Lúc Vân Ca tỉnh lại, sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng kịp bản thân đang ở chỗ nào, sau đó nhìn thoáng qua Huyễn Mạt ngủ cách đó không xa, ngồi dậy.
Lâm Duyên thấy Vân Ca đã tỉnh lại, đến nhìn Vân Ca lẽ ra muốn nói cho Vân Ca biết phải cẩn thận Huyễn Mạt, kết quả phát hiện mình căn bản nói không nên lời.
Lâm Duyên nghẹn đỏ mặt, kết quả một chữ đều nói không được.
Vân Ca có chút kỳ quái: “Ngươi…..”
“¥ % *…. & $ ¥…. & %….” Huyễn Mạt nàng đang gạt ngươi…..
“……” Vân Ca vẻ mặt như nhìn kẻ đần độn mà nhìn Lâm Duyên.
“¥ % *…. & ¥ $… & %….” Huyễn Mạt nàng đang gạt ngươi…..
“…..”
“* & π % $… ¥ % *…. & $ ¥… & %….” Đại sư tỷ, ta đã nói với ngươi, Huyễn Mạt nàng đang gạt ngươi…
“…..” Vân Ca nhìn Lâm Duyên nghẹn đỏ mặt, nỗ lực không biết là muốn biểu đạt thứ gì, sau đó nở nụ cười.
Lâm Duyên rốt cuộc cũng nhận thức được bản thân căn bản không có khả năng đem những lời này nói ra, ủ rũ cúi đầu ngậm miệng lại, thấy Vân Ca nở nụ cười Lâm Duyên có một loại cảm giác quỷ dị, đều là số mệnh a! Đều là số mệnh a!
Sau đó quay đầu lại liền thấy một đôi mắt trong suốt, nhìn lại,….
Lúc đó, Lâm Duyên liền hận không thể khóc …
Đôi mắt kia vô hại đơn thuần, liếc mắt nhìn qua, sở sở động nhân…..
Nhưng, Lâm Duyên biết người này không phải đang nhìn nàng! Mà là đang nhìn người phía sau nàng, thân thể Lâm Duyên run lên vài cái, mệnh khổ không thể trách chính phủ….
Mặc kệ ánh mắt này bao nhiêu đơn thuần vô hại, Lâm Duyên cũng không thể quên vẻ hung tàn trong đôi mắt này lúc không nhìn Vân Ca, càng không quên kết cục của mấy con yêu tu…
Trong lòng Lâm Duyên đã tưởng tượng đến thời gian không có Vân Ca ở đây, quá trình nàng bị người này lột da, sau đó không đợi Huyễn Mạt đến chỗ Vân Ca cũng chính là chỗ Lâm Duyên đang đứng, thì Lâm Duyên đã bị đuôi của Băng Thú cuốn đi rồi.
Lâm Duyên còn chưa kịp vui vẻ, đã bị Băng Thú ném xuống đất, một mảnh băng phiến đánh tới, Lâm Duyên trong lòng mắng một tiếng, sau đó dùng chiêu lý ngư đả đĩnh tránh khỏi…
Sau đó động tác tránh né này liền dẫn đến một loạt công kϊƈɦ….
Cuối cùng Lâm Duyên quỳ rạp trêи mặt đất lệ rơi đầy mặt, trái tim hảo mệt mỏi… Thân thể còn mệt mỏi hơn… Đột nhiên cảm thấy có lỗi với bản thân, người khác xuyên qua không phải tranh phách thiên hạ, thì chính là vang danh bốn phương, mọi việc đều thuận lợi, trái ôm phải ấp, mỹ nam thiên hạ đều là vật trong bàn tay…… Ách…. Hình như có cái gì đó không đúng vừa lăn vào, không cần để ý loại chi tiết nhỏ này….. Thế nào đến lượt nàng liền trở thành bộ dạng này? Trêи thế giới có ai xuyên qua khổ hơn nàng sao? π_π
Lâm Duyên đột nhiên thấy được Vân Ca ở cách đó không xa đã bị Huyễn Mạt giả ngây thơ ngu xuẩn làm nũng dụ dỗ đến cười vui vẻ, ách….loại tâm lý thoáng chốc thăng bằng một cách quỷ dị này là sao?
Bên kia, Vân Ca cột tóc cho Huyễn Mạt xong rồi, sau đó dẫn theo Huyễn Mạt Lâm Duyên cùng nhau chuẩn bị đến truyền tống trận.
“Ngươi nói, có thể là chưởng môn nhân bọn họ đã nhầm lẫn hay không…..” Một giọng nữ truyền đến, lúc Vân Ca nghe được giọng nói này , nhìn thoáng qua Huyễn Mạt bên cạnh, ý bảo hai người bên cạnh cùng nhau lên một cây đại thụ cách đó không xa, lẫn tránh hai tu sĩ đang đi tới.
Sáng sớm xuất hiện ở khu rừng này, vào thời điểm này, Vân Ca vừa đoán liền biết nhất định là đệ tử Vân Phù Môn. “Sư muội, không nên nói lung tung, chưởng môn nhân bọn họ quyết định chúng ta không thể bàn luận, lúc này chuyện quan trọng nhất là tìm đại sư tỷ….” Nam tu sĩ ở bên cạnh nói.
Nữ tu sĩ nói chuyện lúc nãy không nói gì thêm, nhưng nhìn biểu tình vừa nhìn đã biết là mất hứng.
