Đứng trước cổng sơn trắng đó, Hà có cảm giác hơi run. Đây là nhà Hoài Ngọc. Hà mới chỉ đến có hai lần, lần đầu Huyền rủ đến chơi, lần hai là đến mượn vở. Hồi hộp là một phần, nhưng phần chính là... sợ hãi. Ngọc không biết xích chó lại hay sao mà để bạn chó to con lông xù đứng canh ngay trước cổng, miệng gầm gừ rồi sủa ầm ĩ vậy? Không thể không nói, Hà sợ nhất bạn chó này, hai lần trước đến cũng suýt bị cắn rồi.
Hoài Ngọc nghe tiếng sủa ồn quá, vốn định ngồi đó xem người gặp họa, nhưng bị mẹ gắt, đành đi ra giữ bạn chó thân yêu lại. Hà len lén mở được cổng ra. Bạn chó nũng nịu dụi vào người Ngọc, xong quay ra gầm gừ với Hà làm Hà hết hồn. Ngọc cười giòn, vuốt bộ lông mềm bạn chó, dẫn ra nơi khác. Hà lúc này mới dám dong xe vào, mau chóng lấy cặp chạy vào nhà.
Vào trong mới biết thì ra Huyền đã đến rồi. Huyền ôm bụng cười nắc nẻ. Chào hỏi mẹ Hoài Ngọc xong, Hà đi vào phòng học, lấy ghế ngồi vào bàn. Huyền thôi cười, lắc lắc đầu nhìn Hà.
Đây là một căn phòng nhỏ, nhỏ hơn phòng của Hoa nhiều. Có giường, tủ, bàn học đơn, ghế nhựa. Sách vở xếp ngay ngắn để dưới đất. Theo cảm nhận của Hà, mẹ Hoài Ngọc tương đối dễ tính hơn mẹ Hoa, ít nhất không lườm nguýt, khó chịu. Nhưng cũng phải thôi, vì đến nhà Hoa đâu phải học, mà đến nhà Ngọc là đến học nhóm, tâm lý người mẹ tất nhiên khác.
Cả ba ngồi quanh cái bàn nhỏ, cùng thảo luận về bài tập. Cô giáo Tâm cho bài cũng thật nhiều. Dù sao cũng là năm cuối cấp rồi, tự dưng sẽ có nhiều bài. Ai cũng muốn vào được cấp ba hết.
Đang làm bài, Hà quay sang xem vở Hoài Ngọc:
- Bài này sai rồi.
Ngọc nhíu mày:
- Sai chỗ nào?
Hà chỉ tay, cố giải thích:
- Sai mà. Đây này! Phương trình này có x...
Hà chợt im lặng, quay sang ngoan ngoãn tiếp tục làm bài. Huyền thấy thế, không quên trêu chọc:
- Cậu sai thì có!
Hà gãi tai, cười chữa ngại. Khung cảnh hài hòa, bình dị, và vui vẻ.
***
Hôm nay là 19 tháng 11, một ngày trước ngày hội quan trọng của cả nước: Ngày nhà giáo Việt Nam. Ngày lễ có khác, cả trường tưng bừng, cờ hoa, băng rôn, rạp che,... đủ cả. Mộ số lớp đã bê ghế đỏ xếp gọn gàng trên sân trường. Các lớp khác cũng đang chuẩn bị mang ra, hay đang cười đùa đòi ghế này, ghế kia... Các học sinh ngồi chụm trên những ghế nhựa, tụm năm tụm bảy nói chuyện. Một thấy giáo đứng trên sân khấu, quát to chỉ đạo các học sinh. Tấm băng rôn:"Chào mừng nhà giáo Việt Nam 20-11'' dần được treo ngay ngắn phía sau. Có những học sinh theo chỉ thị của thầy cô xếp bàn, ghế giáo viên, mang lọ, mang hoa đặt lên. Nhóm ba người Hà, Hoài Ngọc, Huyền cũng trong số đó.
Hà, Hoài Ngọc bê ghế, còn Huyền bê lọ hoa đặt vào chỗ. Cô tổng phụ trách đi đến. Cô nhìn Hà và bảo:
- Em vào lớp gọi bạn Nga lớp trưởng ra đây gặp cô.
Nga là lớp trường lớp Hà học, cũng là liên đội trưởng của trường. Hạ ngoan ngoãn ''dạ'' một tiếng định đi.
- Tớ đi với!
- Tớ nữa!
Vậy là cả ba người cùng đi tìm lớp trưởng. Vào lớp rồi, nhìn quanh chỉ có vài học sinh, không thấy Nga đâu, Hà đành tiến đến hỏi một người:
- Cậu biết Nga ở đâu không?
Bạn nữ đó chỉ tay ra ngoài, nói:
- Cậu ấy cùng mấy đứa ra nhà vệ sinh rồi.
Cả ba cảm ơn rồi cùng chạy đi tìm. Đến nơi, định vào thì nghe tiếng nói chuyện. Cả ba dừng lại.
- Thực ra Hà chẳng ra sao cả. Ở lớp lúc nào cũng giả vờ chăm chỉ học, giả vờ ngoan ngoãn cơ. Lúc cô giáo gọi thì kiêu, biết không giơ tay, ở dưới còn nói ta đây giỏi lắm. Thực ra lúc nào cũng chỉ giả vờ, lúc nào cũng nói dối hết. Kiểm tra hỏi bài thì mãi đến lúc sắp hết giờ mới chịu nhắc, có khi còn cố tình nhắc sai. Trong khi là người khác thì đã đoàn kết cho cả tờ kiểm tra rồi. Nếu không phải xung quanh chỉ có cậu ấy tớ đã không thèm hỏi. Hỏi một tí mà giảng đạo lý này nọ.. Này nhá, học có tốt một tí thì sao, cũng chẳng được cái nết gì. Làm bạn với Hà đúng là xấu hổ.
Đó là tiếng của Hoa. Hoa nói xong thì nghe nhiều người tiếp bàn luận thêm. Hà đứng sững lại, khẽ cắn môi. Huyền và Ngọc cũng chưa vào, đứng đó. Ngọc đánh mắt với Huyền. Huyền hiểu ý, cầm tay Hà, nói nhỏ:"Đi thôi!''.
Cả hai đi khỏi, Hoài Ngọc lúc này mới đi vào, nhìn quanh thấy mấy đứa con gái, mặt đánh phấn, mặc váy.
- Nga, cô Liên gọi cậu ra kìa.
- Vậy hả? Tớ ra đây!
Nga chen ra rồi, Ngọc nhìn Hoa. Hoa lảng đi.
________________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Huyền - Mẹ tớ còn ngoài chợ. Bố tớ giờ phải đi ve chai rồi.
Hà - ''Chai'' ''ch'' gì hả cậu?
Hoài Ngọc - ''Trai'' ''tr'' nặng!
Hà - Ồ.
Huyền - Các cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ bậy.
Hà - (ngây thơ) Nghĩ bậy gì chứ?
Hoài Ngọc - Chính cậu mới nghĩ bậy. Bọn tớ cực kì thuần khiết ngây thơ trong sáng!
Huyền - ...!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...