- Mày ổn chứ?
An ôm nó vào lòng, vỗ về. Con bé ngồi bên cửa sổ, ngước nhìn lên trời:
- Chắc là Nguyên bay rồi. – Lucky thở dài, túm chặt lấy thân váy – Tao còn từng nghĩ mình sẽ mặc chiếc váy này và nắm tay Nguyên.
- …
- Đáng lẽ mày nên trách cứ tao.
- Tao giận mày chứ – An nắm lấy vai nó – Nhưng tao hiểu mày làm thế vì điều gì. Nói là không thể tha thứ, chắc tao ngưỡng mộ mày nhiều hơn. Tao không đủ can đảm làm tất cả vì người mình yêu như thế.
- Chỉ là mày có cách yêu khác tao thôi. Không phải cô gái nào cũng có thể chôn vùi tình yêu vì tham vọng của người mình yêu. Mày hi sinh còn tao học cách ích kỉ.
An thở dài, ôm nó lần nữa. Một cái ôm rất chặt. Cám ơn vì An đã hiểu và bỏ qua cho nó về chuyện đính hôn với Trí. Con bé hạnh phúc vì có An trong cuộc đời mình. Tình bạn của hai đứa sẽ luôn vững bền, đúng không?
- Mày tới lễ đính hôn được thật không?
- Được mà – An cười – Tao tới vì mày chứ đâu phải vì Trí?
Buổi lễ đính hôn diễn ra ngay sau khi chuyến bay của Nguyên khởi hành. Hình như bố không đợi được lâu để ném con gái mình vào “hạnh phúc”. Trong tiếng vỗ tay, chúc tụng, hân hoan của mọi người và báo giới, nó và Trí khoác tay nhau bước lên lễ đài với hai gương mặt cười như khuôn mẫu. Chỉ là sự phô diễn trước những ánh đèn flash. Trí khó xử vì An có mặt ở đó, nó đau buồn vì Nguyên đã đi rồi. Cô gái khoác tay chàng trai, hai người trao nhẫn mà không hề có hình bóng nhau trong tim.
Buổi lễ đính ước hạnh phúc trong mắt bố.
Lucky đi vào căn phòng bí mật nằm trong phòng làm việc của bố. Bố sang Nhật vài ngày, đây là thời cơ thuận tiện nhất cho nó. Nó lục tung trong phòng nhưng không thấy tập hồ sơ đó, con bé tiến lại chiếc két ở góc phòng, chỉ có những thứ thực sự quan trọng và tối mật bố mới giấu trong đây. Nó đứng nhìn chiếc két một lúc, hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi mới có thể bấm mã số. Liệu nó có đang chỉ điểm gót chân Achilles? Nó đưa tập hồ sơ này cho Trí sẽ không sao chứ? Bố có tức giận không? Không nghĩ nữa, nó đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ còn cách cứ tiến về phía trước.
Con bé đập bộp tập hồ sơ xuống bàn:
- Như tôi đã hứa.
- Cám ơn… vậy khi nào chúng ta sẽ kết hôn?
- Chúng ta sẽ hủy hôn, nhưng chưa phải bây giờ.
- Hủy hôn? Em nghĩ đây là trò đùa chắc?
- Không. Nhưng tôi không muốn trở thành một công cụ chiến đấu ngớ ngẩn của anh. Đây là thỏa thuận giữa chúng ta và tôi đã hoàn thành, còn việc kết hôn không hề có trong thỏa thuận nên đừng nghĩ tới chuyện đó. Chỉ cần nói chưa tới lúc khi bố tôi đề cập chuyện đó.
- Đổi lại anh được gì?
Con bé cười khẩy, đứng dậy:
- Anh đang tham lam quá đấy. Cách đối đãi với con rể sẽ khác với đối tác, anh còn chưa hài lòng? Vậy tôi cũng không dám chắc mình sẽ im lặng trong cuộc chiến này đâu.
- Được thôi, được thôi – Trí nhún vai, lắc đầu – Đừng ghê gớm như vậy chứ tiểu thư.
Nó bỏ về, tên Trí khiến nó chẳng bao giờ ưa được.
- Này! Từ nay, mỗi lần đi gặp Trí, mày cho tao đi cùng nhé.
- Sao vậy?
- Không có gì – An xua tay – Chỉ là tao muốn gặp thôi.
- Đừng quên là mày sắp kết hôn.
