Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi



Tuy rằng Trương Hồng Yến ở trong tiệm vải cả ngày, nhưng trời sinh làn da đen vàng, cho nên khi nhìn thấy Kiều Như Nguyệt có làn da trắng như vậy thì vô cùng hâm mộ.


Kiều Hiểu Khê nhìn về phía Kiều Như Nguyệt, cũng cảm thấy Kiều Như Nguyệt rất đẹp!

Chỉ là, nữ nhân đẹp mà biết tiêu tiền thì thật sự là đáng sợ.


Kế tiếp, Kiều Hiểu Khê cứng rắn nhìn Kiều Như Nguyệt mua hai mươi cân gạo hết hai trăm văn và mười cân bột mỳ trắng hết một trăm hai mươi văn từ tiệm gạo.


Ở tiệm gạo, toàn bộ quá trình Kiều Hiểu Khê cũng không dám hé răng, sợ Kiều Như Nguyệt lại mua thêm một phần.


Còn thừa hai lượng một trăm tám mươi sáu văn.

Một chuyến tới trấn trên thôi mà đã bị Kiều Như Nguyệt tiêu hết bảy trăm bốn mươi hai văn!

Kiều Hiểu Khê ngửa mặt lên trời thở dài, cứ tiếp tục như vậy thì hai lượng còn lại có thể giữ được bao lâu?

“Phanh! Phanh! Phanh!”

“Thiết Trụ, mau dừng lại đừng đập nữa!”


Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một trận âm thanh va chạm, còn có tiếng thét chói tai cùng tiếng khuyên can.


Trâm ngọc trong lòng ngực Kiều Như Nguyệt lập tức hưng phấn lên.

Kiều Như Nguyệt nghiêng đầu nhìn lại bên cạnh, cách một mặt tường mà lại có mảng âm khí lớn xuyên thấu tiến vào.


Quỷ hồn này không đơn giản!

Kiều Như Nguyệt sửa sang lại toàn bộ quần áo mới và lương thực, sau đó dùng quần áo cũ của nàng đắp lên cái sọt, lúc này mới đi đến bên cạnh.


Lúc này ở cửa y quán đã có không ít người vây quanh, mọi người hoảng sợ mà nhìn về phía Trần Thiết Trụ đang điên cuồng đập đầu mình ở bên trong y quán.


Đầu đã đổ máu rồi mà vẫn còn đập, nhìn đến máu loãng rớt xuống đầy đất, mọi người đều nổi da gà mà tiến lên.


Kiều Như Nguyệt biết Trần Thiết Trụ, cũng là người của thôn Toàn Âm.


Thôn Toàn Âm tổng cộng có một trăm hai mươi hộ, toàn bộ thôn có hình dạng như một chữ “Điền”, chia làm ba hàng nằm ngang và ba hàng nằm dọc.



Trần Thiết Trụ ở tại con đường nằm ngang thứ hai của thôn, là cậu em vợ của thôn trưởng Lư.

Sáu năm trước thê tử của hắn vì khó sinh mà chết, hiện tại một mình hắn nuôi hai đứa nhỏ.


Đại phu Ngụy mở y quán đã ba mươi năm mà chưa từng gặp phải một bệnh trạng như vậy.


Vừa mới duỗi tay đi kéo, đối phương trực tiếp đâm đầu đến khiến bộ xương già này của ông ấy suýt tan thành từng mảnh.


Bất đắc dĩ, ông ấy chỉ có thể bảo hai học đồ nhỏ đi lên kéo.


Bệnh có thể khỏi được hay không thì không nói, nhưng người thì ngàn vạn lần không thể chết ở y quán được!

Trần Thiết Trụ như phát điên rồi, bắt được ai là đâm người đó, không bắt được ai thì đâm cái bàn, cây cột, ngoài Lư Thụ Căn và học đồ Tiểu Lỗ, Tiểu Dương ra thì căn bản không có ai dám tới gần.


Lư Thụ Căn nóng lòng như lửa đốt.

Khi Thiết Trụ ở nhà đã không bình thường, dẫn hắn ta đến nhà đại phu Thôi nhìn xem, đại phu Thôi lại nói cơ thể Thiết Trụ rất tốt.


Cuối cùng, vẫn là do ông ấy kiên trì thì đại phu Thôi mới kê một bộ dược để điều dưỡng thân thể.


Nhưng hai ngày qua đi, Thiết Trụ không hề chuyển biến tốt đẹp một chút nào, thậm chí càng nghiêm trọng hơn, vì thế hôm nay mới dẫn hắn ta đến y quán ở trấn trên nhìn một cái.


Chỉ là không nghĩ tới, đại phu Ngụy vừa mới bắt mạch thì hắn ta đột nhiên đập đầu xuống bàn khiến cho máu chảy đầy mặt, thậm chí máu còn nhỏ giọt từ trên bàn xuống mặt đất!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận