Lâm Duyên vừa gặm quả ngô, vừa chọc vào người Băng Thú: “Thú a! Ngươi rốt cuộc đã trở về! Còn mang theo ngô về cho người ta!”
Băng Thú không để ý tới Lâm Duyên, quay cái ʍôиɠ mao nhung về phía Lâm Duyên, không chịu lên tiếng.
Lâm Duyên đã thành thói quen Băng Thú phản ứng như thế, cũng không thèm để ý, tự mình thở dài nói: “Thú a! Qua một đoạn thời gian nữa nhớ kỹ nhặt xác cho ta….”
Ánh mắt ai oán, sau đó hung hăng gặm quả ngô: “Cả đời tuyệt đối sẽ không vì tìm kiếm cái lạ mà viết loại H văn đáng chết này nữa!”
Băng Thú vốn dĩ đang nhắm mắt, đã mở mắt ra, nó nghe không hiểu Lâm Duyên đang nói cái gì, trong lòng nghĩ vẫn đang nghĩ đến việc chủ nhân phân phó nó làm.
………
“Vân Ca, ta có thể cùng ngươi ở riêng một lúc không?” Minh Hiên mở miệng nói, ngữ khí ôn hòa.
Giọng của Minh Hiên tuy rằng ôn hòa nhưng trong lòng vẫn là có chút buồn khổ, lẽ ra trong khoảng thời gian này chính là dùng để làm quen đây đó, kết quả hai người cư nhiên một lần thế giới hai người cũng không có, hắn đến bây giờ nói chuyện với Vân Ca còn không bằng một nửa so với tiểu sư muội lải nhải không ngừng.
Vân Ca nhìn thoáng qua Lâm Duyên ở bên cạnh run một cái, toàn thân không được tự nhiên, biểu hiện trêи mặt cũng không tốt lắm, sau đó quả đoán lắc đầu: “Tiểu sư muội, cùng Mạt Mạt đều là người một nhà, không cần cố kỵ!”
“….” Trong lòng Minh Hiên nghẹn nín! Cái gì gọi là đều là người một nhà a! Muốn kết thành đạo lữ là hai người chúng ta, không phải bốn người chúng ta a!
“Là có đại sự gì sao?” Vân Ca thấy biểu tình như nuốt phải ruồi của Minh Hiên, trong lòng thoáng chốc tưởng tượng, lẽ nào trong lúc nàng không biết, nam chủ nữ chủ rốt cục đã bén lửa? Thực sự là chuyện khiến người ta vui vẻ a!
Vân Ca thấy sắc mặt của Minh Hiên trở nên khá hơn nhiều, cảm giác thật sự có thể nàng đã đoán đúng, nếu không tại sao người này muốn nói riêng? Có bảy tám phần là sợ bốn người đều ở đây, xấu hổ!
Lâm Duyên chỉ có một suy nghĩ, nam chủ a! Nam chủ a! Đây là bản thân ngươi tìm đường chết, thật là muốn cứu cũng cứu không được ngươi a!, π_π chờ một chút, nếu như cứu ngươi, lại có ai tới cứu ta a?
Lâm Duyên cảm thấy lúc Vân Ca cùng đi với Minh Hiên, nàng xin thề là sát khí của người bên cạnh đủ để phá hủy tất cả….
Trái tim hảo mệt mỏi, tình huống hiện tại làm cho lòng người ta mệt mỏi a!
………
“Vân Ca, vài ngày sau sẽ cử hành đại điển, khẩn trương sao?” Hai người đi trêи tuyết đọng thật dày, Minh Hiên nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Vân Ca, nhất thời cư nhiên không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nói như vậy.
“….” Khẩn trương sao? Khẩn trương sao? Khẩn trương sao? Chờ một chút! Nam chủ, ngươi hy vọng nghe được đáp án thế nào a?
Minh Hiên nhìn thấy Vân Ca không trả lời, chỉ nghĩ là nàng khẩn trương, quay đầu nghiêm túc nhìn Vân Ca bên cạnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Không cần khẩn trương, sau khi kết làm đạo lữ, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
“….” Nam chủ, ngươi không ra bài theo lẻ thường, ngươi làm sao vậy?
“Vân Ca….” Minh Hiên nhìn thấy Vân Ca vẫn là không nói, ánh mắt tối sầm lại, người này đối đãi hắn và đối đãi người xa lạ cũng không có bao nhiêu khác biệt, Minh Hiên đột nhiên nhớ đến dáng vẻ của Vân Ca lúc ở cùng với cái gọi là đồ đệ, sinh động như vậy, ấm áp như vậy….
“Ân?” Vân Ca tuy rằng không biết rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề, dẫn đến nam chủ nữ chủ không có thiên lôi câu địa hỏa, rơm khô lửa nóng, cùng nhau thông ɖâʍ, nhưng là tuyệt đối không thể cùng người này kết làm đạo lữ, nàng chưa từng quên hào quang của nữ chủ a!
Người khác không biết, nàng còn không biết sao, lúc trước khi nàng đi mới vừa dẫn khí nhập thể, kết quả lúc trở lại cũng đã trúc cơ! Thiên phú như vậy, không phải nữ chủ còn có thể là ai?
“Sau này đồ đệ của ngươi cũng là đồ đệ của ta, chúng ta dẫn theo nàng quay về Quy Nhất Tông, trong Quy Nhất Tông có đan dược có thể tẩy tủy, không lo không thể tu luyện.” Minh Hiên cảm thấy muốn lấy lòng Vân Ca cũng chỉ có thể ra tay từ nơi gọi là đồ đệ này!
“Đa tạ.” Vân Ca chỉ là bất động thanh sắc nói như vậy, trong lòng đã vang lên hồi chuông cảnh báo, kết hợp với lời nói hai ngày trước của Lâm Duyên, không phải là người này đã coi trọng đồ đệ nhà nàng đi?
Trong lòng Vân Ca quyết định nhất định không thể cùng Minh Hiên kết làm đạo lữ, nhất định phải dẫn theo Huyễn Mạt cùng nhau rời khỏi nơi sóng gió này!
Đương nhiên nếu như không phải là bởi vì Liêm trưởng lão chộp được hồn đăng của Vân Ca, suy nghĩ này có thể sẽ vẫn không thay đổi, đồng thời còn có thể thực hiện được!
Nhưng chính là bất hạnh như vậy, lúc Vân Ca đến cung điện của Liêm trưởng lão để âm thầm lấy hồn đăng của nàng, bị Liêm trưởng lão bắt gặp.
Trong tay Vân Ca cầm hồn đăng, mặt không biểu tình nhìn Liêm trưởng lão, trêи thực tế, trong lòng đã khẩn trương muốn chết, xong, nàng cư nhiên bị bắt được ngay lúc này!
“….” Liêm trưởng lão nhìn Vân Ca trong ánh mắt cũng không có kinh ngạc, chỉ là khẽ thở dài một hơi, khẽ đến Vân Ca cũng cảm thấy nàng sắp nghe không được rồi.
“Sư tôn.” Vân Ca bình tĩnh đem hồn đăng ném vào trong túi trữ vật, sau đó không đỏ mặt tim không đập hành lễ với Liêm trưởng lão, biểu hiện bên ngoài một chút đều nhìn không ra trong lòng Vân Ca hiện tại kỳ thực xấu hổ quấn quýt muốn chết!
“Vân Ca….” Liêm trưởng lão nhìn về phía Vân Ca, ánh mắt hết sức phức tạp,: “Vi sư kỳ thực đã đoán được ngươi sẽ đến.”
“(⊙o⊙)….” Sư tôn không nên dọa người a!
“Vi sư biết ngươi đang suy nghĩ gì, ngươi là vi sư nuôi lớn, từ nhỏ đến lớn, ngươi không để tâm bất cứ chuyện gì, trước đây ta vẫn luôn nghĩ, tu vi của ngươi tiến bộ nghịch thiên như vậy, hẳn là trêи phương diện tâm tình không cần vi sư lo lắng, về sau vi sư chậm rãi mới phát hiện, cũng không phải thiên phú của ngươi cao bao nhiêu, mà là ngươi cơ hồ từ bỏ tất cả tình cảm của bản thân, chỉ vì tu luyện….” Ánh mắt của Liêm trưởng lão hàm chứa yêu thương!
“(⊙o⊙)….” Sư tôn, ngươi không biết ta đang suy nghĩ gì đâu, thật sự! Sư tôn! Hoang tưởng là bệnh! Phải điều trị a!
“Nhưng.. Vân Ca….” Ánh mắt Liêm trưởng lão đã mang theo cầu khẩn: “Thù của Vân gia không phải là không báo, chỉ là bây giờ còn không phải cơ hội, vi sư không bảo vệ được ngươi mấy năm nữa, Tử Linh Tông thế nào cũng sẽ không đối đầu với Quy Nhất Tông, vi sư chỉ muốn ngươi sống bình an.”
“….” Sư tôn, ta cũng muốn hảo hảo sống a! Cũng là bởi vì muốn hảo hảo sống, cho nên mới phải làm như vậy a! Nam nhân của Nữ chủ thật sự không thể cướp a!
“Vân Ca….” Liêm trưởng lão nhìn thấy Vân Ca còn không chịu nói, chỉ có thể thở dài: “Quy Nhất Tông là đệ nhất môn phái ở tu tiên giới, bên trong tài nguyên gì cũng có, sau khi ngươi vào đó, mới có thể báo thù rửa hận cho Vân gia!”
“Tài nguyên gì?” Vân Ca đột nhiên giật mình: “Tài nguyên có liên quan đến Phật Tu cũng có?”
“…..” Liêm trưởng lão không biết vì sao Vân Ca sẽ hỏi như vậy, nhưng là vẫn thành thật mà nói: “Quy Nhất Tông là tông phái có lịch sử lâu nhất, vật gì vậy đều có thể tìm được.”
Vân Ca đột nhiên tâm niệm vừa động, thay đổi chủ ý, Tử Linh Tông đã không có hy vọng, Liêm trưởng lão nói nhiều như vậy, cho dù nàng ngốc thì cũng biết nàng cùng Tử Linh Tông có thù không đợi trời chung, như vậy những tư liệu về Phật Tu ở Tử Linh Tông là không thể có được, nếu như nàng thật sự cùng Thiếu tông chủ Quy Nhất Tông kết làm đạo lữ, như vậy khả năng lấy được tư liệu là rất lớn a!
Lúc Vân Ca trở lại động phủ, liền thấy Huyễn Mạt càng ngày càng gầy gò tiêu điều đứng trước cửa động phủ, trong tuyết nhìn nàng.
Tâm Vân Ca khẽ động, bước đến!
Nhìn thấy Vân Ca đến, người nào đó vốn dĩ trầm mặc lập tức mỉm cười: “Sư tôn, ngươi đã trở về!”
Vân Ca luôn cảm thấy trong khoảng thời gian này tâm tình của tiểu đồ nhi có chút sai, nhưng nàng lại không nói được là sai ở chỗ nào, Vân Ca chỉ nghĩ là là bởi vì quá nhiều việc, cho nên mới có loại ảo giác này!
Hiện tại Vân Ca gặp phải một vấn đề lớn, vốn dĩ một lòng nghĩ đến lúc đó, nếu như Minh Hiên cùng Lâm Duyên không có tiến triển, như vậy nàng liền mang theo Huyễn Mạt rời khỏi đây, cho nên vẫn luôn không có nói qua vấn đề này, hiện tại Vân Ca đột nhiên ý thức được một vấn đề lớn rồi, nếu như nàng cùng Minh Hiên kết làm đạo lữ, như vậy đồ đệ của nàng, Huyễn Mạt làm sao bây giờ?
Ý tứ của Minh Hiên hẳn là để nàng dẫn theo Huyễn Mạt cùng đi Quy Nhất Tông, Vân Ca lại nghĩ đến chuyện nàng đã phỏng đoán, sau đó nhíu mày, quá nguy hiểm…
“….” Đột nhiên giữa chân mày có một xúc cảm băng lãnh khiến Vân Ca hồi tỉnh, vừa lấy lại tinh thần liền thấy đồ đệ của nàng vươn tay muốn xóa đi nếp nhăn nơi mi tâm của nàng!
Vân Ca nhìn đồ đệ như vậy, lại nghĩ đến gương mặt của yêu nghiệt câu người dưới lớp mặt nạ này, trong lòng Vân Ca đã có quyết định, trước tiên trộm được đồ vật, sau đó trở về dẫn theo đồ đệ bỏ trốn!
“Mạt Mạt, vi sư thương lượng với ngươi một chuyện!” Vân Ca nắm tay Huyễn Mạt dẫn nàng vào trong động phủ.
Trong lòng Huyễn Mạt chấn động, đã không cảm giác đau, mấy ngày nay đã thành thói quen, đau nhiều đến chết lặng ….
Cũng sắp rồi, không phải sao?
Lúc Vân Ca nói ra câu “ngươi ở lại Vân Phù Môn chờ vi sư trở về”, Huyễn Mạt đột nhiên hiểu rõ thế giới này thật sự sẽ có chuyện vì một người nói một câu, sau đó cả thế giới một mảnh hắc ám, không còn một chút ánh sáng nào….
“Mạt Mạt?” Vân Ca đối với biểu tình của Huyễn Mạt cảm thấy có chút kỳ quái: “Mạt Mạt, làm sao vậy?” Vân Ca cảm giác nàng giải thích rất rõ ràng, Huyễn Mạt cũng sẽ không hiểu lầm đi?
Vân Ca giải thích một lần, mục đích nàng đến Quy Nhất Tông…
Đáng tiếc, Vân Ca cũng không biết, lúc Huyễn Mạt nghe được câu nói kia, cả người đã bị vây trong trạng thái điên cuồng, làm sao còn có thể nghe được những câu nói kế tiếp!
Huyễn Mạt lộ ra nụ cười vặn vẹo: “Sư tôn…. Ta chờ ngươi….”
Chờ ngươi đến xem ta ngã vào địa ngục……
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...