Cái Hôn Của Tử Thần

Sinh nhật của Maron nhằm vào ngày thứ bảy tháng mười một. Sáng sớm nàng đã lo lau chùi nhà cửa. Lúc một giờ, nàng đến một quán ăn nhỏ trong một khu yên tĩnh ở đại lộ gần công viên, trên cánh cửa ngôi nhà có gắn một miếng kim loại cho biết nhà đã có người ở. Bên trong cánh cửa sơn màu trắng, Leo Kingship, ngồi chễm chệ trong chiếc ghế bọc nệm thời vua Louis XV, đang đọc tạo chí Gourmet. Ông đặt tờ báo xuống, đứng lên, hôn lên má Marion, chúc mừng sinh nhật nàng. Người chủ tiệm hai tay xoa xoa vào nhau, hướng dẫn họ đến bàn ăn đã dành trước cách biệt với những bàn ăn khác. Với thái độ xun xoe hiếm thấy nơi ông, ông chủ quán mời hai người ngồi vào bàn trên đó có một bình hoa hồng. Trước mặt Marion có một chiếc hộp nhỏ bọc giấy màu trắng buộc dây nơ kim tuyến màu vàng. Leo Kingship làm như không để ý đến chiếc hộp đó. Trong lúc ông xem bản thực đơn, ghi tên các loại rượu và thức ăn ( - Thưa ngài, ngài nên uống…) thì Marion mở gói quà, đôi má nàng ửng hồng, ánh mắt ngời sáng. Giữa lớp bông gòn là một sợi dây chuyền vàng gắn những hạt ngọc nhỏ bé lấp lánh. Marion khẽ kêu lên, kinh ngạc, mừng rỡ và khi chủ quán rời khỏi bàn, Marion rối rít cảm ơn bố, siết nhẹ bàn tay của ông như thể bàn tay ấy tình cờ để cạnh tay nàng.

Sợi dây chuyền chưa hẳn hợp với sở thích của nàng vì không phải do nàng tự chọn mua nhưng nỗi vui mừng của nàng thật chính đáng, thành thật, không phải vì giá trị của món quà nhưng cách tặng của ông bố đã thực sự làm nàng hạnh phúc. Những lần trước, nhân sinh nhật của các con ông Leo Kingship thường tặng họ một tấm ngân phiếu một trăm đô la ký gửi ở ngân hàng trên đại lộ Năm và mọi thủ tục do người thư ký của ông chu toàn.

Khi chia tay với ông bố, Marion đến thẩm mĩ viện, sau đó về nhà trọ. Xế chiều, có tiếng chuông reo. Nàng bấm nút cho cửa dưới lầu mở ra. Vài giây sau, một người đưa tin xuất hiện trước cửa phòng nàng, thở hổn hển như thể đang xách một vật gì nặng lắm. Tiền trà nước đã giúp anh ta điều hòa trở lại.

Trong hộp, dưới lớp giấy sáp màu xanh lục, một nhánh hoa phong lan trắng với tấm danh thiếp vỏn vẹn một chữ “Bud”. Đứng trước gương, Marion thử ướm đóa hoa trên mái tóc, trên khuỷu tay, trên vai. Rồi nàng đi vào nhà bếp, đặt đóa hoa vào lại trong hộp và để nó vào tầng trên của tủ lạnh, trước đó nàng đã nhỏ vài giọt nước lên cánh cửa.

Hắn đến vào khoảng sáu giờ, bấm chuông hai lần, đứng đợi trong lối đi ẩm thấp, cởi găng tay để lấy sợi vải dính trên ve áo khoác hải quân. Lát sau có tiếng bước chân vang nhẹ trêm cầu thang. Cánh cửa có màn che mở ra và Marion xuất hiện, rực rỡ, cành hoa phong lan trắng nổi bật trên chiếc áo ngoài màu đen của nàng. Họ bắt tay nhau. Hắn chúc nàng một ngày sinh nhật hạnh phúc và hôn đôi má nàng tô son đậm hơn ngày đầu tiên hắn gặp nàng.

Hai người đến một quán trên đường 52 và ăn món cá nướng. Giá tiền trên thực đơn đối với Marion chẳng có gì là quá đáng so với những buổi ăn của nàng, nhưng lần này đọc trong ánh mắt hắn, nàng thấy hình như giá tiền quá cao. Nàng đề nghị Bud tự chọn thức ăn. Họ ăn súp hành cá nướng và dùng rượu Champange – Mừng sinh nhật Marion. Cuối bữa ăn, lúc đặt mười tám đô la trên khay của người hầu bàn, bắt gặp cái nhíu mày của Marion, hắn mỉm cười, vui vẻ.

- Ồ, hôm nay là sinh nhật của em, phải không?

Từ quán ăn, họ đi tắc xi đến rạp hát xem vở kịch Saint Joan. Họ ngồi trong phòng nhạc, hàng thứ sáu ngay ở giữa. Trong lúc giải lao, Marion trở nên nhí nhảnh khác mọi khi, mắt nàng long lanh khi nói về Shaw 1, về nghệ thuật diễn kịch, về một người nổi tiếng đang ngồi ở dãy phía trước họ. Suốt buổi diễn, tay nắm tay, họ ngây ngất trong hạnh phúc.

Sau đó nàng đề nghị về nhà nàng, bởi vì nàng nghĩ tối nay Bud đã tiêu quá nhiều tiền rồi.

- Anh thích như một người đi hành hương, cuối cùng được phép vào nơi thánh địa – Hắn nói và tra khóa vào cửa. Hắn vặn khóa đồng thời vặn nắm cửa luôn.

- Anh nói gì nghe mà khiếp thế – Marion nói, giọng nàng liến thoắng – Thật đấy anh ạ. Nhà thì hẹp, bếp thì chật chội.

Hắn đẩy cửa, rút chìa khóa trao lại cho Marion. Nàng bước vào, đưa tay bấm công tắc đèn trên tường cạnh cửa lớn. Aùnh sáng chan hòa cả căn phòng. Hắn bước theo vào, đóng cửa sau lưng. Marion quay lại nhìn hắn. Hắn lướt mắt nhìn các bức tường sẫm màu, những màn cửa kẻ sọc trắng và xanh, các đồ dùng bằng gỗ sồi. Hắn thì thầm đánh giá.

- Chật quá phải không anh ?


- Nhưng rất xinh xắn. Đẹp !

- Cám ơn anh đã khen – Nàng quay đi, gỡ hoa phong lan ra khỏi áo, bỗng nhiên nàng thấy ngượng nghịu như lần đầu mới gặp nhau. Nàng để nhánh hoa trên tủ trà, cởi áo choàng. Hắn đưa tay đỡ áo cho Marion.

- Trình bày khéo thật – Hắn nói qua vai nàng.

Nàng treo áo vào tủ một cách máy móc, rồi soi mình trong gương. Những ngón tay nàng lóng ngóng gắn hoa lên vai áo màu rượu chát, nhìn ảnh nàng chồng lên hình ảnh Bud trong gương. Hắn đi đến giữa phòng.

Đứng trước cái bàn nhỏ, hắn cầm cái đĩa hình vuông bằng đồng lên xem. Nhìn nghiêng, mặt hắn không hề đổi sắc, chẳng biết là hắn thích hay không thích cái đĩa đó. Marion cảm thấy toàn thân nàng cũng bất động.

- À, à – Cuối cùng hắn nói – Anh cuộc đây là quà của bố em.

- Không phải – Marion nói, nhìn trong gương – Ellen tặng em đấy.

- Ồ thế à – Hắn nhìn cái đĩa một lúc rồi bỏ xuống.

Tay mân mê cổ áo, nàng quay lại nhìn hắn vừa lúc hắn đi ngang qua phòng một cách ung dung thoải mái. Hắn đứng trước kệ sách không cao lắm, nhìn bức tranh treo trên tường phía trên kệ. Marion dõi mắt nhìn theo.

- Tác phẩm lâu đời của Demuth – Hắn nói, liếc mắt nhìn nàng, mỉm cười. Nàng cười lại. Hắn ngắm bức tranh một lần nữa. Lúc sau, Marion đi đến bên hắn.

- Anh không hiểu và không nghĩ ra vì sao ông ta gọi bức tranh này là: “Máy hút lúa” là “My Egypt” 2 – Bud nói.

