Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi


Lúc trước, nguyên chủ mang theo toàn bộ gia sản đính hôn với Chương Thanh Thành, Kiều Như Hà từng trở về khuyên can, nhưng đầu óc nguyên chủ bị lừa đá, một lòng cho rằng Chương Thanh Thành kia sẽ có một ngày thi đậu Trạng Nguyên, nàng sẽ trở thành Trạng Nguyên phu nhân!
Sau đó khi nguyên chủ muốn bán con cái thì Kiều Như Hà cũng nhiều lần khuyên can.

Đáng tiếc nguyên chủ không nghe khuyên bảo, nhất quyết làm theo ý mình!
Thấy Kiều Như Nguyệt chuẩn bị làm đồ ăn sáng, Kiều Như Hà vội vàng ngăn cản.

Kiều Hiểu Khê thì lập tức thay đổi sắc mặt, sao Kiều Như Nguyệt lại giữ người ở lại ăn cơm?
Bao gạo chỉ còn thừa năm cân gạo lứt, cho Kiều Như Hà ăn một ngụm thì bọn họ sẽ phải ăn ít đi một ngụm.

“Ta trở về ăn là được, hiện tại muội không có tiền, gạo trong nhà để lại cho muội và Hiểu Khê ăn…”
Kiều Như Hà vừa nói vừa đi ra ngoài, nhưng mà nàng ấy còn chưa nói dứt lời đã nhìn thấy Kiều Như Nguyệt lấy một bát thịt to ở dưới giếng lên.

“!!!”

Trong lúc nhất thời, Kiều Như Hà khiếp sợ đến không nói nên lời.

Kiều Hiểu Khê nhìn thấy Kiều Như Hà nhìn chằm chằm vào chén thịt kia thì sắc mặt trầm xuống.

Kiều Như Hà không được phân chia di sản của Kiều Như Nguyệt như ước nguyện, nhưng ăn được chén thịt cũng xứng đáng!
Gia đình nông dân, không lễ không tết thì có nhà ai nỡ mua nhiều thịt như vậy chứ?
Nửa ngày, Kiều Như Hà mới phản ứng lại hỏi: “Như Nguyệt, muội lấy từ đâu ra nhiều thịt như vậy?”
Một bát thịt to như vậy thoạt nhìn ít nhất cũng phải một cân!
Nhưng không phải tiền của Như Nguyệt đều cho Chương Thanh Thành dùng rồi hay sao?
Ở dưới ánh mắt nghi ngờ của Kiều Như Hà, Kiều Như Nguyệt giải thích: “Tỷ, ta lấy quần áo lụa của Chương Thanh Thành đi hiệu cầm đồ cầm”
Nghe vậy, Kiều Như Hà rất vui mừng, cuối cùng Như Nguyệt cũng không còn si mê Chương Thanh Thành nữa, nhưng một lần hầm nhiều thịt như vậy, cuộc sống cũng không thể sống như vậy được!
“Như Nguyệt, cuộc sống còn dài, muội phải tính toán tỉ mỉ, không thể ăn như vậy.


Thịt quá đắt, các ngươi ăn từ từ, ta trở về ăn đồ ăn sáng!”
Nghe vậy, Kiều Hiểu Khê thầm thở phào nhẹ nhõm ở trong lòng, chén thịt heo này không cần chia cho ba người ăn, nói cách khác, cô bé có thể ăn nửa cân.

Chia cho ba người thì cô bé chỉ có thể ăn được hơn ba lạng thịt.

“Tỷ, hôm nay nếu ngươi không ăn cơm đã rời đi thì ta sẽ không vui.

Hiểu Khê đi hái chút rau dại trở về, buổi sáng chúng ta ăn cháo rau dại với thịt”
Kiều Như Nguyệt bưng chén thịt dặn dò Kiều Hiểu Khê.

Trong long Kiều Hiểu Khê căng thẳng, vừa tức vừa sốt ruột, Kiều Như Hà đã nói muốn trở về ăn sáng rồi, tại sao Kiều Như Nguyệt vẫn còn muốn giữ người lại?
Đây chính là thịt, mười tám văn một cân thịt đó!
Kiều Hiểu Khê không dám vi phạm lời nói của Kiều Như Nguyệt, sợ hơn ba lạng thịt kia của mình cũng không có.

Đột nhiên đôi mắt của Kiều Hiểu Khê chuyển động, nghĩ đến cái gì đó, cô bé ngọt ngào nói: “Được, mẫu thân, con lập tức đi ngay ~”
“Để ta đi cho, Hiểu Khê còn nhỏ như vậy, ở nhà nghỉ ngơi đi”
“Dì, ngài ở nhà với nương của cháu, cháu biết nơi nào có nhiều rau dại, đi một chút sẽ về”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận