Cái Gì Bảo Ta Bán Con Ăn Đất Gặm Vỏ Cây Tro Cốt Cũng Cho Ngươi


Lăn lộn mãi đến giờ dần bốn khắc mới xong, Kiều Như Nguyệt buồn ngủ đến mức về đến nhà ngã lên giường là lập tức chìm vào giấc ngủ, cây trâm ngọc trong lòng lại thoả mãn mà liếm đầu lưỡi.

Mặc dù hôm nay không được ăn âm khí, nhưng oán khí trên người Ngốc Nữu và huyết anh vừa bay ra đã bị nó hút vào!
Chỉ thấy tia linh khi mỏng mong ban đầu ở trong cây trâm ngọc kia đã trở nên thô to hơn rất nhiều, ngày cả vẻ ngoài của cây trâm ngọc cũng trở nên trong sáng hơn không ít!
【 Đinh, u hồn Ngốc Nữu thật lòng cảm ơn, khen thưởng 1 điểm công đức】
【 Đinh, thanh hồn huyết anh thật lòng cảm ơn, khen thưởng 2 điểm công đức】
Đáng tiếc Kiều Như Nguyệt ngủ say như lợn chết, hoàn toàn không nghe được thông báo này.


Sáng sớm hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng thì Kiều Hiểu Khê đã bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.

Mơ mơ màng màng rời giường đi mở cửa, một nữ nhân dáng người lùn và gầy, gương mặt dài xuất hiện ở trước mặt cô bé, trong ánh mắt của nữ nhân này lộ ra một tia khôn khéo.

Kiều Hiểu Khê nhận ra người này, đây là bà tử đại phòng nhà cũ Kiều gia, Hàng Thị.


Nam nhân dáng người cao ráo da đen phía sau bà ta chính là tướng công của bà ta, Kiều Phong Thu.

“Ông cả, bà cả” Kiều Hiểu Khê chào.

“Nương của ngươi ở đâu?” Hàng bà tử hỏi.

“Nương của cháu…”
Kiều Hiểu Khê còn chưa kịp nói dứt lời thì Hàng bà tử đã đẩy cô bé ra, đi vào bên trong, Kiều Phong Thu cũng lập tức đi theo phía sau.

Trước khi vào nhà chính, Hàng bà tử lại hỏi: “Nương của ngươi ở gian phòng nào?”
Hàng bà tử vội vàng muốn nhìn thấy Kiều Như Nguyệt như vậy, chẳng lẽ là muốn biết Kiều Như Nguyệt đã chết hay chưa?
Sau đó cùng cô bé tranh đoạt bốn gian phòng cỏ tranh này?
Con ngươi của Kiều Hiểu Khê co rút lại!
“Phòng phía đông” Kiều Hiểu Khê đáp.


Nhìn bóng lưng của hai người bọn họ, Kiều Hiểu Khê biết một đứa bé hai tuổi như cô bé chắc chắn sẽ không tranh lại bọn họ.

Đến lúc đó nếu như bọn họ để ý mặt mũi thì sẽ cho cô bé một chỗ dung thân, nhưng nếu không để ý mặt mũi thì sợ là bọn họ sẽ trực tiếp đuổi cô bé ra ngoài!
Kiều Hiểu Khê mím chặt môi, ánh mắt nhìn bóng lưng của bọn họ mang theo sự phẫn hận, cô bé thật sự không ngờ ngoài cô bé ra lại vẫn còn có người nhớ thương bốn gian nhà tranh của Kiều Như Nguyệt.

Khi Hàng bà tử đẩy cửa phòng phía đông ra, trong lòng Kiều Hiểu Khê cầu nguyện Kiều Như Nguyệt ngàn vạn đừng có chết, không thể chết được!!!
Trong phòng phía đông, Kiều Như Nguyệt nằm trên giường vẫn luôn không cử động.

Đồng tử của Kiều Hiểu Khê run lên: Đã chết rồi?
Vậy thì hơn hai lượng bạc còn dư lại của Kiều Như Nguyệt tuyệt đối không thể bị bọn họ phát hiện!!!
Nhưng trong quần áo ở trước người Kiều Như Nguyệt nhô lên một chút, giống như để túi tiền.

Kiều Hiểu Khê nhíu mày, nơi đó có hơn hai lượng bạc!
Hàng bà tử quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Phong Thu, trong ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt, sau đó Hàng bà tử vỗ đùi khóc ròng nói: “Như Nguyệt, sao ngươi lại chết như vậy! Ngươi mới 25 tuổi, còn trẻ tuổi như vậy đã đi, ngươi chết thật thảm!”
Nước mắt của Hàng Bà Tử nói đến là đến, khóc lóc thật thê thảm, nhìn không ra một chút kỹ thuật diễn nào cả.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận