Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ

Chap 6 tuổi thơ bị thiết quân luật nhưng đầy ngọt ngào
Mặc dù là con một, nhưng ko hề được chiều chuộng, mà ngay từ bé em đã bị áp dụng thiết quân luật: “sáng 6h dậy đánh răng rửa mặt, cơm cháo thay quần áo 6h30’ đi học, trưa thì 11h15’ có mặt tại nhà, sẽ có roi điện hỏi thăm nếu về muộn hơn, mà ko có lý do chính đáng nào để ở lại. 12h30 nên giường, dù ko biết có ngủ hay ko thì cũng phải nhắm mắt mà nằm im thở đều đều, 14h30 dậy học bài, đến 16h được thả giông muốn nên bà ngoại chơi với các em, hay qua nhà hàng xóm chơi với mấy con vịt thì tùy, nhưng 16h30’ phải có mặt ở nhà điểm danh. 17h đi thổi cơm, riêng về món này, các thím thế nào chứ em được ông bô chỉ dạy có một lần, nhưng phải thổi sao cho cơm nó dẻo, mà khi ăn nhai nó phải ngọt, đấy là kĩ thuật thổi cơm bếp rơm của em, chứ giờ nồi 220v thì chịu thua, lần đầu bị nát phạt đứng xó nhà tự kỉ 1 tiếng, lần 2 bị khê ăn ba roi cho nhớ, lần 3 bị sống nồi cơm được bay ra sân, cùng lúc là những con trạch con lươn được săm nên mông và đầu, rồi ngồi kể quy trình làm tường bước “đong gạo, vo nước đổ nước, bắc bếp đun sôi thì mở hơi kênh hết nước rào thì đậy lại, đun một lúc độ 5 phút, om đấy 15 phút sau đun lại hai mớ rơm”, sau 3 lần đấy thì ko có lần thứ 4 nữa. 18h ăn cơm xong đi rửa bát, vì bà bô thương nên ko phải rửa mấy, 19 giờ là chương trình thiếu nhi, lúc đấy gọi là bông hoa nhỏ được sang hàng xóm xem khổ lỗi bên nhà hàng xóm thì có 4 con vịt trời, nên hay cãi nhau um tỏi suốt, em ghét đứng nên đi về, lại điêu kêu với ông bô là chán về đi học, ông bô thừa biết nên chỉ cười, 21h thì nên giường đi ngủ, mai lại tiếp tục công việc hàng ngày, như cái máy được nên lịch lập lại” .

Bị thiên hạ cho là một ông bố: “ gia trưởng độc đoán, nghiêm khắc cay độc, thậm trí là quân phiệt phát xít đức với con” nhưng trong thâm tâm ông, cũng như sau này mình lớn nên biết suy nghĩ và dạy con cháu nhà ông anh, thì mới cảm được cái cảm của ông bô. Tuy thế nhưng ông bô hết sức tâm lý, mặc dù bề ngoài rất lạnh lung , lạnh lùng đến phát sợ khi mỗi lần nhìn thấy ông bô, thế nhưng chủ nhật là ngày nghỉ ông bô làm diều cho thả, ko thì cho đi câu cá, đá bóng cùng bọn trẻ con trong làng, ngày sinh nhật, mặc dù nhà nghèo nhưng ông bô cũng cố gắng tổ chức ình, để cho thằng con khỏi sau này lớn nên tủi thân nhớ lại ngày đó thật hạnh phúc biết bao, rồi lúc ông bô về với tổ tiên, thì ngày đó với mình đã ko còn như bao đứa trẻ khác, cũng chính vì nghèo khổ mà mình ko dám đú như bọn bạn và đến sau này thì cũng quên luôn, duy nhất sau này chỉ có 1 người sau này là nhớ đến đó là n/y mình, nhưng giờ cô ấy đã rời bỏ mình, để lại mình một mình trên cõi đời này, mà ra đi về một thế giới hạnh phúc hơn, ở nơi đó chắc chắn cô ấy sẽ vẫn chờ đợi mình. Cho đến giờ nhiều lúc nhìn mọi người tổ chức sinh nhật với nhau, hay con cháu nhà ông anh tổ chức sinh nhật, mà mình lại nhớ lại những ngày hạnh phúc đó, rồi tủi thân đi ra chỗ khác ngồi tự kỉ một mình, nếu những lúc đó mà ko có ai chắc mình sẽ chảy nước mắt. Thế nên các thím, các mợ có con thì nên tổ chức cho chúng, để khỏi sau này chúng nó phải tự kỉ như em.

Ở nhà thì bị quản lý thời gian nghiêm ngặt, nên ko có cơ hội trổ tài, đành phải thi thố trên trường với các đàn anh, cho nên tên em cũng được ghi vô sổ lưu trữ các anh tài nhiều nhiều, sổ liên lạc thì được gủi về suốt, mọi lần đầu thì cũng nghênh nghênh mang cho ông bô xem, sau bị roi điện với roi mây hỏi thăm nhiều quá đâm hoảng ko dám đưa, trừ khi bị cưỡng chế mặc dù rất là hay được ngồi sổ anh tài, nhưng em ko phải loại thường, 3 năm liền đạt học sinh giỏi nhất trường của khối 1 2 3, được đi thi cấp tỉnh toán và kể chuyện đều đạt giải 3, năm lớp 4 thì được chọn học trường chuyên ở dưới huyện, mà cả trường chỉ có 2 suất, nhưng do ông bà bô còn mải làm ăn, ko có thời gian đưa đón, mình thì ko biết đi xe, hơn nữa con ngựa sắt thống nhất đã tã lọc cọc lắm rồi nên ngậm ngùi để đứa khác đi thay và ở lại trường làm vương gia. Có lẽ ngày đó em đi học ở đó thì đã ko như bây giờ.

Sau đây cũng xin kể cho các thím 2 chuyện lớn xảy ra hồi học cấp 1 mà giờ còn nhớ chứ các chuyện khác quên hết rồi căn bản nhiều quá ko nhớ. Năm đó học lớp 2, những ai sinh 8x chắc đều biết chơi bi, đánh đáo quay cù và chơi chun nịt chứ nhỉ, đâu như trẻ trâu bây giờ. Em thì lại giỏi nhất món chun nịt, cũng mê vì nó có nhiều kiểu chơi: gảy này, thổi rồi thì 3 cây, tá lả, tiến nên. Hôm đó là giờ ra chơi cả bọn đang chơi thổi chun, đến lượt em nhất được đi thổi, lúc đó xuất hiện một thằng hơn em 3 tuổi, nhẽ ra là nó học lớp 5 do đúp nên mới có học lớp 4, mà nó học chiều còn mình học sáng nên ko biết nhau, chứ mà nó biết em bố bảo cũng chẳng dám xoắn phát đấy, vì buổi sáng là em làm vương mà, tại hay thích thi thố tài năng với các ông anh lớp trên, nên chúng nó ko đứa nào dám gì với mình. Thằng con trên tay cần một miếng đất sét to nát, rình đúng lúc em tung cái chuẩn bị thổi thì nó làm cái đánh bẹt, thế là cả mớ nịt dính vào đất theo nó chạy về nhà, em đuổi theo mà ko tìm được nó, quay về phải đền làng vì mình lúc đó làm cái, ấm ức đến tận hôm sau, nghe nói thằng đấy là gấu nhất trường lúc bấy giờ, nhưng nó học chiều, lớp 1 thì em học chiều nó lại học sáng, nên chưa có dịp biết mặt bái kiến đại ca. Tính em là thù nâu nhớ dai có thù sẽ báo, mà có nợ sẽ đòi, em phải bù mất tổng vệ sinh 60 cái, hôm sau cũng giờ ra chơi thằng con lại mò ra, em đã tia thấy nó từ đằng xa, may lúc đó ko phải em làm cái, đợi thằng con đến gần dơ tay làm cái bẹt, em bay nên tung cước đạp thằng con chúi đầu về trước, lúc bé thì em thuộc loại phổng phao nên lớp 2 cũng đứng được đến tai nó, coi như người 8 lạng kẻ nửa cân rồi tiếp đến em đi hết bài quyền, mà ông bô dạy bọn đệ mình quay tay được, làm thằng con ko kịp trở tay, cả bọn nhao vào hôi bắt được nó dọa lôi nó nên chỗ hiệu trưởng, thằng con xin và hứa đền trả em số nịt hôm qua nếu ko đưa nó nên. Thế là oke, nó trả lại em nịt rồi về, tưởng thế là xong nào ngờ lúc về nó dẫn thêm 3 thằng cùng xóm ra chặn đường đánh mấy thằng em, bọn bạn sợ chắc nếu giờ có khi phải mua bỉm cho chúng nó đóng nói thật là nếu nó ùa nên thì em cũng chạy, kệ mịa bọn kia, nhưng nó lại kêu là bọn em cậy đông đánh trộm, hehe nó thích tỏ vẻ là đại ca của trường đây mà, nghĩ trong đầu em liền nảy ra ý kiến, nếu thích đánh nhau tay bo thì gặp em, nếu thua ko được động đến bọn bạn em nó oke. Em phải cởi trần mặc quần đùi, các thím có biết làm sao ko bởi vì khi đi học ông già bảo đi sao về thế, về nhà mà có một vết bẩn nào thì chết với ông bô. Nó bắt một thằng làm trọng tài hô xong chưa, em hô xong thì nó bay nên đạp tới em, đâu có dễ em lách người qua một bên, áp dụng ngay bài cùi trỏ mà quay tay được, hôm nay mới đem ra thi tố, tại nó cáo hơn em nên đúng tầm, đầu tiên xoay người qua phải một trỏ tay phải vào mặt thằng con, tiếp đến là liên hoàn trỏ xoay tiếp nửa vòng nó ăn thêm cái cùi trỏ trái vào cổ, tiếp nửa vòng nữa là một vòng ăn lại phát trỏ phải vào lưng. Thằng con đang bị đau thì em lại bồi thêm cho phát đạp nữa vào lưng, khóc nhưng ko làm gì được em nữa, thế là cả bọn đi về, em vắt chân nên cổ mà chạy về vẫn muộn, bị ông bô kêu sao về muộn liền bảo hôm nay cô giáo giao ở lai, phân công chúng nó trực nhật vì em làm lớp trưởng mà. Haiz thoát bị đòn, nhưng sợ mai nó trả thù nên nói chuyện với bà bô, hôm sau bà đưa đi học, tìm vào nhà thằng đấy, thì hóa ra nó lại có họ và em phải gọi nó bằng anh, may quá nên thế là hòa và hai thằng làm vương sáng với vương chiều chơi với nhau.
Còn vụ hai là năm lớp 3, có một bọn ở trường trên do nhà chùa đòi trường, vì xưa ko có trường như giờ đều học nhờ đền với chùa, nên chúng nó phải chuyển xuống học cùng có 1 lớp cho vào 5 lớp dưới này, nhưng lớp em thì chỉ có hai, các thím có biết làm sao mà chỉ có hai thôi ko, vì hai thằng đó là thành phần cá biệt, mà được xếp vào đấy với mục đích, là để em quản các thím ạ . Hồi bé cứ mỗi năm em được ông bô cho đi vào nam chơi một lần thăm họ hàng, được ông anh con bác có tiệm sửa đồng hồ, nên cho cái đồng hồ hiệu casino, chắc các thím cũng biết loại đó, hôm đó hai thằng con xuống thì vào lớp rồi, nên chưa biết em là lớp trưởng, mình lại hay thích ngồi bàn cuối cùng nên hai thằng con xuống hạnh họe đòi ngồi vào, thấy em có cái đồng hồ đẹp định trấn, hì cũng hơi cay mũi vì chúng nó ko biết mình là ai, ra chơi định xoắn tiếp, nhưng em biết nên nên chỗ bà chủ nhiệm ngồi, lúc về cả lớp xếp hàng em giả vờ kêu đau bụng, cho thằng lớp phó nên chỉ huy xếp hàng cho về, hai thằng con xếp sau nhưng cứ tròi nên trước mặt, em với chúng nó cứ tròi nên tròi xuống độ 3 hay4 lần gì đấy, thì em cho chúng nó xếp trước, ra đến cổng vì phải đi theo hàng nên hai thằng con đi trước, bất ngờ là em đạp ột cái làm hai thằng con ngã, vì có anh C đệ tử ông bô làm thợ mộc, nên tiện thể làm cho cái thước lim dài độ 40cm, rút luôn ra phết cho hai thằng con, chúng nó cũng bật vì bọn đấy là dân xóm D mà hôm sau em mới biết, nổi tiếng cướp đồ người khác, nhưng hôm nay gặp phải đại cướp, vì từ xưa đến nay chỉ có em cướp, chứ làm gì có ai cướp của em hai thằng cùng bẻ cây găng đập lại em, nhưng sao nổi, thế là bỏ chạy em đuổi gần 2km mới quay về. haiz hôm đấy bị ông bô ột trận bê xê nết vì về muộn, hehe tại nâu ko luyện công ý mà, hôm sau 2 thằng con dẫn thằng anh xuống hỏi thăm, nào ngờ lại là thằng con đánh cá bằng kích điện ở sông ông bô, nó thấy em ngờ ngợ ko dám tiu ngay, vì nếu là bọn khác như thằng Ngọc bạn thân em giờ chắc là lo đòn rồi, hè cũng may có ông bô bản lĩnh hơn người. Lúc đó tự hào quá đi nó hỏi có phải em gần nhà cô giáo lý que, bà này dạy cấp 2 , em kêu phải thằng con rật nảy mình bảo sao cùng là anh em mà lại đánh nhau thế, phải chơi với nhau chứ. Hê hê thế là về sau lai là bạn thân nhưng hai thằng đó chơi ngu nên một thằng tên Q dính ết sắp chết nhưng em vẫn coi nó là anh em, còn 1 thằng tên Ch thì sốc thuốc chết cũng phải 6 năm nay rồi



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận