao giờ từng chủ động liên lạc với mày, nó gọi cho mày thì nhất định đó phải là việc gấp, thậm chí còn có nguy hiểm".
"Lúc mày cúp điện thoại, trong lòng đang suy nghĩ cái gì, chính bản thân mày là người hiểu rõ nhất".
Mẹ lạnh lùng đi ngang qua Hứa Kiều rồi bước ra ngoài.
Tôi cố gắng dựa vào tường, tự tìm lấy cho bản thân một chút sức mạnh để chống đỡ.
Hóa ra bà ấy cũng nhận thức ra được.
Cũng có thể rất nhạy cảm nhìn thấu tâm tư nhỏ bé của Hứa Kiều.
Cũng có thể vô tình vạch trần thủ đoạn của chị ấy.
Phá vỡ ác ý của Hứa Kiều dành cho tôi.
Nhưng tại sao, khi còn sống, tôi không bao giờ cảm nhận được thứ này lấy được một lần.
Nhất định phải đến khi tôi chết đi rồi mới nói cho tôi biết.
Khi ăn tối, mọi người lại cãi nhauĐơn giản là vì chuyện sở hữu nhà máy kia.
Tôi chưa bao giờ nghĩ về nó.
Còn Hứa Trạch và Hứa Kiều đều xem nó là của riêng mình.
Bọn họ bắt đầu cãi vã, sau đó chuyển sang vạch trần nhau.
Nhưng mắng đi chửi lại, chủ đề lại xoay quanh tôi.
Hứa Trạch nói: "Lúc trước chị làm hỏng khăn lụa của mẹ, sau đó liền đẩy qua hết cho Hứa Đào, chị có mặt mũi gì mà ở đây chỉ trích tôi?".
Hứa Kiều cũng không thua, "Lúc Hứa Đào học cấp ba bị bắt nạt, không phải là do mày cởi dây đeo nội y của nó trên đường rồi bỏ chạy, lại đúng lúc bị mấy đứa bắt nạt lớp nó nhìn thấy sao?".
"Hứa Đào vừa vào Đại học, chị liền nói mẹ đổi phòng ngủ cơ chị ta thành phòng đàn piano của chị.
Chị thì làm gì có thiên phú, học đàn cái quái gì, tưởng người khác không biết lòng dạ của chị như thế nào sao?".
"Mày còn dám nói tao sao! Mày xúi mẹ ép Hứa Đào đăng ký học trường Đại học ở địa phương, như vậy nó có thể ở nhà làm việc nhà, ngay cả đồ lót của mày mà cũng không tự giặt, tất cả đều đem ném hết cho Hứa Đào!".
Ồn ào quá.
Thật khó coi chết mất.
Mặt của mẹ tôi ngày trắng bệch.
Bà đột nhiên đứng lên, "Đủ rồi!".
"Hứa Đào đã chết rồi mà bọn mày nhất quyết cũng không chịu buông tha cho nó!".
Một gia đình mục nát, xấu xí đến khó coi.
Giống như một bức tranh kinh dị từ từ được mở ra.
Mẹ tôi chống tay lên mặt bàn, hô hấp cũng dần nhanh hơn, "Hứa Đào chết thảm như vậy, ngay cả hàng xóm, ngay cả chủ nhà của nó khi biết được tin còn rơi nước mắt.
Còn các người, đến một giọt nước mắt cũng không rơi vì nó".
"Bây giờ, đến cả việc chấn chỉnh lại những thứ này, còn muốn lôi nó ra! ".
"Bà cũng đủ rồi đó".
Ba tôi đột nhiên cắt ngang lời của mẹ, "Tôi thông cảm cho nỗi đau của một người mẹ mất con của bà, nhưng có phải bà đã đi quá xa rồi không, Triệu Tố? Tôi ở bệnh viện cả đêm không thể nào chợp mắt được vì đau, bà không đến an ủi tôi thì không nói, đã vậy còn chỉ biết nhắc đến Hứa Đào? Buổi sáng không những không mua đồ ăn sáng cho tôi mà chỉ biết về nhà lau di ảnh cho nó".
"Tôi nói này, thứ đó là đồ xúi quẩy, chết lúc nào không chết lại chọn đúng ngày trọng đại của chị gái nó, đúng là thứ xui xẻo.
Baay giờ chúng ta gặp nhiều vận xui như vậy, còn chuyện làm ăn cũng không tốt, hẳn là do nó đã giở trò".
Ông lấy lại bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Tôi đã tìm một ông thầy giúp xem qua, ông ta nói chỉ cần lấy tro cốt của Hứa Đào ra khỏi mộ phần, sau đó xây một cái giếng, trấn áp linh hồn nó dưới mười tám tầng địa ngục, vận hạn của nó sẽ không ám lên nhà chúng ta nữa".
"Sau này chúng ta sẽ có thể thuận buồm xuôi gió".
"Thật là, đến cả chết đi rồi vẫn còn mang xui xẻo như vậy".
Mẹ tôi không nói thêm lời nào.
Giống như một bông hoa đã héo úa, bà ấy trong phút chốc như mất hết tất cả sức sống còn lại.
Một lúc lâu sau, mẹ tôi cuối cùng cũng ngước mắt lên.
Ánh mắt sắc nhọn như lưỡi dao.
Lướt qua những người đang ngồi trước mặt mình, từng người từng người một.
Ba tôi bất nhân thất đức, Hứa Kiều sống giả tạo hai mặt, Hứa Trạch ích kỷ bốc đồng.
Vẻ bên ngoài của căn nhà này thoạt nhìn trông vui vẻ hòa thuận, nhưng bên trong sớm đã có hàng trăm, hàng nghìn vết nứt, mục nát.
Ngày trước khi tôi còn sống, như một sự ràng buộc miễn cưỡng duy trì vẻ bề ngoài, bọn họ căm ghét, thù hận tôi.
Nhưng bây giờ đây, khi tôi đã chết rồi.
Lại lấy cái chết của tôi ra làm ngòi nổ.
Người chồng và những đứa con thân yêu nhất của mẹ tôi, cuối cùng cũng để lộ ra bộ mặt thật đáng ghê sợ ngay trước mặt bà ấy.
Nhìn ba người với ba sắc mặt khác nhau trước mặt mình.
Ồ không phải, có bốn người.
Còn có Tống Phi bày ra vẻ mặt không liên quan đến mình.
Mẹ tôi đột nhiên bình tĩnh.
Giọng điệu cũng nhẹ nhàng đến kỳ lạ, "Mọi người nói đúng".
"Hứa Đào mớu là đứa duy nhất không may mắn trong cái nhà này, chúng ta không nên vì nó mà cãi nhau".
"Ngồi xuống, ăn cơm đi".
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...