Thái độ An kì lạ như lần nó giấu chuyện của Nguyên. Từ sau hôm Lucky kể cho con bé việc nó dùng tập hồ sơ để trao đổi, An lại quay lại trạng thái đề phòng với Trí như trước. Lần này nó lại lo lắng gì thay cho con bé nữa đây? Cũng được thôi, là chuyện của Trí thì nó không thực sự quan tâm lắm.
Chú kết hôn với một cô gái mới quen, tiếng sét ái tình và tuổi tác của chú khiến họ nhanh chóng đi tới quyết định. Nó mừng cho chú, vì chú yêu mẹ cũng quá lâu rồi.
- Chúc mừng chú.
- Cám ơn nhóc con – Chú ôm chặt lấy nó – Chú không đợi được nhóc rồi, xin lỗi nhé.
- Hi hi… … Không thể làm cô dâu của chú như đã hứa, nên chú phải hạnh phúc nhé, cho cháu bớt áy náy.
Nó ôm ghì lấy cổ chú, đu lên, khẽ thì thầm vào tai:
- Chú quên mẹ đi nhé, và mang hạnh phúc tới cho cô ấy.
Chú gỡ tay ra, mỉm cười nhìn lên bầu trời rực nắng:
- Chú không thể quên, không bao giờ quên được. Nhưng… đã tới lúc chú tìm hạnh phúc hiện hữu thay vì đuổi theo một giấc mơ hão huyền.
- … Trong tương lai, cháu có thể mỉm cười và nói như chú không nhỉ?
Chú xoa đầu nó:
- Thời gian trôi qua, rồi cháu sẽ ổn thôi – Chú hôn nhẹ vào mu bàn tay nó – Vì cháu đáng được hạnh phúc hơn bất cứ ai, công chúa của chú.
Ừm, nó sẽ ổn, như chú vậy. Chú đã từng yêu mẹ sâu sắc, đầy hi sinh và không mong chờ đáp lại, nhưng rồi ngần ấy năm trôi qua, chú cũng đã nhẹ nhàng đặt quá khứ xuống mà bước tiếp. Con bé sẽ thế, và Nguyên cũng vậy, không còn yêu nhau nữa vào một ngày không xa.
Lucky lặng lẽ rời lễ cưới sớm, những tình yêu tìm đến được với nhau khiến nó ghen tỵ. Nó không muốn mình nhỏ nhen như vậy, nhưng nó thực sự không can tâm, sao cuộc đời lại không công bằng vậy? Này hoàng hôn đỏ rực kia, nó sẽ sớm ổn chứ? Và ở phương trời xa kia, Nguyên sẽ sớm quên nó chứ? Con bé thở dài đi dọc dưới hàng cây, chỉ thời gian có thể cho nó câu trả lời.
- A lô.
- …
- A lô, ai vậy ạ?
- …
- Nếu không nói thì tôi cúp…
- Anh đây.
Thời gian như ngưng đọng, giọng nói quen thuộc đó thổi yêu thương vào tai nó. Gần năm rồi nó chưa nghe giọng nói Nguyên, nhớ quá! Nước mắt rơi từng giọt, cũng đã lâu rồi nó chưa khóc, từ khi nó để Nguyên rời xa. Con bé nín chặt cảm xúc lại, giọng nói cố bình thường:
- Sao vậy?
- Không có gì… Anh gọi để chắc rằng em vẫn ổn.
- Em không nuốt lời hứa. Còn anh… anh vẫn đang thực hiện lời hứa chứ?
- Ừ, anh vẫn đang kiểm soát tốt mọi chuyện.
- … Còn nhớ em không?
Lucky giật mình. Nó đang nói gì vậy? Vì nó nhớ Nguyên quá sao?
- Đó là việc duy nhất anh không kiểm soát được.
- Đừng vậy! Nếu anh nói thế, em sẽ lại chạy tới bên anh với cả đống rắc rối đấy.
- Thì sao? Anh chấp nhận mọi thứ để được ở bên em, thậm chí là chết. – Nguyên nghẹn ngào trong xúc động, nó cũng thế.
- Nhưng em thì không. Anh không còn thì ai sẽ lo ẹ và em anh? Bố anh đã rời xa họ rồi, chẳng lẽ anh muốn họ đau khổ thêm lần nữa sao?
- … Em đã từng nói sẽ đánh đổi tất cả để có được thứ đắt giá nhất hành tinh này…
- Chuyện đó… là khi chúng ta còn bồng bột.
- Vậy thì chúng ta cứ làm kẻ bồng bột tới cuối đời, không được sao?
- … Chăm lo cho bác và Linh thật tốt nhé. Chào anh.
- Anh sẽ gọi nữa.
Con bé cúp máy, ngồi phịch xuống đất và òa khóc. Nó sẽ không nghe bất kì cuộc gọi từ số lạ nào nữa.
Đám cưới của An cũng đã đến, sau đó là kì nghỉ trăng mật. Vì công việc của chồng mà nó cũng chẳng có nổi một tuần trăng mật trọn vẹn, chỉ đi 3 ngày sang Bali cho gần rồi về. Ngay cả điều trọng đại của cuộc đời mình, con bé cũng không thể có cho trọn vẹn.
Trí và Lucky vào phòng cô dâu. An rất xinh đẹp như nó luôn thế, nhưng vẫn là bộ mặt giống chị nó trước đây. Con bé ôm chặt lấy An, ngậm ngùi:
- Cố mà có được hạnh phúc mày nhé!
Nó lặng lẽ rời khỏi phòng. Lucky để hai người giây phút riêng tư hợp pháp cuối cùng. Dạo gần đây, An luôn tới gặp Trí một mình, nó cứ nghĩ rồi con bé sẽ xách váy chạy khỏi đám cưới, nhưng An đã không làm vậy, chỉ là một tiếng thở dài khi chiếc nhẫn được trao vào ngón áp út.
Suốt đường về nhà, Trí im lặng.
- Một cô dâu xinh đẹp – Lucky thở dài – Và một cô gái đau khổ.
- … An sẽ hạnh phúc.
- Anh là người quyết định chuyện đó à?
Con bé cười khẩy. Hôm nay, nó đặc biệt ghét Trí.
- Có lẽ sau này An sẽ tự tìm ình hạnh phúc xứng đáng với nó thay vì phí phạm cuộc đời mình ột kẻ không ra gì.
Trí dừng xe lại bên đường, không nói gì, ...
buông tay khỏi vô lăng và nhìn không chớp về phía trước.
- Anh là vị hôn phu của tôi không có nghĩa là tôi có trách nhiệm ngồi đây đau khổ cùng anh. Hãy cứ tiếp tục là một thằng ngu một mình đi! Tôi thấy bất hạnh thay cho An khi nó yêu phải anh.
Con bé ra khỏi xe và bắt taxi về nhà. Đau lắm phải không? Một kẻ ngốc không biết nắm giữ những gì mình đang có thì đáng bị thế. Cứ đau đi, như nó lúc này!
- Gì vậy?
- Bật ti vi, nhanh lên! Kênh tin tức.
An hét tướng vào trong điện thoại. Mới sớm ra đã định hành hạ gì nó thế không biết? Con bé uể oải với chiếc điều khiển, bật ti vi và dò kênh tin tức. Nó đánh rơi cái bộp chiếc điều khiển xuống giường. Một cái tít to đùng chạy ngay góc dưới màn hình: “Chủ tịch của The King – vị vua trong giới kinh doanh và những bê bối mờ ám khởi nguồn cho ngai vàng”. Toàn bộ bản tin tức buổi sáng nói về bố và vụ việc của tập đoàn TS Town. Nó biết ai là người đã khơi lên bản tin giật gân sau cái tên nặc danh gửi thông tin đó tới đài truyền hình. Do chưa có cơ sở, đài truyền hình chưa khẳng định chính xác điều đó, nhưng ít nhất đây cũng là một vết nhơ cho The King. Nếu Trí khởi kiện, bố sẽ phải ra hầu tòa mất, và Lucky đã ngoan ngoãn trao một trong những bằng chứng cho anh ta. Con bé thật ngu ngốc, nó lúc nào cũng gây phiền phức cho những người mình yêu thương thế này sao?
Bố ăn sáng trong giận dữ, ông xé nát tờ báo trong tay. Cũng may là bản tin không hề đề cập tới tập hồ sơ hay chứng cứ nào ngoài những thông tin từ một kẻ nặc danh. Dù đã sao ra thành hai bản, nhưng nó vẫn nuốt không trôi, nếu bố phát hiện, bố sẽ giết nó mất.
- Anh là người phao tin đồn này?
Con bé đập bộp tờ báo lên mặt bàn Trí đầy tức giận. Anh ta chỉ cười khẩy:
- Đừng nghi ngờ vị hôn phu của em thế.
- Anh muốn gì? Dìm The King xuống để mua chúng dễ dàng như anh đã làm với Crown?
- Không phải… - Trí chạm nhẹ vào bàn tay Lucky – Phải nói là giống bố vợ anh đã làm với TS Town chứ?
Con bé tức giận, hất tay Trí ra, tát anh ta thật mạnh:
- Đồ khốn.
- Gì vậy? – Trí lau máu chảy ra từ khóe miệng – Chính em tự nguyện bán bố mình cho anh mà?
Hắn ta nở nụ cười hiểm độc. Cuối cùng thì bộ mặt này cũng đã lộ rồi, nhưng nó đã quá mải mê yêu mà không hề dè chừng những thứ khác, giờ thì đã quá muộn rồi. Trí gõ bút xuống bàn thành nhịp:
- Anh tự hỏi cổ phiếu của The King sẽ giảm bao nhiêu sau việc này nhỉ?
- … Anh cần gì để không kiện bố tôi ra tòa?
- Ồ, anh đâu có nói là sẽ kiện bố em.
- Vậy anh muốn gì?
- Anh chỉ đang khiến cuộc đời bố vợ mình thú vị hơn thôi.
Con bé định lao vào đánh cho tên Trí đó một trận để chấm dứt tiếng cười đáng ghét ấy, nhưng nó bị Nam tống ra ngoài. Anh ta kéo con bé xuống tận gara ô tô, nó hất tay ra:
- Đây là cách anh cư xử với phu nhân chủ tịch tương lai à?
- Cô nên cẩn trọng hành động của mình, chủ tịch không phải là người nhân từ đâu.
- Hừ, một con chó vẫy đuôi chạy theo tên khốn đó có tư cách nói điều đó sao?
- Cô nhìn lại bố mình đi đã, nếu ông ta không làm chuyện xấu thì chúng tôi có gì để bới móc không?
- Tất cả đã là chuyện quá khứ rồi, tại sao các người còn lôi nó lại sau bao nhiêu năm chứ? Chính gia đình Nguyên còn bỏ qua chuyện đó…
- Chủ tịch làm vậy không phải vì trả thù cho TS Town.
Không phải ư? Vậy là Trí không có can hệ gì với gia đình Nguyên như nó vẫn nghĩ? Vậy tại sao tên đó cứ phải lấy bằng được hồ sơ của TS Town? Còn người này nữa, rõ ràng là anh ta rất thân thiết với gia đình Nguyên.
- Anh nói vậy là sao?
- … Cô về đi, một người như cô không nên dính dáng tới chuyện này.
- Hừ, tỏ vẻ quan tâm khi trước anh chỉ muốn xé tôi thành từng mảnh sao?
- Tôi đã hứa với Nguyên sẽ không động vào cô.
- Lời lẽ thật giả dối – Con bé cười khẩy – Anh nói mình bảo vệ gia đình Nguyên nhưng lại phục vụ cho kẻ mà anh cho là tàn nhẫn, nuôi ý định trả thù khi gia đình Nguyên không hề có ý muốn đó, anh có tư cách để giữ lời hứa với Nguyên sao?
Nam tức giận đẩy mạnh Lucky ngã ra đất, giận dữ quát lớn:
- Nếu cô nhìn thấy người mang ơn với mình treo cổ tự tử, cô sẽ làm gì? Đó là vị chủ tịch tôi luôn tôn trọng, là người đã cưu mang tôi, nhưng rồi gã đốn mạt là bố cô đã cướp tất cả từ tay ông, dồn ông tới mức phải tự vẫn. – Anh ta gục xuống, thở dốc – Tôi đã sống cả cuộc đời mình để giúp con trai ông phục thù, nhưng chỉ vì cô mà nó hoàn toàn thay đổi, nó quên lời thề khi chứng kiến cái chết của bố, từ bỏ cả gia đình để chạy đến phục vụ kẻ đã giết bố nó chỉ để ở bên bảo vệ cô. Tất cả chỉ vì cô. Cô mới là người không có tư cách nhắc đến người tôi kính trọng hay bất cứ ai trong gia đình ông ấy.
Nam bỏ đi. Chỉ còn lại nó, nó nghe rõ những gì Nam nói, từng chữ một. Lucky òa khóc. Vậy điều Nguyên muốn chỉ là bảo vệ nó thôi sao? Tất cả những gì anh chịu đựng, những vết thương thân xác và cả những nỗi đau nhói lòng, bị nó dằn vặt, nghi ngờ, cắt đứt quan hệ ruột thịt, liều lĩnh làm những việc phi pháp… chỉ một lí do đơn giản ấy thôi sao? Vậy mà nó từng nghi hoặc anh, không ngừng xua đuổi anh khỏi cuộc đời nó. Nguyên à, nó không xứng đáng có được những điều đó… Anh đã trả một cái giá quá đắt rồi.
id=up> Xuống Cuối Trang
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...