Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời Dịch


"Ngươi nếu là lấy chồng?, không muốn gả cho người khác?, nhất định phải gả cho..."

"Em dám tiếp tục hát, chị liền xé nát miệng của em."

"...!Dù sao không thể gả cho ông chú đó?."

"Chị gả cho ai cần em để ý?"

"Chị, hôn nhân, giống như một tòa vây thành.

Người bên trong muốn đi ra ngoài, người bên ngoài liền sợ bên trong người ra ngoài, đem tường thành chất cao thêm mấy chục mét! Chị làm sao lại còn có thể nghĩ đi vào trong đâu?"

"Chị sớm tối cũng muốn lấy chồng không phải sao?" Trần Tư Văn mặt không biểu tình: "Cũng không thể độc thân cả một đời?"

"Cái này em biết, nhưng em không hi vọng chị lựa chọn hôn nhân có mục đích."

"Có ý tứ gì?"

Sắc mặt Trần Vũ chậm rãi khôi phục đứng đắn, trầm giọng nói: "Em chỉ hỏi chị một câu, chị đính hôn với ông chú ngoài kia là bởi vì thích hay là vì cái khác?"

Nghe vậy, Trần Tư Văn trầm mặc.

Trần Vũ: "Phi! Em đều không có ý tứ nói toạc, chị chính là thèm tiền của ông chú! Chị thấp hèn!"

Trần Tư Văn: "..."

"Phi! Chị chính là thèm tiền của hắn! Chị thấp hèn!"


Trần Tư Văn: "..."

Trầm mặc một lát, nàng quay người lục lọi bên trong phòng của mình.

Trần Vũ: "Chị đang tìm cái gì?"

Trần Tư Văn: "Chị tìm đao."

Trần Vũ: "Phòng bếp đó."

Trần Tư Văn: "Tạ ơn."

"Mẹ nó! Chị thật sự đi lấy à..." Trần Vũ vội vàng ôm lấy Trần Tư Văn, dùng thuần thục vuốt mèo thủ pháp vuốt tóc của nàng: "Bình tĩnh một chút, đừng..."

"Lăn, đi học đi.

Chuyện của chị không cần em quan tâm."

"Chị ăn ngay nói thật đi!" Buông tay, Trần Vũ nghiêm túc nói: "Chị có phải hay không muốn làm hộ đệ cuồng ma?"

"...!Em đừng tự mình đa tình.

Chị tìm người có tiền, ngày tháng sau này trôi qua cũng dễ chịu một ít."

"Sống chung với một người mà mình không thích, dù có tiền nữa thì chị sẽ thoải mái được sao?"

"Em làm sao biết chị không thích anh ta."

"Chị không phải thích người giống như em sao?"

"Chị đi phòng bếp cầm đao trước rồi chúng ta mới nói chuyện tiếp."

"Đừng, hãy nghe em nói hết đã." Tiếng nói Trần Vũ hơi ngừng lại, trong đầu đang tìm từ, mở miệng: "Chị là chị của em, em biết chị muốn giúp em.

Nhưng mà không thể hi sinh nhân sinh đại sự của chị, loại này trợ giúp giá quá lớn.

Điều này làm cho em có cảm giác tội lỗi...!Chị không nên quá 'Tự tư'."

"..." Nghe vậy, Trần Tư Văn ánh mắt tới lui, hình như có chút xuất thần.

"Mỗi người đều có cuộc đời của mình, em cũng chưa từng cảm thấy mình so với người khác chênh lệch.

Lại nhiều Tăng Khí đan, cũng không bằng chị nói một câu 'Chị tin tưởng em' ấm áp."

"..." Trần Tư Văn y nguyên không nói.


"Cho nên, em nghiêm túc hỏi chị, chị cũng phải trả lời thật lòng.

Chị thích ông chú râu ria kia sao? Nếu như thích, em khẳng định chân thành chúc phúc cho chị.

Nếu như không thích, liền để ông ta xéo đi."

"...!Tiểu Vũ, em vẫn còn là học sinh, có rất nhiều thứ cũng đều không hiểu.

Trong xã hội này, cuộc sống của người bình thường rất khó khăn.

Một ít 'Trao đổi' ngầm so với cái gọi là tình cảm trọng yếu hơn nhiều.

Thi đại học không còn mấy ngày nữa, em rất cần tiền, trong nhà rất cần tiền, chị...!Cũng cần."

"OK, có câu nói này của thì em đã hiểu." Trần Vũ nhẹ nhàng thở ra: "Tiền tính là cái gì chứ, về sau em muốn kiếm bao nhiêu liền có thể kiếm bao nhiêu.

Đã chị không thích ông ta, vậy em liền giúp chị từ chối."

Dứt lời, hắn liền rời đi phòng ngủ, đi về phía ông chú có râu quai nón.

Trần Tư Văn sững sờ, vội vàng đuổi kịp: "Trần Vũ! Em muốn làm gì?"

"Anh rể!" Trần Vũ không để ý tới sau lưng đang bị kéo, trực tiếp đối ông chú có râu quai nón khom người chào: "em sai rồi, tha thứ cho em vừa rồi không hiểu chuyện."

Trần Tư Văn: "?"

Ông chú có râu quai nón: "?"

"Vừa rồi em đã nói chuyện cùng với chị, chị nói anh có rất nhiều ưu điểm, để em biết cái gọi là người không thể xem bề ngoài.

Cuộn hôn sự này của hai người, em đồng ý!"

Trần Tư Văn: "..."


Ông chú có râu quai nón cũng là mơ màng hồi lâu, liền mới vội vàng đứng lên: "Khách khí, xin cái gì lỗi, về sau đều là người một nhà."

"Đúng đúng đúng, người một nhà." Trần Vũ cười gật đầu, lập tức nhìn về phía Trần mẫu: "Mẹ cũng đồng ý phải không?"

Trần mẫu: "Ta..."

Trần Vũ xen vào: "Mẹ em cũng đồng ý, nhà này em quyết định.

Chúng ta thương lượng một chút ngày đính hôn, khi nào thì hai bên gia trưởng gặp mặt một lần?"

"Ách...!Được, cái này để một lát nữa anh và chị của em sắp xếp."

"Vậy thì tốt, em cũng không nhúng tay vào, dù sao tiệc đính hôn nhất định phải gọi em.

Em còn có lớp, đi trước." Trần Vũ giả bộ rời đi.

Ông chú có râu quai nón lập tức khách sáo: "Để anh đưa ngươi đi?"

Trần Vũ: "Được a."

Ông chú có râu quai nón: "..."

Trần Vũ: "Vậy còn chờ gì? Em còn chưa ngồi qua BMW đâu."

"Vậy...!vậy đi thôi, anh đưa em." Ông chú có râu quai nón lúng túng xoa xoa tay, móc ra chìa khóa xe, bị ép cùng xuống lầu với Trần Vũ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui