“Nào nói đi chú mày – hắn nghĩ thầm và khoái trá nhìn vẻ mặt ngớ ngẩn đần độn hằn trên mặt của cái-ông-có-tên-là-Dwight-Powell. Bắt đầu nói được rồi đấy chú mày. Bắt đầu lạy lục đi chú mày. Có thể chú mày sợ té đái không sao mở miệng được. Hay là chú mày đã tuôn ra hết khi còn đang ngồi ở phòng giải khát tại khách sạn và giờ đây không còn gì để nói nữa. Nói hay lắm, chú mày ạ”.
- Tao cuộc là mày không hiểu Logorrhea nghĩa là gì – Hắm mở miệng, đứng uy nghi với khẩu súng trên tay – Có nghĩa là mày đã bị đi chảy, đi chảy bằng lỗ miệng. Miệng mày tuôn toàn chữ là chữ. Tao tưởng lỗ tai của tao đã rớt đi đâu rồi khi ở trong phòng giải khát đó – Hắn cười, nhìn đôi mắt của Powell lồi ra như muốn rớt khỏi tròng – “Tôi có trách nhiệm đối với cái chết của Dorothy” – Hắn nhại lại câu nói của Powell – Đáng thương, thật đáng thương – Hắn bước đến gần hơn – Quyển sổ, thưa ngài lẻo mép! – Hắn chìa tay ra – Và đừng hòng giở trò gì đấy nhé!
Từ dưới lầu vọng lên tiếng hát nhè nhẹ.
Nếu đây không phải là tình yêu
Thì mùa đông chính là mùa hạ.
Hắn cầm lấy quyển sổ Powell đưa, bước lui một bước, ép quyển sổ cạnh sườn, cuộn lại, bẻ gãy bìa, nhưng mắt và khẩu súng vẫn không hề rời Powell một giây.
- Tao rất lấy làm tiếc là mày đã tìm thấy quyển sổ. Tao đứng trong đó cầu mong là mày đừng tìm ra – Hắn nhét quyển sổ bị gấp lại ấy vào trong túi áo đi mưa.
- Đúng là mày đã giết Dorothy – Powell nói.
- Mày nói nho nhỏ, nghe chưa? – Hắn rung rung khẩu súng răn đe – Tao với mày chẳng khoái gì làm phiền cô gái thám tử dưới kia, phải không nào? – Hắn thấy cái vẻ ngang ngang của Powell. “Có thể thằng này ngốc quá không nhận biết được…” – Có thể mày không lượng tính được tình huống, nhưng tao nói cho mày rõ. Đây là khẩu súng thật, nạp đạn hẳn hoi, nghi6m chỉnh. Mày đừng…
Powell không nói gì, mắt vẫn tiếp tục nhìn khẩu súng nhưng bây giờ không còn nhìn trừng trừng nó nữa, mà nhìn với vẻ kinh tởm, như thể đó là con bọ hung hôi thối nhất trên đời.
- Này, tao sắp giết mày đấy – Hắn đe dọa.
Powell không nói gì.
- Mày quả thật là một con người vĩ đại, hãy tự phân tích, mổ xẻ con người của mày. Mày hãy nói tao nghe hiện giờ mày có cảm giác gì? Tao cuộc với mày là hai đầu gối mày đang run bần bật, phải không? Mồ hôi ướt đẫm cả người mày?
- Nàng tưởng đến đấy để làm lễ kết hôn… - Powell thì thào.
- Mày hãy quên con bé ấy đi. Hãy lo cho bản thân của mày kìa! (Tại sao thằng chó này không run? Nó hông còn đầu óc để…).
- Tại sao mày giết nàng? – Aùnh mắt của Powell cuối cùng rời khỏi khẩu súng – Nếu không muốn cưới nàng, mày có thể bỏ rơi nàng cũng được mà. Thà mày bỏ rơi nàng. Sao mày đang tâm giết nàng?
- Đừng đả động gì đến con bé đó nữa! Có liên quan gì đến mày đâu? Mày tưởng tao nói đùa phỏng? Phải thế không? Mày tưởng…
Powell lao về phía trước.
Trước khi anh kịp lao người đi thì một tiếng nổ chát chúa vang lên, đường thẳng AB vẫn cố định và viên đạn chỉ càng làm cho nó thêm chính xác.
Ellen đang đứng trong nhà bếp, hướng về khung cửa sổ đóng kín và lắng nghe chương trình của Gordon Gant, bỗng nàng chợt nhận ra: cửa sổ đóng kín như thế kia thì ngọn gió mát từ đâu thổi vào được?
Một hốc tường tối đen trong rìa góc phòng. Nàng đến đấy và thấy cửa sau, một ô kính gần nắm cửa đã bị vỡ và mảnh gương vung vải trên sàn nhà. Nàng thắc mắc không hiểu Powell có biết việc này hay không. Lẽ ra anh ấy phải quét dọn…
Ngay lúc đó Ellen nghe tiếng súng nổ. Tiếng nổ chát chúa vang khắp cả nhà và khi tiếng vang ngừng bặt, ngọn đèn trên trần nhà rung rung như thể có cái gì trên lầu đổ nhào xuống. Sau đấy im phăng phắc!
Từ máy radio vọng ra: “Bây giờ là 10 giờ, theo giờ trung ương”, và tiếng chuông vang lên trong máy nghe giòn giã.
- Anh Dwight? – Ellen gọi lớn.
Không có tiếng trả lời. Nàng đi vào phòng ăn. Ellen gọi to:
- Anh Dwight!
Nàng vào phòng khách và ngần ngừ bước đến cầu thang. Ở trên không có một tiếng động nào cả. Lần này nàng kêu lên, lộ vẻ hoảng sợ:
- Anh Dwight! Có chuyện gì thế?
Không một tiếng động, rồi bỗng một giọng nói vọng xuống:
- Có gì đâu. Ellen, hãy lên trên này.
Nàng hấp tấp trèo lên cầu thang, tim đập liên hồi.
- Trong này – Tiếng nói từ bên phải dội ra. Nàng vòng theo cầu thang, chạy bổ về phía cửa có ánh đèn.
Vật nàng thấy đầu tiên là Powell nằm ngửa sóng sượt giữa phòng, hai chân dang rộng. Chiếc áo véttông văng ra cạnh đó. Trên chiếc áo sơ mi trắng, ngay nơi ngực một dòng máu đang chảy ra.
Nàng đứng chết lặng trên đôi chân muốn khuỵu xuống. Sau đó nàng đưa mắt nhìn người đang đứng bên kia xác Powell, khẩu súng trên tay hắn.
Hai con ngươi của nàng như thể muốn lòi ra khỏi tròng mắt, khuôn mặt nàng co rúm lại, câu hỏi chết cứng trên môi.
Hắn quay khẩu súng vào lòng bàn tay đeo găng.
- Anh ở trong tủ áo – Hắn nói, nhìn thẳng vào mắt Ellen, trả lời những câu mà nàng định hỏi – Hắn mở vali và lôi ra khẩu súng. Hắn định giết em. Anh nhảy chồm lên người hắn. Súng nổ…
- Không… không… trời! – Nàng dụi trán, choáng váng – nhưng làm thế nào… làm thế nào anh…
Hắn đút khẩu súng vào áo đi mưa.
- Anh đã ở trong phòng giải khát – Hắn nói – Ngay sau lưng em. Anh nghe hắn mời em về đây. Anh rời phòng khi em còn ở trong phòng địên thoại.
- Hắn nói với em là…
- Anh đã nghe hết những gì hắn nói. Hắn nói láo giỏi thật.
- Lạy Chúa! Vậy mà em đã tin hắn… em đã tin hắn…
- Tự em chuốc lấy tai họa – Hắn nói với nụ cười độ lượng – Ai em lại không tin.
- Chúc ơi… - Ellen rùng mình.
Hắn tiến về phía nàng, bước qua đôi chân của Powell sóng soài trên sành nhà.
- Nhưng em vẫn chưa hiểu… Làn sao anh ở đó, trong phòng giải khát… - Ellen thắc mắc.
- Anh đợi em trong hành lang. Anh mất dấu khi em đi với hắn. Anh đến quá trễ. Anh giận mình lắm. Anh chỉ còn biết chờ. Làm gì khác hơn được nữa.
- Nhưng làm thế nào mà… làm thế nào…
Hắn đứng trước mặt Ellen, hai tay dang rộng như người lính hồi hương.
- Nào, vị nữ anh hùng lại còn bắt bẻ, gạn hỏi người đã cứu mình thoát chết trong gang tấc nữa sao? Em nên vui mừng vì đã cho anh biết địa chỉ của hắn. Anh đã nghĩ em là một người xuẩn ngốc và anh chẳng có dịp nào để giúp em sáng mắt ra.
Nàng ngã vào vòng tay hắn, khóc sướt mướt cho vơi đi nỗi buồn phiền và sợ hãi. Đôi tay mang găng da vỗ vỗ vào lưng nàng, an ủi.
- Thế là xong, Ellen. Mọi việc đều tốt đẹp – Giọng hắn nhỏ nhẹ.
Nàng dụi đầu vào vai hắn.
- Ồ, anh Bud của em – Nàng thổn thức – Cám ơn anh. Lạy Chúa!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...