Cái Giá Của "Yêu"?
"Cạch" cửa phòng VIP cách âm ngay trêb tầng đặc biệt của Ảo Cư bất ngờ bị mở cửa.
Nguyên Tử Lập đang bấm điện thoại thì bị tiếng mở cửa làm chú ý, ngước đầu lên xem kẻ nào phá đám.
"A! Lâm Hàn anh mới tới à!"
Lâm Hàn với vẻ mặt ảm đạm biết vào. Vẫn như mọi khi anh không hề đáp lại lời chào của Nguyên Tử Lập.
Nhẹ nhàng ngã người về phía ghế sofa, thở hắc mệt mỏi. Lâm Hàn ể oải giơ tay xoa thái dương của mình. Hôm nay là một ngày mệt mỏi của anh...
"Ể?! Hôm nay nhiều việc lắm à?" Nguyên Tử Lập quay đầu sang anh, nở nụ cười hỏi thăm.
Đáp lại Lâm Hàn chỉ gặt đầu. Điều này là Nguyên Tử Lập có phần thất vọng, tên này lúc bào cũng kiệm lời với anh vậy sao?!
"Điều tra giúp tôi về Bái Mẫn Nhi"
Lâm Hàn ngẩng đầu lên, tay đan nhau, lời nói trong có vẻ ngỏ ý trợ giúp nhưng giọng điệu thì cứ như sếp.
"Hả? Lại là Bái Mẫn Nhi, có một người bắt kím hoài! Xí!" Nguyên Tử Lập bỉu môi tức giận.
Lâm Hàn như bị lời nói vừa rồi của anh làm cho bất ngờ.
"Cậu nói gì?"
"Chính Thất 3 năm trước cũng nhờ em điều tra rồi đi kím tùm lum đến bây giờ vẫn vậy nè!" Nguyên Tử Lập bức xúc nói, hai người anh em của anh lúc nào cũng vướn vào người phụ nữ đó, cô ta thật rắc rối!
Câu nói vừarồi làm kinh động đến cả hệ thần kinh của Lâm Hàn, anh bất động để đủ tiêu hóa mọi chuyện. Nguyên Chính Thất và Bái Mẫn Nhi và còn Trần Khả Quyên!!
---------
" Vậy chắc Diệp tiểu thư đây nhầm tôi với cậu ấy rồi" Trần Khả Quyên (giả) nhanh chóng lấy lại bình tĩnh thoát khỏi mưu kế của Diệp Trúc Ly.
" Vậy à! Chắc là tôi nhầm" Diệp Trúc Ly chỉ cười trừ cho qua. Cô ta căn bản có thể ngờ đến là cô sẽ trả lời như vậy nhưng không với sự tự tin đó.
Diệp Trúc Ly nhàn nhạ húp ngụm trà, mắt vẫn không quên liếc xem Trần Khả Quyên (giả).
"Thưa mẹ chúng con về!" Nguyên Chính Thất cả đời hắn chỉ cung kính duy nhất với đấng sinh thành của mình. Bàn tay đầy nhỗm máu của hắn nắm chặt lấy đôi tay bé nhỏ của cô.
"Haizzz" Lan Vu thở dài ngay khi tiếng động cơ xe vừa rời khỏi tầm mình.
"Dì.." Diệp Trúc Ly lo lắng, lại gần kế bên mà an ủi bà.
"Ta xin lỗi Ly nhi" Lan Vu tiếc nuối nói. Diệp Trúc Ly bà đây rất thích cô, nếu như không thể làm con dâu thì bà nhất định sẽ nhận cô làm con nuôi.
" Không sao đâu dì.." Diệp Trúc Ly nhanh chóng lắc đầu chối bỏ ân tình này từ bà. Đôi mắt long lanh hơi rươm nước mắt của cô càng làm Lan Vu đâu lòng hơn.Nhưng tay kia từ lúc nào đã nắm đến bật máu...
Trần Khả Nguyên (giả) cảm thấy từ lúc vào xe thì không gian yên lặng hẵn, chẳng ai nói câu nào. Bàn tay hắn cũng dần nớ ra khỏi tay cô từ khi nào.
"Luật Sư Bái..." Nguyên Chính Thất là người mở lời đầu tiên nhưng lời nói chậm rãi này với vẻ ảm đạm chết người đó càng làm cho Trần Khả Quyên (giả) càng thêm run rẩy.
Ánh mắt chim ưng ngay lập tức hương mắt lên cô. Thứ hắn nhìn thấy là một Trần Khả Quyên thân nhỏ mảnh mai bắt đầu run cầm cập, sự chột dạ hiện ngay trước mắt. Nhưng nó lại làm hắn nhớ tới một người vào đêm hôm đó, ánh mắt giống nhau đến lạ thường. Thứ mà hắn tìm kiếm nhưng tại sao bao năm hắn chưa từng ánh mắt đó từ Trần Khả Quyên?
"Đùng" Nguyên Chính Thất ngay lấp tức thoát khỏi suy nghĩ ngay sau tiếng va chạm xe.
"A" Tai nạn quá mạnh khiến Trần Khả Quyên (giả) đập đầu lên lưng ghế phụ.
Quay ra sau nhìn là một làng xe đang rượt đuổi xe của Nguyên Chính Thất.
"Chậc! Chạy nhanh lên!" Nguyên Chính Thất ra lệnh cho trợ lí mình là Tiểu Long. Đôi mắt chim ưng giờ cang thêm sắc bén. Thật không ngời có kẻ trong địa bàn hắn mà dám hành động, kẻ đó chết chắc. Toàn thân hắn tỏ ra thứ sát khí giết người rê rợn.
Trần Khả Quyên (giả) ngồi ngay kế bên hắn, nhìn từng biểu hiện sắc thái càng thêm sợ. Tâm cô không yên ổn khi phải ngồi kế ngay ác ma này. Nếu...nếu hắn biết là cô làm thì sao?!!
" Nguyên Thiếu sắp tới cua quẹo rồi!" Tiểu Long chạy hết tốc độ có thể. Phải nói là tay lái anh rất cứng, đi theo kẻ như Nguyên Chính Thất anh phải phòng bị được những tình huống như này.
"Cắt đuôi" Nguyên Chính Thất cầm điện thoại chuẩn bị gọi cho ai đó thì...
"Két!!" Chiếc xe đen vừa quẹo sang một bên thì liền bị mai phục ngay cua.
Tình thế hiện giờ là bị chặn cả hai đường. Trần Khả Quyên (giả) bắt đầu trợn mắt lên rõ ràng cô nhớ đâu có chuyện này trong kế hoạch!!
" Tiểu Quyên ở trên đây." Nguyên Chính Thất lấy tay xoa đầu cô. Hắn ra khỏi xe vẫn để lại sự nuối tiếc gì đó trong ánh mắt.
"Cạch" cánh cửa xe đóng lại như tách biệt cô ra khỏi thế giới của Hắc Đạo. Một thế giới chỉ có máu và màu.
Trần Khả Quyên (giả) từ trong xe nhìn ra người đàn ông mà cô đang yêu đang đứng trước mà dàn mai phục.
Nhưng điều này sau nhằm nhò với kẻ đã đứng trên Hắc Đạo này bao lâu như hắn.
"Yo anh trai!" Nguyên Tử Hiên bước ra từ chiếc xe của mình, tay vẫn cầm điếu thuốc, khói thoát ra từ nó càng làm cho không khí thêm ngộp ngạt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...