Cái Kết Của Một Chuyện Tình Và Sự Tái Xuất Giang Hồ

Hì hì nói không có người yêu mình thì không đúng, mà phải nói là chưa có người để mình yêu, hì hì nếu sợ C thì Minh đã chẳng dám gọi. C dạo này trông đẹp trai hơn xưa và cũng không còn vẻ lạnh lùng nữa nhỉ, thế C đã lấy vợ chưa, mà bọn lớp mình lấy vợ lấy chồng gần hết rồi nhỉ. Mà cái Hằng Đoàn suốt ngày nhắc tới C đấy, lúc nào cũng kêu không biết dạo này C ra sao !, đang làm gì, đã lấy vợ chưa.
Thế à, tưởng em nó lấy chồng rồi chứ “ em Hằng Đoàn này ngày xưa là kết mình lém đấy, nhưng chắc mình quá lạnh lùng và hững hờ lên đã làm cho em nó phải thất vọng”. mà không biết là cái Hằng Đoàn có hỏi thế hay không nhỉ…… “mình bỏ lửng câu hỏi ở đó, thì thấy thái độ của con bé có hơi khác thường” C có vợ rồi, sắp có con nữa. “Ý chú ý lấy vợ ở đâu ra mà lấy, chú em nói dối đấy chị ạ”. Đang định nói dối cho em nó khỏi xoắn thì thằng cháu lại nhảy vào họng mình ngồi. Mẹ mày nhảy vào họng tao ngồi luôn đi này, chọn nhanh nên không tao cho đi bộ về bây giờ, chỉ có nói leo là nhanh thôi “mình lừ mắt nhìn thằng cháu, làm nó vội vàng chọn quần áo”.

Chết nhớ C dám nói dối cả Minh, hôm nay mà không có nó thì chắc Minh cũng tin quá, C nói dối mà mặt cứ tỉnh bơ như thật vậy, đúng là khi xưa cả lớp đặt cho C cái biệt danh là C cuội không có sai, nói dối ngay đến cả hiệu trưởng cũng bị lừa.
Khà khà chuyện nâu rồi nhắc lại làm gì, tính chêu Minh tí thôi mà, có khi mình tìm cái quán nào uống nước nhỉ,………………………, cũng chỉ tính là nâu ngày không gặp tìm tạm một cái quán nào uống nước nói chuyện thôi, ai ngờ con bé lại lừa mình nó dẫn luôn mình về nhà nó chơi. Thì ra 4 năm trước nhà nó đã mua nhà ở thì trấn này, giờ nó lừa mình về nhà nó, lại còn giới thiệu với mọi người hàng xóm ở đó là bạn trai khi xưa học cùng cấp 3, giờ đi học nâu năm mới gặp lại mới láo chứ. Tự dưng mình lại bị bố mẹ con bé, cùng mấy bà hàng xóm nhà nó chém cho tơi tả, nào thì cái Minh nó ngoan lắm, nào thì đảm đang lọ kia,…..……. lấy được em nó thì thế nọ thế chai……..vv và vv nghe mà điếc hết cả tai, mỗi bà xen vào một câu làm mình chẳng biết đường nào mà lần cả…………………….. Sau cùng mình viện lý do là phải mang thằng cháu về không ở nhà bố mẹ nó lo, mới thoát được cực hình tra tấn màng nhĩ.

C này C có thể cho Minh số điện thoại được không ?. “Bỏ mẹ lại còn xin số điện thoại mình nữa, thôi thì cũng cho đại khái là 0.9.8. x.x..y.y..z.t”. Không đúng chú ý cho số cuối sai rồi, số cuối phải là số một “ bỏ mẹ lại gặp phải thằng cháu mồm nam mô miệng tô hớt, muốn cho cái số ảo, nào ngờ lại bị nó thốn”. Hừ cho có cái số điện thoại thôi mà C làm gì khó khắn thế, sợ Minh làm phiền C sao. Ấy đâu phải vậy tại C dùng mấy số nên cũng không nhớ số cho lắm. Thôi đi C không phải biện cớ, làm gì có ai không nhớ số điện thoại của chính mình chứ, không muốn cho thi thôi việc gì C phải nói dối Minh. “ con mẹ cái thằng cháu phản phúc này, nó lại đẩy mình vào hoàn cảnh bỗng dưng muốn khóc rồi, muốn khóc quá mà không khóc được các thím ạ, tự dưng lại bị con bé xoắn. Lại phải biện cớ chứng minh an ủi con bé mãi nó mới nguôi ngoai, mà không còn giận mình, con mẹ thằng cháu tí về mình sẽ tính sổ với nó sau………………………………..”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui