Cái Đuôi Thứ Chín

Đinh Vị ngạc nhiên, hai mắt trợn tròn. Cậu im lặng, nghiêm túc nhìn Quý Kiêu, anh cũng nhìn cậu, vẻ mặt bình tĩnh. Đinh Vị không thể nhìn ra được bất kì một điều gì từ khuôn mặt anh.

Làm thế bây giờ? Làm thế nào bây giờ!

Cậu không nói lời nào, cũng chưa nghĩ ra kế hoạch gì để đối phó với anh nên chỉ có thể trừng mắt nhìn Quý Kiêu cả buổi.

Đinh Vị biết Quý Kiêu rất tốt tính, nhưng cậu không ngờ rằng anh lại kiên nhẫn như vậy. Đối mặt với một Đinh Vị im phăng phắc như pho tượng mà anh cũng chẳng sốt ruột gì, chỉ ngồi trên xe, chậm rãi sửa sang lại quần áo mình, cũng im lặng chẳng nói một lời nào cả.

“Anh nói cái gì vậy?” Cuối cùng cậu cũng không thể chịu đựng nổi sự tĩnh lặng này nữa, giả ngu nhỏ giọng hỏi một câu.

“Sao?” Quý Kiêu ngẩng đầu, nét mặt vẫn thản nhiên, “Tôi nói là cậu, cùng với Đinh Móng Nhỏ mèo đen mà cậu nuôi, tôi muốn cả người và mèo đều đồng thời xuất hiện trước mặt mình.”

“Cho tôi một con cá khô.” Đinh Vị không biết nên trả lời anh thế nào, đành phải chỉ hộp cơm trong tay Quý Kiêu, ăn trước rồi hẵng nói.

“Cậu cầm cả đi.” Quý Kiêu đưa hộp cơm cho cậu. Chứng kiến toàn bộ phản ứng từ nãy tới giờ của Đinh Vị, nỗi bất an trong lòng anh lại càng trào dâng mãnh liệt. Có lẽ tất cả mọi chuyện không phải do anh tưởng tượng ra, có lẽ suy đoán của anh…

Đinh Vị nhận lấy hộp cơm. Cậu nhìn một hộp cá khô thơm nức mũi, đột nhiên mất hết cả tâm tình ăn cá.

Cậu mất hứng ăn, Quý Kiêu trầm mặc nhìn cậu. Ánh mắt của anh rất rõ ràng, bản thân mình cũng đã để lộ quá nhiều sai sót. Lần này Quý Kiêu không hề giống trước kia nữa, tùy tiện bịa mấy câu là có thể qua mặt được anh.

Làm sao bây giờ?

“Lên xe đi, tôi mang cậu đi đâu đó một lát.” Quý Kiêu nhìn Đinh Vị, anh thở dài, vỗ vỗ ghế sau.

“Vâng.” Đinh Vị ôm hộp cơm sải bước lên yên sau, trong lòng loạn tùng phèo như cuộn len rối, có cố thế nào cũng chẳng thể tháo gỡ nút thắt ra. Nhưng cậu vẫn không quên nhắc nhở anh, “Anh đi nhanh hơn được không?”

“Không thành vấn đề.” Quý Kiêu vặn ga, xe đột nhiên tăng tốc vút đi.

Vì tăng tốc đột ngột nên Đinh Vị tí nữa đã ngã ngửa ra sau, ngã lăn quay khỏi xe máy. Cậu vội vàng duỗi tay tìm cái thắt lưng của Quý Kiêu để bám vào, nhưng sờ soạng cả buổi cũng không mò được thắt lưng ở đâu cả.

“Quý Kiêu ơi!” Cậu dán dính sau lưng Quý Kiêu.

“Gì đấy?”

“Anh ngồi phải thắt lưng rồi!” Cậu đẩy Quý Kiêu mấy cái, “Mông anh chèn lên thắt lưng rồi!”

Trên phố này vốn rất đông đúc, lúc này còn là giờ tan tầm nữa, tốc độ xe lại rất cao, Quý Kiêu đang tập trung nhìn chằm chằm phía trước, bị Đinh Vị đẩy một cái mà run cả tay, xe máy lắc lư một chút. Anh hoảng sợ: “Cậu đừng có lộn xộn!”


“Thắt lưng!” Đinh Vị cũng lắc lư theo, cái tay vẫn cực kì cố chấp mà đi mò thắt lưng anh.

“Ôm tôi đi!” Quý Kiêu nghiêng đầu.

“À.” Đinh Vị cũng không do dự, duỗi tay ôm lấy eo Quý Kiêu, kẹp hộp thức ăn giữa hai người.

Quý Kiêu lái xe vào đường lớn Tân Giang, con đường này ít người, có thể đi nhanh mà không phải lo đông đúc. Đinh Vị gác cằm lên vai anh, cảm nhận tiếng gió vù vù thổi qua tai. Cảm giác được lao vun vút trong gió rất kì diệu, khiến cậu cảm thấy hưng phấn cực kì.

Cậu híp hai mắt lại, tạm thời quen hết tất cả mọi việc, chuyện phiền toái cũng không thèm quan tâm.

Gió táp vào mặt cậu, mang theo cả mùi hương trên cơ thể Quý Kiêu nữa. Không biết vì sao, nhưng mùi hương trên người anh luôn làm cậu cảm thấy an tâm. Tuy có đôi khi Quý Kiêu dài dòng thật đấy, nhưng cậu vẫn rất thích được ở cùng một chỗ với anh.

Chỉ là…

Đinh Vị buồn bực nhắm mắt lại, chỉ là bây giờ, Quý Kiêu vừa đưa ra cho cậu một nan đề khá rắc rối. Chắc chắn là anh đã nhận ra điều gì đó, mà bây giờ cậu lại chỉ có thể kéo dài thời gian, không thể nghĩ ra được bất kì một biện pháp nào khác.

Không biết đã qua bao lâu, tốc độ xe dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.

Đinh Vị không trợn tròn mắt nữa, cậu vẫn ôm lấy eo Quý Kiêu, cằm gác trên vai anh. Nhưng mà cậu có thể đoán được, qua cảm giác quen thuộc từ bốn phía, rằng anh đã chở cậu về dưới khu nhà ở phía sau vườn hoa Nhai Tâm.

“Không đi nữa à?” Đinh Vị không tình nguyện mở mắt ra.

“Ừ, hơi lạnh.” Quý Kiêu chỉ mặc một bộ trang phục tập huấn bình thường, phóng xe máy trong cái gió lộng điên cuồng này, hai tay anh cóng như đông lạnh, “Hôm nay mặc hơi ít.”

“Vậy tôi về nhé!” Đinh Vị nhảy xuống xe, ôm hộp cơm chạy vèo vào trong khu nhà.

Quý Kiêu đang định xuống xe, anh không ngờ rằng cậu sẽ phản ứng như vậy, chân vừa mới nâng được một nửa đã sững sờ ở tại chỗ, đứng hình mất mất giây mới gọi theo bóng dáng của cậu: “Đinh Vị!”

Đinh Vị không muốn dừng lại, nhưng cậu vẫn dừng chân, quay đầu lại nhìn Quý Kiêu.

“Cậu cứ đi như vậy à?” Quý Kiêu xuống xe, đứng ở ven đường nhìn Đinh Vị. Trong lòng anh vẫn có chút chờ mong, anh thật lòng không muốn phải đoán già đoán non về chuyện này nữa, bởi vì dòng suy tưởng sẽ khiến cho anh hoài nghi trạng thái tinh thần của bản thân mình.

Đinh Vị không nói gì, cậu đứng ở nơi đó nhìn Quý Kiêu, một lát sau mới lại chậm rãi quay trở lại chỗ anh: “Tại sao anh lại muốn xem?”

“Tôi muốn chỉ xem xem liệu bản thân mình có thật sự bị bệnh tâm thần hay không thôi.” Quý Kiêu trả lời.

“Anh nghi ngờ tôi à?” Đinh Vị cắn môi, cậu rầu lòng lắm. Không thể để Quý Kiêu nhận ra thân phận của mình. Nhưng nếu không thể chứng minh được cậu không phải là Đinh Móng Nhỏ thì anh sẽ phản ứng như thế nào? Anh sẽ không để ý đến mình nữa sao? Hay là anh sẽ tức giận? Hay là… Đây là lần đầu tiên cậu sinh ra những cảm giác như vậy với một con người, sợ hãi rằng anh ta sẽ không thèm để ý đến mình nữa, sợ hãi rằng từ nay về sau anh ta sẽ không chịu nói với mình bất kì một câu nào nữa.


“Tôi chỉ cảm thấy hơi kì quái thôi. Đinh Móng Nhỏ nó rất thông minh, cậu thì lại rất kì lạ. Có nhiều sự trùng hợp quá.” Ngữ khí của anh vẫn rất dịu dàng, nhưng những lời anh nói ra lại khiến cậu sốt ruột tới mức muốn tăng xông.

“Thì sao chứ?” Cậu nhíu mày.

“Đinh Vị, việc này không khó khăn chút nào cả, phải không? Yêu cầu của tôi cũng không hề thái quá tí nào hết, phải không?”

“Mèo không ở nhà đâu.” Đinh Vị cúi đầu nhìn hộp đựng cơm trong tay mình, cậu mở hộp ra, cầm một con cá khô bỏ vào miệng, “Nó lúc nào cũng chạy lung tung, không biết khi nào sẽ về nhà cả.”

“Nhưng cuối cũng nó vẫn phải về nhà mà.” Quý Kiêu thở dài, anh hơi bất đắc dĩ.

“Ừ.” Đinh Vị gật đầu, cá khô nhỏ ăn rất ngon, tuy rằng bây giờ cậu chẳng có tâm tình gì, nhưng mà cá khô vẫn ăn ngon lắm.

“Vậy nhé!” Quý Kiêu khoanh tay, “Tôi chờ nó về nhà, sau đó sẽ tới xem.”

Quý Kiêu không dễ dàng tin tưởng cậu như hồi trước nữa, anh cứ bám lấy chẳng chịu buông. Cậu không quen bị người ta bám riết lấy một vấn đề mãi như vậy. Đinh Vị đột nhiên bực mình, bởi cậu đã quen với một Quý Kiêu vừa tốt tính vừa dịu dàng. Bây giờ, khi phải đối mặt với sự bình tĩnh không tưởng nổi của anh khi từng bước ép sát mình, cậu hoàn toàn không thích ứng được.

Tại sao anh ta lại ép mình như vậy chứ? Tại sao anh cứ khăng khăng muốn biết mối liên hệ giữa mình và con mèo?

Anh là ai? Anh là gì của cậu mà nhất định phải biết rõ mười mươi chuyện này? Chẳng là ai mà cũng chẳng là gì cả, chẳng qua là do cậu muốn đi hóng gió, muốn ăn cá khô nhỏ mà thôi. Chẳng qua là… Chẳng qua là do cậu cảm thấy có một người như vậy xoay quanh mình cũng không tệ lắm mà thôi.

Chỉ thế mà thôi.

Chú nói sai rồi, không phải do cậu chỉ chăm chăm lo việc tu luyện cái đuôi, mà là do cậu không phải là con người. Cậu không giống với loài người ngu ngốc, không thể lúc nào cũng lăng xăng với mọi chuyện xung quanh, hoàn toàn không có cách để ở chung một chỗ với loài người cho hòa hợp cả.

Tựa như tình huống trước mắt này vậy, hoàn toàn không có cách nào để ứng phó cả. Cậu chỉ có thể lui về thế giới của mình, tu luyện cái đuôi, cái đuôi thứ tám rồi đến cái đuôi thứ chín, sau đó…

“Không!” Đinh Vị nhướng mày, ngẩng mặt lên nhìn Quý Kiêu, “Không.”

Anh chẳng nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu. Phản ứng của Đinh Vị cũng không nằm ngoài dự đoán của anh. Đứa nhỏ này vẫn luôn chợt nóng chợt lạnh. Đôi khi cậu khiến cho người ta cảm thấy thật ngây ngô, ngốc nghếch như cậu em trai nhà bên cạnh, rồi lại ngay lập tức thay đổi sắc mặt, khiến người ta không thể hiểu được, cũng chẳng biết đường nào mà lần.

“Không ư?” Quý Kiêu xác nhận một lần nữa.

“Không! Tại sao tôi lại phải cho anh xem chứ!” Đinh Vị híp mắt lại. Đúng vậy, tại sao tôi lại phải cho anh xem nào? Tại sao nào!

“Vậy thì thôi, cậu về đi.” Quý Kiêu đứng tại chỗ một chốc mới xoay người sải bước lên xe máy, dường như anh nhớ tới cái gì, “Chừng nào không dùng phòng bếp nữa thì nhớ đóng cửa sổ lại, hôm qua lúc đưa cậu về, tôi thấy hơi lạnh tràn vào từ chỗ đó đấy.”


“Tôi biết rồi.” Đinh Vị do dự một chút, xoay người đi vào trong toà nhà. Lần này Quý Kiêu không còn gọi cậu lại nữa.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy khó chịu như vậy, từ khi tu ra hình người tới nay, cậu chưa bao giờ phải trải qua loại cảm giác như thế này. Không biết lồng ngực đang bị cái gì chèn ép mà Đinh Vị nghẹn đến mức hốt hoảng, cũng không thể thở nổi.

Như vậy cũng tốt, nhất định là Quý Kiêu sẽ không bao giờ để ý đến cậu nữa, sau này cậu cũng không cần phải lo lắng sẽ bị anh phát hiện nữa, sau này sẽ không phải chịu đựng một vạn câu hỏi vì sao của anh nữa.

Sau này không còn cá khô nhỏ để ăn, cũng không không còn xe máy để hóng gió, sau này sẽ không có người vẽ một con mèo béo lên hơi nước trên mặt thủy tinh nữa!

Cậu không muốn đến gần lũ loài người ngu xuẩn nữa!

Không bao giờ muốn!

Vừa vào nhà, Đinh Vị liền bổ nhào lên giường, trong lòng cậu phiền muốn chết! Cái mũi thì nhức, hai mắt thì mỏi. Cậu trở mình kéo cái chăn bông sang, rúc vào trong chăn rồi biến thành hình mèo, ôm lấy cái đuôi cuộn mình thành một cục.

Rúc trong chăn một chốc, Đinh Vị lại thò hai chân sau ra ngoài, nằm thất thần. Cuối cùng nó lại không thể nhịn được, nhảy xuống giường chạy vào trong phòng khách, lén lút mò ra ban công.

Nó thò đầu ra khỏi lan can, nhìn xuống bên dưới.

Ban công đối đối diện với con phố, có thể nhìn thấy con đường ở phía sau vườn hoa Nhai Tâm.

Nó thật lòng không hiểu vì sao mình lại lén lút mò ra ban công như vậy nữa. Quý Kiêu đã đi từ lâu rồi, mình còn làm mấy trò vừa ngu vừa ngốc này làm gì?

Gió thổi qua mặt Đinh Vị, râu nó rung rung, có hơi ngứa. Đinh Vị quay đầu hắt xì một cái rõ to. Đột nhiên nó nhìn thấy cái gì, không kiềm lòng nổi mà meo meo ngoao mấy tiếng.

Quý Kiêu còn đang ở dưới lầu!

Đinh Vị trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm xuống dưới lầu. Đúng là Quý Kiêu, nó không có nhìn nhầm!

Anh còn đang ở ven đường, ngồi hút thuốc trên xe máy, chân chống lên vỉa hè.

Thị lực của mèo rất tốt, cho dù nhìn xuống từ tầng mười mấy thì nó vẫn có thể thấy rõ tàn thuốc lá chợt tối chợt lóe trong tay anh. Có điều nó không thể nhìn rõ mặt Quý Kiêu.

Cái cảm giác vừa buồn bực vừa uất ức lại trào ra như đê vỡ. Đinh Mùi nhắm mắt lại, ngửa đầu lên trời kêu gào “Meo ngoao ngoao——!”, nó ghét cay ghét đáng thứ cảm giác này, chỉ tổ làm cho tinh thần không yên ổn.

Quý Kiêu đứng dưới lầu đột nhiên ném tàn thuốc, anh ngẩng đầu lên, dường như đang nhìn về phía này.

Nó hoảng sợ, ngậm miệng lại, hoảng đến nỗi kẹt đầu ở lan can. Đinh Vị ngồi bệt dưới đất, bốn cái chân hết sức đẩy lan can một hồi mới có thể rút đầu vào trong, hai cái tai bị ép tới mức đau điếng.

Quý Kiêu dẫm tắt tàn thuốc rồi đá vào trong ống thoát nước ở ven đường. Ban nãy là ảo giác à? Dường như anh vừa nghe thấy tiếng kêu của Đinh Móng Nhỏ. Chỉ có con Đinh Móng Nhỏ mới có tiếng kêu đặc biệt như vậy thôi. Rõ ràng là một con mèo, vậy mà lúc nào kêu cũng cố tình dài giọng ra ngoao ngoao mấy tiếng, làm như mình là một con sói không bằng ấy.

Thôi đừng bận tâm nữa. Anh thở dài, khởi động xe máy, chầm chậm lái ra khỏi khu phố.


Đinh Mùi không cho anh đáp án, cậu chỉ cho anh thái độ. Anh cũng không muốn ép cậu chỉ vì chuyện như thế này, làm như vậy cũng hơi thái quá rồi. Cuối cùng, anh lại chẳng có dũng khí đi chứng minh điều gì cả.

Lúc quay về trung đội cũng đã qua giờ cơm, nhưng hình như trong đó đang rất náo nhiệt. Ảo thật đấy? Ầm ĩ như vậy mà lại không bị Ngũ Chí Quân mắng cho à?

Quý Kiêu vừa vào sân mới phát hiện Ngũ Chí Quân đang đứng sẵn ngoài cửa, vừa thấy anh đã đi tới, túm lấy cánh tay anh rồi lôi vào phía trong: “Vừa lúc vừa lúc! Quý Kiêu quay về rồi! Qua đây, Cô gái lần trước cứu lên từ chỗ đê thành phố vừa mới tới, muốn cảm ơn tổ cứu hộ các cậu đấy!”

Quý Kiêu ngạc nhiên một chốc mới nhớ ra lần cứu hộ ở trên cầu Ngọc Sơn, đồng thời cũng nhớ tới lời nói trong cơn mê sảng của cô gái lúc ấy.

Mèo Chín Đuôi cũng không giúp được tôi.

Vừa mới rời khỏi Đinh Vị không lâu đã nhớ ra câu nói kia, trái tim anh như thắt lại.

“Đây là việc nên làm mà!” Quý Kiêu nhìn thấy cô gái và người nhà đang cầm cờ thưởng đứng trong phòng tiếp khách, nhanh chóng thu lại dòng suy nghĩ của mình, “Sau này em đừng nghĩ quẩn như vậy nữa nhé.”

“Cảm ơn các anh!” Cô gái cầm lấy tay anh, hai mắt rưng rưng nước. Sau đó cô lại xoay sang nhìn những đội viên trong khác trong phòng tiếp khách, nói: “Cảm ơn các anh đã cứu em ngày hôm đó, nếu không có các anh thì em đã…”

“Sau này gặp phải chuyện khó khăn cũng đừng nghĩ tiêu cựu quá, chuyện khó đến mấy cũng có cách giải quyết cả thôi.” Lâm Tử vẻ mặt đứng đắn khuyên nhủ cô gái, bộ dáng y hệt như Ngũ Chí Quân lúc dạy bảo bọn anh thường ngày, “Trước khi làm gì cũng nên suy nghĩ cho cả cha mẹ và người nhà nữa, nhé?”

Quý Kiêu nín cười, đứng bên cạnh phụ họa mà gật đầu liên tục.

Cha mẹ cô gái lôi kéo Ngũ Chí Quân mà cản ơn suốt, giữa không khí ồn ào náo nhiệt, cô quay sang hỏi nhỏ Quý Kiêu: “Hôm đó anh là người kéo em lên phải không?”

“Đúng rồi em.” Quý Kiêu trả lời.

“Anh là người tốt, thật đấy!” Cô cười, “Lúc đó em nói nhiều thứ kì lạ lắm phải không?”

Quý Kiêu nhìn sang, không biết cô nói vậy là có ý gì: “Em đang ở trong tình huống như vậy, nói mê sảng cũng là chuyện bình thường mà.”

“Những lời đó không phải là em nói mê nói sảng đâu.” Cô thu lại ý cười, nhẹ nhàng nói, “Anh không biết truyền thuyết về Mèo Chín Đuôi à?”

Anh không ngờ rằng cô gái lại muốn thảo luận với mình về vấn đề này, trong phút chốc lại chẳng biết phải trả lời cô như thế nào cho thảo đáng.

“Em xin lỗi.” Cô gái lại cười, “Chỉ là em… Chỉ là không một ai chịu tin lời em nói hết, nên em có hơi… em hơi uất ức.”

“Không sao đâu.” Trong lòng anh quay cuồng nhưng ngoài mặt lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, “Anh cũng biết truyền thuyết về Mèo Chín Đuôi.”

Mèo Chín Đuôi, lại là Mèo Chín Đuôi! Đầu óc anh hoàn toàn hỗn loạn, cô gái nói điều gì sau đó hay cô và người nhà rời đi lúc nào anh cũng không nhớ rõ. Lúc quay về kí túc xá, Quý Kiêu cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung.

Hết chương 24.

Mình quên viết hoa bao nhiêu từ “Mèo Chín Đuôi” rồi ấy nhỉ? 《⊙●⊙》

Tác giả có lời muốn nói: Bảo đảm không ngược! Phải tin tưởng tôi! Nhất định phải tin tưởng tôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui