Chap 55. “cái giá phải trả” của ba thằng lưu manh khi chửi nhầm người.
Thêm hai thằng nữa nhô vào, Ba thằng con trông khá là dữ dằn, mặt có sứt sẹo, tay chân săm trổ, chúng nó mặc quần soóc áo ba lỗ, nhằm khoe hết mọi sự nguy hiểm của chúng nó với mình thì phải. Nhưng đối với mình thì cho dù chúng nó có trông như ma quỷ xác chết hiện hình, hay những thứ đáng sợ hơn đi chẳng nữa thì với mình chúng cũng chỉ như những ảo ảnh hay viễn ảnh trong tranh. Mình vẫn vui vẻ mời ba thằng con vào nhà ngồi uống nước, mình đi lấy ba cái cốc rót nước mang ra mời chúng nó uống, nhìn nhanh trong người ba thằng con, theo quan sát thì hai thằng con cạnh mình thì thấy có dắt dao dắt kiếm, còn một thằng dắt hàng nóng, nhưng chưa biết là thể loại gì. Chúng nó chắc hôm nay đi ra khỏi cổng không xem giờ hoàng đạo hay hắc đạo thì phải, con mẹ nó hôm nay cho dù chúng nó có mang lựu đạn đến đây mình cũng sẽ triều chúng nó, nói gì là hàng nóng. Loại như chúng nó thì có khẩu hoa cải là căng chứ lấy đâu ra hàng ngon, định dọa ai chứ dọa mình thì hôm nay mình sẽ cho chúng nó nhập viện luôn. Mình bất ngờ lừ lừ đi ra kéo cái cửa xếp sắt lại, bóp khóa khóa trái cửa lại trước sự ngạc nhiên của ba thằng con, chúng nó không biết mình làm vậy là có ý gì, “nhưng nhanh thôi rồi chúng nó sẽ hiểu được hết ý của mình” mắt chúng nó vẫn còn đang chố ra vì ngạc nhiên với hành động của mình, thì đã bị mình xoắn.
Mày chắc là loại vô học hay sao vậy con chó, bố mày hôm nay sẽ dạy ày biết thế nào là phép lịch sự khi vào nhà người khác nhé con chó, dứt lời mình nói. Nó chưa kịp phản ứng gì thì mình đã vả ột vả óc máu mồm, tiếp theo là một cú đạp thẳng vào ngực nó. Thằng con mang súng bị mình đạp bắn ngã ngửa ra đằng sau ghế, thằng con còn lại rút kiếm chém mình, mình túm ngay cái ghế đẩu dơ lên đỡ, thanh kiếm cắm vào cái ghế không rút được ra, mình đá quét chân làm thằng con ngã nhào. Thằng con có súng vội rút súng, nhưng nó đã chậm một bước vì mình đã nhanh tay tặng cho nó cả cái ghế đẩu vào người máu mồm nó trào ra ngất ngay tai chỗ, mình lộn vòng giật luôn khẩu súng trên tay thằng con. Thì ra đây là khẩu súng hoa cải như mình nghĩ, thằng bị mình vả vào mồm và đạp vào ngực giờ rút dao thái lan ra đã bị mình bắn thẳng vào vai phải, tay nó cầm dao. Con chó bị mình đã quét ngã bật tôm đứng dậy, vớ kiếm định chém thì mình đã đá vào tay tung kiếm, nó lại bị mình đã ngã lăn ra sàn nhà. Mình bật cao dậu hai đầu gối thẳng xuống người nó, lúc này là trong nhà yên tĩnh không có tiếng động của xe cộ, mình nghe rõ tiếng xương sườn của nó bị gãy. Nó kêu lên đau đớn như một con lợn bị người mổ lợn chọc tiết vậy, máu mồm máu miệng trào ra. Mình bật lên đá tiếp con chó chửi mình vừa bị bắn, văng thẳng vào cái cửa xếp, mình túm cổ áo nó mà vả mà tát răng nó đi ngần hết cả bộ. Lúc này lão anh thứ mình mới chạy từ trên nhà xuống ôm lấy mình, không ình đánh chúng nó nữa, “ thì ra lão ý ở nhà mà chốn trên gác, bảo sao lão lại nhắn tin kêu mình nói là không có nhà” hàng xóm cũng ngó vào nhìn. Mấy con chó lúc nãy đòi nợ giờ mang giấy vay nợ đến, nhìn thấy cảnh mình táng ba thằng con thì chắc là sợ nên quay về, thì mình quát.
Tất cả chúng mày đứng lại cho tao !, “ câu quát đó của mình làm 8, chín thằng con như Từ Hải chết đứng không còn bước tiếp được thêm bước nào”, chúng mày đến đòi nợ mà sao lại quay ra vậy, “ thằng Hiển xì ke thành công lúc này miệng cười nói lấy lòng mình”. Anh đang có chuyện cần giải quyết thôi để hôm khác chúng em đến cũng được. Hừ nếu hôm nay chúng mày bước một chân ra khỏi cái cổng ngõ nhà ông, thì coi như số nợ giữ lão anh ông và chúng mày coi như đã trả, lần sau chúng mày còn dám đến đòi thì ông sẽ xin chúng mày ít tiết như ba con chó này. Anh nói thế thì làm khó chúng em quá. Thế giờ chúng mày định tính sao, mang giấy vào nhà lấy tiền, hay cầm giấy đi về không và coi như hết nợ ?.
Mình mở khóa cửa sắt để chúng nó vào, mấy thằng con nghe vẻ kinh kinh chắc sợ mình lại kéo cửa mà bem tiếp thì phải, chỉ có hai thằng cầm đầu bước vào còn bọn các thằng con còn lại đứng hết ngoài cửa. Dạ đây là giấy vay anh ạ của em là 10 triệu, nhưng lúc vay là lấy 8 triệu thôi thì giờ anh H vỡ nợ, chỗ quen biết thì anh chỉ cần trả hộ anh ý cái gốc là 8 triệu thôi anh ạ. Thằng con Quang thái thịnh cũng xen vào “ của em thì chỉ có 10 triệu thôi anh ạ”. Hừ tao không cần chúng mày phải bớt làm gì, có vay có trả, đã thỏa thuận như nào thì giờ sẽ trả như thế. Nhưng tao muốn chúng mày nhớ một điều là từ giờ trở đi cấm không được cho lão này vay tiền, riêng con chó nào để ông mày biết được cho lão vay tiền, thì khi đó đừng có trách. Trước kia tao đi chốt sổ nợ làm gì có tụi chúng mày, lão vỡ nợ lên chúng mày định thừa nước đục thả câu cho vay cắt cổ đúng không, mình gằn giọng ở câu “đúng không” làm các thằng con tái mào. Đâu có đâu anh, giờ tiền khan hiếm, nên ở đâu chẳng cho vay như vậy mà anh. Chúng mày đếm tiền cho đủ rồi phắn nhanh còn kịp đấy. Dạ thôi không cần đếm lại đâu anh, chúng em về đây, cám ơn anh, chào anh nhé. Không có gì, lần sau chúng mày còn cho lão ý vay, thì chắc chúng mày sẽ được giống như ba thằng này “ chúng nó len lén đi ra, hàng xóm kéo đầy trước cửa nhòm vào xem ba thằng con vẫn còn nằm lê nết. Lúc này ông anh Út mình, cùng anh T trọc với bọn đàn em kéo về, ba thằng con kia giờ nằm rên ư ử như chó phải bả ”.
Sao có chuyện gì thế em, sao lại như thế này…………….. “ ông anh Út và anh T trọc cứ hỏi mình liên hồi ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...