Cái Nguyền Rủa Này Thật Quá Tuyệt Vời Dịch
"Vậy là tốt rồi.
" Người đàn ông đang nói chuyện gật gật đầu, lui lại một bước: "Vừa rồi nhìn cậu không nhúc nhích nên tưởng là trang phục phòng hộ của cậu bị rò rỉ phóng xạ.
"
"Không có việc gì, tôi hiện tại cực kỳ thoải mái.
"
Nhân loại trải qua mấy chục năm vùng vẫy giãy chết đã tìm được phương pháp sống sót bên trong cao võ thế giới.
Đó chính là hợp tác.
Bên trong thành, mọi người có thể có nội đấu, có cạnh tranh, có phạm tội.
Nhưng chỉ cần đi vào dị cảnh hoặc vùng hoang dã, dù cho không quen biết nhau thì cũng sẽ đoàn kết một lòng.
Bởi vì từ cái nhìn khách quan mà nói thì hoàn toàn chính xác có thể gia tăng tỉ lệ sống sót.
Cộng thêm chính phủ các nước đã bắt đầu giáo dục "Hợp tác" từ khi còn nhỏ, tập tính trợ giúp lẫn nhau bên ngoài thành thị đã trở thành bản năng của đại đa số võ giả.
"Cậu thật giống như không có đem máy đo nồng độ phóng xạ?" Trong bốn người, một vị nữ tính dò hỏi.
"Máy đo nồng độ phóng xạ?" Trần Vũ sững sờ: "Không có đem theo.
"
"Vậy sao cậu dám xác định bên trong trang phục phòng hộ của mình phải chăng siêu lượng phóng xạ?" Nữ tính từ trong ba lô phía sau lấy ra một cái hộp vuông đưa cho Trần Vũ: "Bỏ vào bên trong trang phục phòng hộ rồi khởi động, nồng độ vượt qua 800 Sievert liền chứng minh trang phục phòng hộ của cậu đã xảy ra vấn đề.
"
"Nha! Cám ơn!" Trần Vũ cảm tạ cùng nữ tính nắm tay, sau đó tiếp nhận máy đo nồng độ phóng xạ rồi bỏ vào bên trong trang phục phòng hộ.
Đáng nhắc tới chính là khi kéo ra an toàn khẩu của trang phục phòng hộ trong nháy mắt thì Trần Vũ cảm nhận lượng phóng xạ lập tức tăng vọt.
【nhận trí mạng phóng xạ: Sợi cơ bắp +57; khí huyết +122; khỏe mạnh +46! 】
"Đích!"
Kéo lại an toàn khẩu, mở ra máy đo nồng độ phóng xạ, hắn lập tức nghe được "Tạch tạch tạch ken két" thanh âm!
Màn hình trên cái hộp vuông hiện ra lượng phóng xạ trước mắt bên trong trang phục phòng hộ.
【635mSv】
"Tám trăm trở xuống, không có vấn đề.
" Trần Vũ đối nữ võ giả dựng lên cái OK thủ thế.
"Vậy là tốt rồi.
Chờ sau khi cậu rời khỏi đây thì đem máy đo trả lại tôi là được.
"
"Tạ ơn.
"
"Không khách khí.
"
Nhìn xem bóng lưng rời đi của bốn người, Trần Vũ không hiểu tại sao cảm thấy ấm áp.
"Trên đời thật là nhiều người tốt! "
Trong lúc nguy nan có thể ra tay giúp đỡ thì vĩnh viễn cũng chỉ là đồng tộc.
Nếu so sánh về vấn đề đạo đức thì cái xã hội "Kiếp trước" của Trần Vũ đơn giản là hỏng bét!
Cất kỹ máy đo nồng độ phóng xạ, lúc này Trần Vũ mới có thời gian quan sát bốn phía.
Hắn phát hiện nơi này giống như là một cái đại sảnh được kim loại chế thành, diện tích cực lớn, trống rỗng.
Chỉ có mười mấy cái võ giả mặc trang phục phòng hộ cồng kềnh đi tới đi lui.
Xung quanh đại sảnh có rất nhiều cửa kim loại.
Sắp xếp chỉnh tề có quy hoạch.
Hiển nhiên là có người dựng nên.
Những cửa kim loại này có mở, có đóng, có bị hư, còn có "đang" bị hư!
Trần Vũ nhìn thấy rõ ràng vì vách tường tự phát quang.
Trước cửa kim loại lớn nhất ở bên trái, có hơn mười người võ giả tay đang cầm vũ khí, điều động khí kình điên cuồng đập nện bên ngoài.
"Đinh đinh đang đang" vang lên không ngừng.
Nhưng mà cửa kim loại bị thương quá mức bé nhỏ.
Chắc phải đánh mấy ngày mới xong!
Nhìn xem một hồi, Trần Vũ cất bước lượn vài vòng quanh đại sảnh, khi tất cả mọi người không ai chú ý hắn tiến vào bên trong một cái đã mở cửa kim loại.
Phía sau cửa là một đầu thông đạo dài và hẹp.
Không thể nhìn thấy phần cuối.
Hai bên lối đi là từng dãy cửa bằng kim loại.
Có thể trông thấy nơi xa có một vài bóng người đang lần lượt kiểm tra, tìm kiếm xem có mở ra được không.
Trần Vũ đi đến trước một cửa kim loại, đưa tay đẩy.
Cửa kim loại không nhúc nhích tí nào.
"Hắc!"
Hắn bộc phát tất cả khí kình trong cơ thể.
Đại môn vẫn là kiên cố như núi!
"Không được, căn bản mở không được.
"
Thu tay lại, Trần Vũ đi về phía trước.
Uớc chừng năm mươi mét thì đi vào một cái ngã tư đường.
Giao lộ tả hữu vẫn là nhìn không rõ điểm cuối cùng của thông đạo.
Hai bên cửa kim loại cũng rất chặt chẽ.
Tiếp tục đi về phía trước năm mươi mét, vậy mà lại đến một cái ngã tư đường!
Nhất thời, Trần Vũ đối với cái công trình kiến trúc khổng lồ này có một chút nhận biết mơ hồ.
Quay đầu nhìn một cái, hắn tăng tốc bước chân đi về phía trước hai trăm mét.
"Năm mươi mét thêm năm mươi mét lại thêm hai trăm mét.
"
" Không sai biệt lắm đi ba trăm mét, sau đó rẽ trái! "
Vừa nói xong Trần Vũ liền rẽ về phía bên trái tiếp tục đi.
Dị cảnh này như là một mê cung.
Nếu như không ghi lại tuyến đường đã đi thì phi thường có khả năng bị lạc ở bên trong.
"Tạch tạch tạch! "
Tiếng vang của máy đo nồng độ phóng xạ càng ngày càng mãnh liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...