Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi


Kiều Hiểu Khê há miệng thở dốc, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Cô bé sợ nếu mà mình lại phản kháng thì có thể Kiều Như Nguyệt sẽ mua lại toàn bộ tiệm vải!

Ngoài việc mua quần áo cho Kiều Hiểu Khê ra thì Kiều Như Nguyệt cũng cầm lấy hai bộ cho mình, nhưng mà, quần áo của nàng thì nhiều vải dệt hơn một chút, hơn năm thước một bộ.

Cuối cùng, tổng cộng hết bốn trăm lẻ hai văn tiền, chưởng quầy giảm cho hai văn kia nên chỉ cần thanh toán bốn trăm văn.

Nhìn Kiều Như Nguyệt trả tiền, lòng Kiều Hiểu Khê như đổ máu!

Cuối cùng chỉ còn có hai lượng năm trăm hai mươi sáu văn, đúng là người đàn bà phá của!!!

“Hiểu Khê, đi mặc bộ hồng nhạt này vào thử xem”

Kiều Như Nguyệt trả tiền xong thì thấy Kiều Hiểu Khê đang đau khổ oán giận mà đứng ở tại chỗ.

Nghe thấy vậy, Kiều Hiểu Khê nhận lấy quần áo rồi đi theo phía sau Trương Hồng Yến đi thay quần áo.

Khi cô bé ôm quần áo cũ đi từ bên trong ra, Trương Hồng Yến kinh ngạc mà kêu lên một tiếng.

“Ôi! Thật xinh đẹp, thiếu chút nữa là ta đã không nhận ra, quả nhiên là người đẹp vì lụa.


Tẩu tử à, con gái của tẩu mặc bộ quần áo màu hồng nhạt này thật là đẹp mắt.

Tiểu cô nương đúng là nên mặc màu sắc tươi sáng.

Tiểu cô nương, nơi này có gương, cháu đến nơi này ngắm thử xem”

Dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của Trương Hồng Yến, Kiều Hiểu Khê đứng ở phía trước gương.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn mặc quần áo mới màu hồng nhạt trong gương, Kiều Hiểu Khê cũng sắp không nhận ra bản thân mình.

Cô bé chưa từng nghĩ đến bản thân mình lại có thể xinh đẹp như vậy ~

Kiều Hiểu Khê theo bản năng ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn bóng dáng mình trong gương mà khóe miệng hơi cong lên.

【 Tinh, giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê -2%, giá trị phản nghịch tổng cộng 17%.

Khen thưởng 2 điểm công đức】

“Nương, có cái để mặc là được, mặc cái gì thì cũng đều giống nhau”

Kiều Hiểu Khê không dám lại bảo Kiều Như Nguyệt trả quần áo, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu này.


Con bé khẩu thị tâm phi này!

“Không giống nhau, con gái của Kiều Như Nguyệt ta thì phải ăn mặc thật xinh đẹp”

Dứt lời, Kiều Như Nguyệt lấy quần áo cũ mà Kiều Hiểu Khê đang ôm trong tay rồi ném xuống.

Kiều Hiểu Khê vội vàng ngăn cản, đau lòng nói: “Nương, khâu vá lại còn có thể mặc……”

“Chưởng quầy, lại lấy thêm một bộ nữa cho con bé, bộ màu vàng nhạt kia khá xinh đẹp”

Trương Hồng Yến nghe thấy thì vội vàng đi lấy, hai mươi ba văn một bộ quần áo nhưng mà giảm đi ba văn cho Kiều Như Nguyệt.

Kiều Hiểu Khê: “……”

Lại tốn thêm hai mươi văn, đồ đàn bà phá của này!

Ai bảo tiền ở trong tay Kiều Như Nguyệt, cô bé cũng không quản được Kiều Như Nguyệt, thậm chí có khi nói thêm một câu thì có khả năng lại có thêm một bộ quần áo……

Kiều Hiểu Khê dứt khoát từ bỏ.

Kiều Như Nguyệt cũng thay quần áo mới, nàng chọn một bộ màu xanh lơ và một bộ màu lam.

Lúc này đang mặc chính là bộ màu lam kia.

Vào lúc thời tiết nóng bức, nhìn thấy màu lam này thì trong lòng cũng thấy mát mẻ hơn.

“Trời ạ, tẩu tử, chưa từng có người nào mặc áo ngắn vải thô quần dài mà lại đẹp như vậy! Bộ quần áo màu lam này khiến làn da của ngài càng trắng hơn!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận