Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ
Cái này phải do ý trí của bệnh nhân, cũng như ngoại cảnh : sự vật, sự việc tác động tới bệnh nhân thôi, có thể gặp một điều gì đó mà bệnh nhân có thể tự nhớ lại được mọi việc trước kia. Cái này cần phải có thời gian, cũng như sự giúp đỡ của người thân, chúng tôi chỉ có thể giúp cho bệnh nhân lành lại các vết thương bên ngoài, còn nội thương tâm trí thì cần phải người thân giúp đỡ dần dần có thể cậu ta có thể khôi phục lại được kí ức………………………………. chúng tôi cũng còn phải hội chuẩn lại xem thế nào.
Mong sao cho anh Hai mình có thể mau chóng phục hồi được kí ức, chứ nếu anh ấy mà mất trí thì món nợ với thằng già Mafia kia ai sẽ có thể thay anh ấy đòi bây giờ………………………
Giờ anh hai không gặp một ai ngoài trừ nhỏ L, cô bé chăm sóc anh Hai mình không khác gì một người thân chăn sóc một người thân, chứ không còn phải là hai người chỉ quen biết nhau nhờ giúp đỡ mà rồi để mang ơn phải chăm sóc. Đây mới đúng là tình nghĩa, chứ đâu như mấy con xưng em gọi anh.
Nhiều lúc mình cũng cảm thấy ganh tị với nhỏ L vì giờ ngoài nhỏ L không ai có thể ở gần được anh Hai, ………………………………, thế rồi dần dần anh Hai cũng ổn định không còn sợ hãi khi gặp mọi người như trước, nhưng giờ anh ý giường như đã mất trí không còn nhớ được gì và điều đáng buồn hơn là hình như thần kinh anh ấy có vấn đề, suốt ngày cười cười nói nói, lảm nhảm một mình trông giống như một kẻ điên vậy.
Buồn và chán nản quá trời, không ngờ anh Hai mình một người tuy không phải là gì nhưng cũng đã khiến bao kẻ giang hồ khét tiếng, cũng như lưu manh cướp giật phải nể phục, một người có thể đầu đội trời chân đạp đất sống oanh oanh liệt liệt. Vậy mà giờ thì lại ra lông lỗi này, đời thật là bất công, con bà cố nó điên lắm rồi đợi anh Hai ra viện mình sẽ vác súng rình bằng được bố con thằng chó già Mafia thưởng cho bố con chúng nó một phát xuyên táo……………………..
Sau vài lần hội chuẩn thì mấy ngày sau anh Hai mình được xuất viện, với cái đầu ngơ ngơ tưng tưng cười cười nói nói, không khác một kẻ điên dở. Có lúc mình nghĩ có lẽ anh Hai mình không tỉnh có khi lại hay hơn, một sự hồi tỉnh không ai mong muốn, giờ anh Hai mình trở lên như này biết ăn nói sao với U ngoài Bắc đây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...