Trong lòng đầy tâm sự ngổn ngang xen lẫn, giờ không thiết làm gì mình chạy xe như kiểu đua ngày xưa lạng lách đánh võng chạy hết tốc độ của con wave thái 110, bắt đầu ngay từ đoạn đường làng của nhà. Lên đến đoạn đường mới được cái đoạn đường mới Văn Giang mới mở nên ít xe đi lại nên khá thoáng. Đường thì rộng hơn mười mét, mình chạy hết tốc độ mà không cần suy nghĩ tới bất kì cái gì, để tìm một cảm giác yên bình. Mấy bác CSGT Văn Giang nhảy ra khua gậy chắn đường từ xa, có một con chó mà từ xa mình đã nhận ra, lần trước nó đã chặt chém mình 300k vì cái tội đeo tai nghe nghe nhạc, xe đi mượn không có giấy tờ. Hôm nay nổi hứng đánh võng lạng lách, nên khi thằng con cầm dùi cui gỗ vụt trượt mình thì mình đã tông ngay cho nó một đạp vào cái của quý của nó. Làm thằng con ngã vật ra đất, có thằng con vác con xe cam nhông chuyên để chở các xe máy bị bắt về đồn đuổi theo mình. Hừ đến bồ câu trắng giờ muốn đua với mình còn khó nói gì con ô tô ghẻ trông như con công nông này, chúng nó cứ gọi là hít bụi. Mình biết các thằng con sẽ gọi hai chốt chặn mình, một ở đầu đường năm và một ở chỗ trại tù Văn Giang, nhưng mình lại chạy đường làng rồi đi lên đê chắc thế mà các thằng con không biết đường nào mà lần. Cũng may là con xe wave đó mới phải đi làm lại biển, vì hôm rồi nghe đâu bị một đứa đi sau tông vào làm bị vỡ giờ gửi chỗ cửa hàng xe máy để làm lại, nếu không nó truy biển số xe ra thì bỏ mẹ.
Tạt vào chỗ ông chú con bà trẻ ở đoạn dốc bồ đề gia lâm chơi tí cho giết thời gian, nhưng nhà lại đi nghỉ mát hết không có ai ở nhà, chỉ có mỗi cô giúp việc lên mình lại lang thang dắt xe đi chơi vòng quanh phố cổ HN. Tập vào một cái quán phở bên vỉ hè ở bốt hàng đậu, gọi bát phở ăn xong đang ngồi xỉa răng rồi lượn, thì có một bà cụ phải hơn bảy mươi gần 80 trông rất già lão, người gày gò tóc bạc phơ trông thật tội nghiệp. Bà cụ đi bán các đồ hàng dạo, như tăm, bông gong, bấm móng tay, móc khóa……vv. Bà cũ đã già mà phải đeo cả đống lỉnh kỉnh trên cổ, ở cái tuổi này nhẽ ra bà phải được con cháu phụng dưỡng chứ đâu phải đi bán đồ dong khắp phố thế này. Không hiểu con cháu bà cụ chúng nó nghĩ gì nữa mà để ẹ, cho bà mình như thế nữa. Bà cụ mời mình mua hàng ay mắn vì cả buổi từ sáng đến giờ chưa bán được cái gì, mình thì mua gì bây giờ chứ mọi thứ cần đều đã có đủ, thôi thì lục ví có được tất cả 10k tiền lẻ mình biếu bà cụ. Thế nhưng bà cụ không nhận, mà mặt hơi trầm xuống bà nói:
Tôi mời cậu mua là để lấy may, chứ không phải để xin tiền của câu, nên.. “ mình ngắt lời bà cụ” Cháu hiểu ý của bà, cháu xin lỗi vậy bà hãy bán cho cháu gói tăm vậy. Bà cụ vui vẻ trở lại đưa mình cả tập gồm 5 gói tăm rang, mình chỉ lấy một gói vì cũng chỉ cần một gói là đủ chứ đâu cần nhiều, bà cụ miễn cưỡng mãi mới cầm lại 4 gói tăm còn lại.
Được cái từ trước đến giờ mình đã mở hàng cho ai, thì người đó rất đắt khách ngay sau đó. Bà cụ này cũng không ngoại lệ, giờ cũng có mấy người hỏi mua hàng bà cụ cũng bán được kha khá, bà cụ quay sang cám ơn mình. Cám ơn cậu đã chịu mở hàng giúp tôi, có cậu mà tôi có thể bán được cần đấy hàng bằng cả hai ngày nay tôi đi bán đấy. Mình nói không có gì mà bà cụ cứ phải cảm ơn.
Bà cụ đang định quay gót đi, thì lúc này có hai thằng con mặt trông cũng khá băm trợn, tay xăm trổ kín cả hai tay rẽ vào ăn phở. Thấy chúng nó bà cụ liền mời chúng nó mua hàng, nhẽ ra chúng nó không mua thì thôi. Chúng nó chỉ cần nói không mua, thì mình tin chắc bà cụ cũng không mời lũ chúng nó làm gì. Đằng này một thằng con xem cái bấm móng tay rồi hỏi tiền bà cụ, bà cụ kêu 10k, với 10k mà bà cụ nói thì mình đã thấy khá là rẻ rồi vì lần trước mình có mua một cái y hệt như vậy mà còn 15k, có đứa còn đòi 20, 25k. Chỉ có 10k vậy mà con chó kia chê đắt rồi kêu, đồ tàu mà bán đắt nó đèo xíu bà cụ “mẹ con mụ già hãm tài ngáng bạc”. Con mẹ nó nghe cái giọng nó thở ra mình đã ngứa tai rồi, nhưng chưa có cớ mà bem cho nó phát vỡ mồm con chó, mình tin rằng hai con chó này vừa bị thua bạc trở về nên đâm ra thua bạc chửi người xung quanh, một cái tính rất xấu mà mình rất ghét ở những con bạc.
Bà cụ rất nhân từ chỉ nói, cậu mua dùm cho tôi là may cho tôi, còn nếu cậu không muốn mua thì thôi việc gì phải ăn nói thiếu văn hóa vậy. Bỗng con chó kia nổi đóa lên đá tung cái giỏ hàng của bà cụ, mọi thứ trong đó văng tung toét, nó xô bà cụ tí ngã may mà mình nhanh chân nhanh tay đỡ kịp bà cụ. Nếu không ở cái tuổi đó thì cú ngã đó có thể làm gãy chân gãy tay như chơi, bà cụ mếu máo khóc. Mình đã nóng mắt lên rồi, lúc này bao nhiêu con người ở đó mà chỉ có mỗi bà chủ quán phở và một anh chàng chắc SV đứng ra nói phải quấy với con chó đó. Thằng chó đó chửi um xùm hai người đó, là không phải chuyện của họ xem vào làm gì muốn ăn đập thì bảo nó. Thế là hai người đó không dám nói gì nữa, mình đỡ bà cụ, bà cụ đang nước mắt ngắn nước mắt dài định nhặt đồ dơi thì mình nói. Bà không phải nhặt đồ làm gì để con dìu bà ngồi vào kia nhé, bà cứ để con nói chuyện với chúng nó.
Bà cụ kêu “ ấy không được đâu chúng nó là lưu manh, cậu thư sinh thế đừng lên dây vào chúng nó làm gì”. Mình cười nhếch mép, bảo bà cụ ngồi đây để con bắt chúng nó phải nhặt đồ trả cho bà, còn những gì hỏng chúng nó sẽ phải đền bằng tiền. bà cụ giường như rất lo sợ, mà cứ líu tay mình lại, mình cười để cho bà cụ đỡ sợ, rồi quay ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...