Tóm lại là nàng nợ hài tử Huyễn Mạt này, lúc Vân Ca ôm Huyễn Mạt, ở trong lòng thở dài, lại nghĩ đến Lâm Duyên đã từng nói về lai lịch của Huyễn Mạt, Vân Ca nhất thời không biết nên làm gì.
Nếu như không có nàng, Huyễn Mạt sẽ không nhập ma, sẽ không mỗi ngày gặp trùy tâm*, sẽ có một đống lớn trượng phu, Vân Ca không biết cuộc sống như thế rốt cuộc là hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng cuộc sống bây giờ của Huyễn Mạt là bất hạnh, Vân Ca cũng biết. (* trùy tâm là đau đớn sinh ra do mẫu thẫn giữa lý trí muốn giết chóc và tinh khiết thiện chi tâm)
“Sư tôn….” Giọng nói cùng ánh mắt của Huyễn Mạt đều mang theo cẩn trọng, thấy Vân Ca phiền lòng, nàng cũng không biết phải nói gì, Vân Ca lại không muốn thấy Huyễn Mạt như vậy, nàng thích Huyễn Mạt hoạt bát, tính trẻ con.
“Không có việc gì.” Vân Ca xoa đầu Huyễn Mạt, nhẹ giọng nói: “Vi sư sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”
Huyễn Mạt nghe được câu này sửng sốt một chút, ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Vân Ca.
Băng Thú ở bên cạnh thoáng chốc dùng đuôi cuốn Lâm Duyên đang xem cảnh thâm tình đi.
Lâm Duyên đột nhiên rời khỏi, sau đó lập tức phản ứng kịp nàng lại một lần nữa bị Băng Thú cuốn đi. Lâm Duyên nổi giận, còn để cho người ta kɧօáϊ trá mà chơi đùa hay không, thú vui duy nhất duy nhất trong cuộc sống cũng không được có!
“Thình thịch” Vân Ca phản ứng rất nhanh, tay nàng chụp lấy thắt lưng Huyễn Mạt, liền ôm Huyễn Mạt tránh ra xa, sau đó liền thấy vị trí trước đó của hai người xuất hiện một cái hố lớn.
Vân Ca giận tái mặt: “Không biết là vị trưởng lão nào của Vân Phù Môn đã giá lâm?” Vân Ca nhịn xuống cổ tanh ngọt trong cổ họng, lên tiếng hỏi, chiêu này là tuyệt chiêu của Vân Phù Môn, Vân Ca liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra, mà có thể đem chiêu này phát huy được đến mức này, khiến nàng dù tránh được vẫn bị ảnh hưởng, cũng chỉ có trưởng lão.
“Nghiệt đồ!” Đoàn người hiện thân, thì ra là nhị trưởng lão dẫn theo một đám đệ tử hàng chữ Lâm của Vân Phù Môn.
“Trưởng lão thế nào nói ra lời này?” Vân Ca thấy sát ý trêи mặt nhị trưởng lão, trong lòng có loại dự cảm bất tường.
Nhị trưởng lão nghe nói như thế, sau đó lại thấy Vân Ca mặt không biểu tình, càng tức giận, hận không thể trực tiếp xé xác nàng: “Thông đồng ma tu, bại hoại danh dự Vân Phù Môn.”
“….” Lâm Duyên cảm thấy không lời chống đỡ.
“….” Vân Ca đột nhiên nhớ đến một vấn đề lớn, nàng bị phá thân rồi, còn là trong đại điển giữa Vân Phù Môn cùng Quy Nhất Tông bị Phật Tu bắt đi sau đó phá thân, cho nên… Nàng cũng chỉ có thể im lặng…
Nhị trưởng lão không phải một người thích dong dài, nói xong cũng trực tiếp phất tay, chúng đệ tử lập tức hiểu ý, xông lên.
Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó liền trực tiếp chuẩn bị ngự kiếm rời đi nơi này, kéo theo Huyễn Mạt bên cạnh muốn bỏ chạy.
Nhị trưởng lão làm sao lại nhìn không thấy động tác của Vân Ca, đứng ở một bên, trực tiếp công kϊƈɦ.
Vân Ca dẫn theo Huyễn Mạt, nhìn linh lực cuồn cuộn chuyển động, Vân Ca có chút tuyệt vọng, lúc này đây chắc là không tránh khỏi.
Kết quả thật không ngờ, ngay lúc Vân Ca vô thức ôm chặt Huyễn Mạt, một cổ linh lực công kϊƈɦ đến thoáng chốc tiêu tán.
Vân Ca lúc này mới nhớ tới, người nàng đang ôm lấy, từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói còn là một quả bom!
Băng Thú nhận thấy được khí tức không đúng, vội vàng ném người trêи lưng mình xuống, sau đó chạy về phía Vân Ca.
Lúc nhìn thấy Băng Thú, mọi người sửng sốt một chút, đây là mọi người lần đầu tiên thấy cửu cấp linh thú!
Trong mắt của Nhị trưởng lão đã không có cái gọi là nghiệt đồ Vân Ca nữa, toàn bộ lực chú ý của hắn đều bị cửu cấp linh thú hấp dẫn.
Đáng tiếc, cửu cấp linh thú cũng không để ý tới bọn họ, chỉ là cuốn đuôi một cái, sau đó Vân Ca cùng Huyễn Mạt đã xuất hiện trêи lưng nó.
Tiếp đó biến mất không thấy.
Nhị trưởng lão mặt tối sầm.
Phía sau Lâm Linh biểu tình càng thêm phức tạp.
………
“Sư tỷ, Vân Phù Môn….” Lâm Duyên không biết nên mở miệng thế nào, nàng không giống Vân Ca, thời gian ở Vân Phù Môn cũng chỉ một hai năm, mà trong khoảng thời gian này tuyệt đại đa số thời gian đều bị Băng Thú ngược đãi, cho nên bị Vân Phù Môn đối đãi như vậy Lâm Duyên cũng không cảm thấy có cái gì khó chịu, nhưng Vân Ca không giống, Lâm Duyên nhớ đến Vân Ca đã đến thế giới này hơn mười năm, khẳng định đối với Vân Phù Môn tình cảm thâm hậu….
Vân Ca nhìn thoáng qua Huyễn Mạt vẻ mặt thân thiết nhìn nàng, thở dài: “Kết quả này kỳ thực ta đã đoán được.”
Lúc nghe Liêm trưởng lão gặp chuyện không may nguyên nhân là bởi vì ma khí nhập thể, cũng đã đoán được.
Lúc Vân Ca còn rất nhỏ, được Liêm trưởng lão từ Vân gia mang về, Liêm trưởng lão đã từng trong lúc vô ý nói qua một chuyện, nếu như… Nếu như hắn có thể đến sớm một chút, Vân gia cũng sẽ không chết thảm như vậy, Vân Ca lúc đó an vị bên cạnh Liêm trưởng lão nhìn hắn vẻ mặt hổ thẹn tự trách, nghe hắn càng không ngừng chỉ trích bản thân, lúc đó, Vân Ca đặc biệt nhớ kỹ một câu nói, nếu như hắn đến sớm một chút, như vậy hắn có thể tịnh hóa…
Vân Ca khi đó mới biết được Liêm trưởng lão là song hệ linh mạch, một trong số đó là hệ mộc…
Vân Ca khi đó đã biết hệ mộc là có cỡ nào trân quý…. Nhưng là trừ nàng và Liêm trưởng lão, không có ai biết bí mật này, Vân Ca cũng chưa từng nhắc qua.
Cho nên thế giới này tất cả mọi người đều có thể ma khí nhập thể bạo thể mà chết, nhưng người này tuyệt đối không thể nào là Liêm trưởng lão.
Như vậy tin tức truyền ra là do tâm tư của Vân Phù Môn có chút vấn đề.
“Ta không sao.” Vân Ca xoa đầu Huyễn Mạt: “Mục đích của Vân Phù Môn có lẽ ngoại trừ ta, còn có một nguyên nhân khác là bởi vì đạo lữ đại điển, một nguyên nhân khác nữa…” Vân Ca thở dài, không nói ra, một nguyên nhân khác kỳ thực cũng rất đơn giản, cũng là bởi vì vừa rồi nhị trưởng lão thấy nàng, trong mắt lẽ ra không có sát ý gì đặc biệt nghiêm trọng nhưng trong nháy mắt lại bành trướng, là bởi vì nàng đã…. Vân Ca có chút xấu hổ, nàng có thể nói là bởi vì nàng đã thư sướиɠ nguyên âm sao?
Huyễn Mạt nhất thời khủng hoảng, vươn tay ôm chặt lấy Vân Ca: “Sư tôn….”
Vân Ca có chút bất đắc dĩ, đồ đệ của nàng lúc nào mới có thể trưởng thành?
“Vi sư không sao.” Vân Ca vỗ lưng Huyễn Mạt.
Lâm Duyên dời ánh mắt, nàng đã bị sự ngu xuẩn của Vân Ca đánh bại!
Tuy rằng nàng là thẳng nữ, là loại thẳng tắp thẳng tắp yêu đương dị tính, nhưng khí tràng của hai người này thật sự là khiến một tinh khiết thuần khiết dị tính nghĩ lệch lạc, có được hay không?
“Lâm Duyên?” Vân Ca cảm thấy vẻ mặt của Lâm Duyên có chút vặn vẹo, có chút nghi ngờ hỏi.
Lâm Duyên thấy ánh mắt không gợn sóng của Huyễn Mạt nhìn sang đây, cả người cũng không tốt rồi, vội vàng đem biểu tình điều chỉnh lại!
“Không có việc gì, chính là cơ mặt bị co rút….” Ha ha….Trái tim hảo đau nhức… Băng Thú, ta muốn cùng một chỗ với ngươi…..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...