Nam tu sĩ cũng đã nhìn ra sư muội mất hứng, ôn nhu an ủi: “Chuyện của Đại sư tỷ là phát sinh trước mặt tất cả môn phái, quan trọng nhất là Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông đã thành phế nhân, Vân Phù Môn phải cho Quy Nhất Tông một câu trả lời….”
Nữ tu sĩ nghe nói như thế, trong lòng càng thêm không thoải mái: “Nhưng đại sư tỷ cũng là người bị hại a ! Đại sư tỷ bị ma tu bắt đi! Chưởng môn nhân không chỉ không phái người đi cứu nàng, bây giờ nghe nói nàng đã trở về, còn phái người đi bắt nàng, sư huynh…. Trong lòng ta cảm thấy một chút cũng không thoải mái….”
Nam tu sĩ trầm mặc một hồi, cũng không nói lời nào, một lát sau, nam tu sĩ đột nhiên lên tiếng: “Sư muội yên tâm, nếu như chúng ta gặp đại sư tỷ….” Những lời còn lại vẫn chưa nói ra, nhưng không nói cũng biết là có ý gì.
Chờ hai người đi xa, Vân Ca Huyễn Mạt Lâm Duyên dẫn theo Băng Thú liền xuống dưới.
Ba người trầm mặc một hồi, sau đó Vân Ca lên tiếng: “Không thể dùng truyền tống trận.”
Bởi vì truyền tống trận bên này, một khi truyền tống, Vân Phù Môn bên kia sẽ có ghi lại. Đến lúc đó có thể vừa ra khỏi truyền tống trận thì đã bị tu sĩ hộ sơn của Vân Phù Môn bắt giữ rồi.
Huyễn Mạt đương nhiên không phản đối, Huyễn Mạt cũng không phản đối đừng nói gì đến Lâm Duyên cùng Băng Thú, hiện tại vấn đề đến rồi, không cần truyền tống trận, vị trí của Vân Phù Môn rốt cuộc là ở nơi nào?
Ba người một con thú, còn có một Bạch Hổ siêu cấp không có cảm giác tồn tại liền bước lên một truyền tống trận khác.
Truyền tống trận này là truyền tống đến Quy Nhất Tông.
Cách nghĩ của Vân Ca rất đơn giản, lợi dụng truyền tống trận của Quy Nhất Tông quay về Vân Phù Môn, quan trọng hơn nữa là xem Minh Hiên!
Đương nhiên lúc nói đến vấn đề sau Vân Ca chỉ thở dài, lẽ ra nghĩ lợi dụng quan hệ đạo lữ giữa hai người, lẽ ra hành vi này đã là có lỗi với người ta, kết quả trong đạo lữ đại điển, đồ đệ của nàng lại phát điên, làm hại hắn trọng thương, trong lòng Vân Ca có chút băn khoăn, dù sao cũng là chuyện nàng gây ra.
“Mạt Mạt, sư tôn thương lượng với ngươi một chuyện.” Vân Ca nghe được Minh Hiên bị hủy đan điền, biến thành một tên phế nhân, sở dĩ chỉ là trong lòng hổ thẹn, cũng không có mắng Huyễn Mạt làm ra chuyện này, nguyên nhân rất đơn giản, một là bởi vì nguyên nhân gây ra chuyện này là do Huyễn Mạt nhập ma, mà lý do của nhập ma lại có thiên ty vạn lũ quan hệ với nàng, thứ hai là bởi vì Địa Tâm Quả trong tay các nàng….
Bởi vì lúc trước Huyễn Mạt cũng từng bị hủy đan điền, Vân Ca đến nơi cực hàn tìm được Địa Tâm Quả.
Sau đó Vân Ca Lâm Duyên Băng Thú cùng nhau bị giam ở nơi cực hàn, Vân Ca tìm được Liên Tâm, đan điền của Minh Hiên có hai thứ đồ này khôi phục như lúc ban đầu cũng không phải việc khó gì.
“Sư tôn?” Huyễn Mạt nhược nhược nắm tay Vân Ca, sau khi nắm được rồi, lộ ra vẻ thỏa mãn.
Lâm Duyên ở bên cạnh biểu thị nàng thật sự không chịu nổi!
“Mạt Mạt, vi sư thương lượng với ngươi một chuyện…..” Vân Ca ôn nhu nói với Huyễn Mạt kế hoạch của nàng, sau đó xoa đầu Huyễn Mạt: “Đây là biện pháp tốt nhất sư tôn có thể nghĩ đến, hoặc là chúng ta chỉ có thể cùng nhau tránh né sự truy sát của Quy Nhất Tông cùng Vân Phù Môn hai đại môn phái.”
“Tốt, sư tôn….” Huyễn Mạt có chút không muốn đem Địa Tâm Quả ra, sau đó nhìn chằm chằm Vân Ca.
Vân Ca vui mừng xoa đầu Huyễn Mạt, xem ra nàng suy nghĩ nhiều, nàng còn sợ Huyễn Mạt trở tính trẻ con không muốn lấy ra.
Vân Ca cũng không nhìn thấy sau khi Huyễn Mạt giao đồ vật ra, đột nhiên xiết chặt nắm tay, Lâm Duyên lại thấy được….
Lâm Duyên cảm thấy hiện tại không biết rốt cuộc là cuộc sống của nàng bi tráng hơn hay là nhân sinh của Vân Ca bi tráng hơn……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...