- Em cũng chịu thôi.

- Tuy nhiên đấy là bức tranh đẹp – Hắn quay lại nhìn Marion – Chuyện gì thế? Mũi anh bị bẩn hay có gì mới lạ nơi anh, hả em?


- Em không hiểu.

- Em đang nhìn…

- Ồ, có gì đâu. Anh uống gì chứ?

- À ha.

- Không có gì cả ngoài rượu.

- Tuyệt!

Marion đi về phía nhà bếp.

- Trước khi em đi… - Hắn lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ – Anh mừng sinh nhật em.

- Ồ, anh Bud, anh khách sáo quá!

Hắn nhại lại nàng:

- Anh khách sáo quá! Nhưng em có thích anh tặng em như thế không?

Quà tặng là một đôi bông tai bằng bạc, ba cánh sáng ngời, trông thật đơn giản.


- Ôi cám ơn anh. Xinh quá, anh à – Marion thốt lên một cách thích thú và ôm hôn hắn.

Nàng vội đến trước gương, đeo vào thử. Hắn đến sau lưng, nhìn nàng trong gương. Khi nàng đeo xong, hắn xoay người nàng lại.

- Đúng là đẹp thật.

Khi đôi môi rời nhau, hắn nói:

- Nào, rượu mời anh đâu?

Marion từ trong nhà bếp đi ra, hai tay cầm cái khay trên đó có chai rượu Bardolino và hai cái ly. Bud đã cởi bỏ áo vét, đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà trước kệ sách, một quyển sách mở ra ở trên đùi hắn.

- Anh không biết em lại thích proust đến thế – Hắn nói.

- Thích lắm anh à! – Nàng để khay trên bàn.

- Để khay chỗ này em – Hắn nói, lấy tay chỉ kệ sách. Marion chuyển cái khay từ bàn qua. Nàng rót đầy hai ly và đưa mời hắn. Một tay cầm ly, tay kia tháo giày, nàng ngồi xuống cạnh hắn. hắn lật từng trang sách rồi nói:

- Anh sẽ chỉ cho em xem chương mà anh thích muốn điên lên được – Hắn nói.

Hắn ấn nút. Cánh tay hắn vung vẩy chậm rãi theo điệu nhạc giống như cái đầu rắn đang lắc lư ngẩng lên cao. Đậy nắp máy hát, hắn trở lại chỗ, ngồi xuống cạnh Marion trên tấm thảm màu xanh. Những nốt nhạc trầm bổng của đàn dương cầm vang lên. Bài giao hưởng thứ hai của Rachmanioff.

- Đúng là đĩa nhạc đó – Marion nói.

Dựa lưng vào tường, Bud lượng tính căn phòng trong ánh sáng dìu dịu của những ngọn đèn mờ ảo.

- Nơi đây mọi vật thật tuyệt vời. Sao trước đây em không mời anh về nhỉ? – Hắn nói nho nhỏ.

Tay mâm mê hàng nút áo, Marion khẽ nói:


- Em không biết… em tưởng anh không thích thế…

- Anh mà không thích ư?

Những ngón tay hắn bắt đầu chạy trên hàng nút áo của nàng. Bàn tay nàng nóng bỏng úp trên bàn tay hắn, giữa đôi vú nàng.

- Anh Bud, em chưa bao giờ… trước đây em chưa bao giờ. Bud! Bud!

- Anh biết, em yêu. Em đừng nói với anh điều ấy.

- Trước đây, em chưa bao giờ yêu một ai.

- Anh cũng vậy. Chưa bao giờ yêu ai. Mãi đến khi gặp em.

- Anh muốn nói chuyện đó phải không? Phải không anh?

- Chỉ yêu em, một mình em!

- Ngay cả Ellen, anh cũng không yêu?

- Chỉ có em thôi, anh thề.

Hắn lại hôn nàng. Nàng bỏ tay hắn ra, đưa hai tay ôm lấy đôi má hắn.

--- ------ ------ ------ -------

1 Bernard Shaw (1856 – 1950) nhà viết kịch, người Aùi Nhĩ Lan

2 My Egypt: Ai Cập của tôi (ND)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui