Lục Khoan vẫn cảm thấy, Đinh Mùi trừ chuyện chấp với cái đuôi, đối với con người thì mâu thuẫn ra, không có chỗ nào có thể nhìn ra được cậu ta là mèo chín đuôi, đặc biệt là khi hắn nhìn con mèo đen nhỏ này điên cuồng dựng đuôi lên nhào ra từ bên kia đường...!
Một con mèo chín đuôi khinh thường con người, tính tình kiêu ngạo lại đáng ghét hơn nữa còn không biết tự bảo vệ mình như vậy, không biết Bác Hai hợp ý cậu ta ở chỗ nào nữa, cứ luôn nói đó là một con mèo rất có linh khí.
Lục Khoan thở dài, ấn con mèo đang thò đầu ra khỏi cổ áo hắn, còn thiếu kiên nhẫn lấy móng vuốt mà kéo quần áo hắn trở về trong: "Đợi một chút nữa là cậu có thể ra."
...!
"Anh bị điên à!" Đinh Mùi ngồi nhìn Lục Khoan đang chậm rãi uống trà trong phòng hắn, cậu vừa bị nhét vào trong áo nên khó chịu đến bực bội, "Không phải đã đến dưới lầu rồi sao, còn phải đi lên đây nữa?"
"Mèo con, cậu chạy khắp nơi cũng không sao, mỗi ngày gặp chuyện xui xẻo cũng không liên quan gì," Lục Khoan đặt tách trà xuống, "Nhưng lúc cậu trong lốt mèo có thể cư xử giống mèo hơn được không, cậu có biết tự bảo vệ mình hơn một chút không? Ngay cả dáng vẻ vô cùng hả hê vừa rồi của cậu..."
"Không biết," Đinh Mùi liếc nhìn hắn, "Vì sao tôi phải giả vờ thành một con mèo ngu hả."
"Đừng tự tin vào bản thân quá," Lục Khoan cười cười đứng lên, "Đừng làm mấy chuyện mà mèo sẽ không làm được, ví dụ như vào doanh trại bộ đội trộm mèo rồi còn đem trả lại, đó là những chuyện mà mèo không làm được..."
"Anh theo dõi tôi?" Giọng nói Đinh Mùi rất lạnh lùng, bàn tay cầm tách trà khẽ xiết lại, tách trà phát ra tiếng 'tách' nho nhỏ, một vết nứt kéo dài từ miệng tách xuống dưới, ánh mắt cậu không nhìn Lục Khoan, mà nhìn chằm chằm vào vết nứt, "Anh thực sự làm người ta chán ghét."
"Đó không phải trọng điểm," Lục Khoan khoanh tay lại, đúng là Đinh Mùi không tệ lắm, nhưng phải xem là đối diện với ai, không phải tất cả mọi người đều là tách trà, "Tôi không có bản lĩnh theo dõi cậu, tôi muốn theo dõi một con mèo bình thường còn khó nữa là...!Trong khoảng thời gian này, cậu có gặp phải người nào kỳ lạ không, kể tôi nghe xem."
Người kỳ lạ? Đinh Mùi nhíu nhíu mày, nhớ đến người cậu gặp phải ngoài tiệm trà sữa.
"Hôm nay gặp một người." Đinh Mùi nhìn Lục Khoan, lúc nói đến chuyện này đã không còn giọng điệu lạnh băng như vừa rồi nữa, cậu tức giận đến nỗi gồng cả người lên, vừa phân tâm thì tiêu tan hết.
"Kể nghe đi."
"Là một gã đàn ông, dáng dấp không nhớ rõ nữa, trên tay gã có màu," Đinh Mùi nhớ đến vòng lam quang ở lòng bàn tay người kia, trong lòng hơi rối loạn, "Gã biết tôi là mèo."
Nghe xong, Lục Khoan thu lại nụ cười trên mặt đứng lên, "Ừm, sau đó thì sao?"
"Muốn tôi đi với gã..."
"Rồi cậu đi với hắn ta luôn phải không?" Lục Khoan biết mèo chín đuôi luôn khao khát với màu sắc.
"Ừ." Đinh Mùi gật gật đầu.
"Vậy tại sao cậu về được?"
"Được người ta gọi trở lại."
"Sắp tới cẩn thận một chút." Lục Khoan im lặng một lúc, rồi mở cửa phòng chuẩn bị đi, "Không phải tất cả mọi người đều yếu ớt như cậu nghĩ đâu, mèo chín đuôi cũng không hoàn mỹ."
"Người đó là ai? Muốn làm gì?" Đinh Mùi hỏi với theo bóng Lục Khoan.
"Tôi vẫn chưa biết rõ."
Mèo chín đuôi mà không hoàn mỹ? Chậc, còn không hoàn mỹ so với con người sao.
...!
Khi Quý Kiêu trở lại ký túc xá thì Lâm Tử đang chơi vi tính trong phòng anh, Tiểu Hoa ngoài hành lang đang ngủ, nghe thấy tiếng chân của anh thì ngẩng đầu liếc qua, rồi ngủ tiếp.
"Đại gia Lâm cậu muốn quăng đồ thì quăng ở phòng cậu đi," Quý Kiêu bước đến đẩy Lâm Tử ra, "Cậu về phòng cậu đi."
"Không về." Lâm Tử liếc cũng không liếc anh một cái, uốn éo người che miệng trả lời.
"Mẹ nó, cậu mặt dày thật." Quý Kiêu bị hành động của y làm cho nổi hết da gà, nằm xuống giường.
"Nửa tiếng thôi, anh kiên nhẫn chút đi."
"Tùy cậu." Quý Kiêu nhớ ra tối nay cũng không có việc gì phải làm, không nhất thiết phải online, chỉ là chưa chuẩn bị xong trang bị hoa văn báo cho Kẹo Bong Bóng, anh lấy di động ra nhắn vài chữ cho Kẹo Bong Bóng, nói ngày mai rảnh sẽ giúp y làm.
Cũng được, hôm nay tôi cũng không online đâu.
Kẹo Bong Bóng nhanh chóng trả lời.
Chuyện này làm Quý Kiêu thấy kỳ lại, trừ khi tối khuya phải đi ngủ, Kẹo Bong Bóng đều online, Quý Kiêu vẫn luôn không biết y làm gì, có thể có nhiều thời gian để chơi như vậy, hôm nay lại có thể không online?
Y vậy mà cũng có ngày không online.
Trong bang đang có người nói về chuyện offline của người cùng thành phố, không muốn cũng phải đến.
Hiếm khi thấy Kẹo Bong Bóng nói chuyện nghiêm túc như vậy, Quý Kiêu còn hơi lạ lẫm, bang hội nhốn nhào muốn offline cũng được một thời gian rồi, xem ra hôm nay chính thức đăng thông báo.
Vì sao không muốn đi?
Cậu thì sao?
Tôi đi thì cậu đi hả, ngoan quá vậy.
Ai đi thì đi, bà đây không đi, phu quân, cậu thất vọng hả.
Đệch, quen biết nhau bao lâu rồi, offline nhìn mặt nhau không phải tốt sao?
Để nói sau đi.
Kẹo Bong Bóng trả lời tin nhắn xong rồi không nhắn tiếp nữa, Quý Kiêu cầm di động sững sờ một lúc.
Thật ra anh vẫn cảm thấy Kẹo Bóng Bóng rất lạ lùng, quen biết cũng hai ba năm, cũng coi như bạn bè tốt, bình thường luôn hoạt động chung, số điện thoại Quý Kiêu cũng cho y từ lâu, nhưng số điện thoại của y thì đến cuối năm ngoái y mới cho Quý Kiêu biết, lại còn chưa gọi bao giờ, chỉ nhắn tin.
"Không chừng thật sự là một cô gái..." Quý Kiêu nằm trên giường nói một câu.
"Muốn có bạn gái à?" Lâm Tử hỏi dò.
"Không được sao, mùa xuân hoa nở."
"Chúng ta quen gái thì dễ, còn gái quen chúng ta thì khó a, haiz..." Lâm Tử duỗi lưng một cái, xoay xoay cánh tay, "Anh chưa thấy anh Văn và bạn gái cãi nhau hôm trước đâu, tôi thấy cũng sắp tan rã rồi."
"Tính tình Trương Tân Văn quá tốt, không đè được cô gái kia," Quý Kiêu chậc lưỡi, Trương Tân Văn lớn hơn họ mấy tuổi, quen bạn gái nhỏ chưa đến 20, "Hơn nữa, sự cách biệt giữa họ có thể so với rãnh biển Mariana, con gái người ta chơi Audition, công lực thâm hậu, đập nát mấy cái bàn phím rồi, còn anh ta thì ra, chỉ biết lên mạng đọc tin tức, người cũng như tên, không phải quá khác biệt rồi sao."
"Vẫn nên tìm cô gái nào trưởng thành," Lâm Tử xoay người lại, ngón tay chọt chọt vào đùi Quý Kiêu, "Ví dụ như..."
"Cậu im miệng cho tôi," Quý Kiêu ngồi dậy, anh hiểu rất rõ Lâm Tử, biết người nọ muốn nói cái gì, "Thẩm Du tuyệt đối không thể quen lính PCCC, tuyệt đối không được."
"Đệch, tôi còn chưa nói gì." Lâm Tử cười.
"Tốt nhất cậu đừng nói." Quý Kiêu cũng cười, không phải anh cảm thấy điều kiện Thẩm Du tốt, lính cứu hỏa không xứng với chị ấy, anh chỉ cảm thấy công việc này quá cực khổ, sự nguy hiểm cũng cao, không thể để cho Thẩm Du chịu nỗi lo lắng sợ hãi này.
"Ngài Quý, còn chuyện tình cảm của ngài, sau này ngài có định tìm vợ không thế?"
"Chưa nghĩ đến, để tôi 'lớn' thêm vài năm nữa rồi tính," Quý Kiêu đứng lên bước ra cửa, dựa vào khung cửa nhìn Tiểu Hoa nằm ngủ ngoài hành lang, "Không chừng hai năm nữa tôi sẽ chuyển ngành."
"Dẹp đi, sao tôi lại cảm thấy anh muốn cắm cọc bên phòng cháy này lâu dài thế," Lâm Tử nhìn gáy Quý Kiêu, y không nhìn ra được Quý Kiêu nhiệt tình yêu thương công việc phòng cháy này đến mức nào, nhưng khi ra hiện trường, sự liều mạng của Quý Kiêu không một ai trong trung đội thật sự có thể so sánh được, "Hai chiến công hạng ba rồi mà."
"Không giống nhau, quý ngài Lâm đây giác ngộ rồi thì cứ tiếp tục tiến lên thôi, còn anh đây là..." Quý Kiêu suy nghĩ một chút, không nói hai chữ sau ra.
Đây là cứu rỗi.
...!
Trước khi Đinh Mùi bị bắt đi học, mỗi ngày đều ngủ thẳng cẳng đến buổi trưa mới dậy đến làm việc trong quán café của Lục Khoan, bây giờ thì ngày nào cũng phải dậy quá sớm thật khiến y không thể chịu đựng hơn được nữa.
Hôm qua đồng hồ báo thức trên di động reo, cậu giằng co nửa tiếng mới chuẩn bị xong, sáng nay tiếng chuông báo thức buổi sáng reo đã làm cậu sợ đến mức nhảy dựng lên, trốn xuống gầm giường, tiếng chuông quá lớn! Hơn nữa, cậu mất nửa ngày cũng không tìm được cách làm thế nào để tắt tiếng chuông kinh tâm động khách kia đi, đành phải nhét di động xuống dưới gối.
Đè một lúc, rốt cục không kêu nữa, cậu mới chậm rãi xuống giường.
Phiền chết đi được.
Đinh Mùi nhìn gương mặt mệt mỏi vẫn còn buồn ngủ của mình trong gương, thời gian để ngủ ngon tự dưng lại ngu ngốc chạy đến trường, đầu óc còn chưa nghỉ ngơi đủ mà vẫn phải đi học, khó trách những đứa nhóc kia đều nhìn có vẻ ngu ngu!
Cậu quay trở về phòng ngủ thay quần áo, vừa mới bước vào phòng, tiếng chuông di động lại reo.
"Cái gì vậy!" Đinh Mùi đè cái gối xuống giường, sao lại reo nữa rồi?
Khó khăn lắm tiếng chuông báo lần thứ hai mới ngừng, cậu khẽ thở hắt ra, quay lại chậm rãi mặc đồng phục vào.
Hôm qua lúc nhận đồng phục, cậu liền bực bội, có người lại lấy màu xanh da trời này làm thành màu đồng phục thể dục...!Đinh Mùi cảm thấy tương lai của mình hoàn toàn tối đen, còn hai ngày nữa là đến 16, Bác Hai biết rõ cậu cần phải có thời gian để tìm chỗ tu đuôi, vì sao lại cố tình bắt y mặc mấy thứ ngày lên người đi học chứ?
Lúc đang tròng đồng phục lên người, di động bên dưới gối lại reo tiếp! Lần này Đinh Mùi ngay cả chút do dự cũng không có, nhào lên giường lôi di động dưới gối ra, vung tay ném chiếc di động vẫn còn đang vui vẻ reo hò ra ngoài cửa sổ.
Sau đó bước đến cạnh cửa sổ nghiêng tay lắng nghe, giờ thì đã yên tĩnh, Đinh Mùi rất hài lòng cong khóe môi lên cười.
Hôm nay không có người đưa cậu đến trường, đứng trên lề đường Đinh Mùi rất nhớ nhung cảm giác ngồi sau yên xe Quý Kiêu, tiếc rằng cậu không thể bắt Quý Kiêu đưa cậu đi mỗi ngày được.
Cậu chọn đi bộ đến trường, xe buýt quá đông, y chỉ thấy mọi người trên xe buýt sát sàn sạt dính chùm thành một đống, thì đã choáng hết cả đầu.
Lúc tới trường là vừa sát giờ đóng cổng, mới vừa ngồi xuống chỗ của mình, tiếng chuông giờ tự học liền vang lên.
"Đinh Mùi..." Cô bé mắt kính nhìn cậu một cái, đoán chừng vẫn còn hơi sợ chuyện Đinh Mùi bẻ gãy nát cây viết của nhỏ hôm qua, lúc nói chuyện trong giọng nói có hơi hơi cẩn thận, "Cậu chưa nộp bài tập."
Nộp bài tập? Đinh Mùi nhìn lướt qua mấy quyển sách bài tập và vở viết cô bé mắt kính đặt trên bàn, thì ra bài tập là tối hôm trước làm ngay hôm sau phải nộp lên, ngày nào cậu phải lãng phí thời gian cả ngày trong phòng học, giờ còn muốn cậu dâng hiến luôn cả buổi tối nữa? Buồn cười quá, tay Đinh Mùi nâng cằm: "Không làm."
"Không...!không làm? Cậu không làm bài tập?" Cô bé mắt kính hơi giật mình, "Môn nào chư làm?"
"Chưa có môn nào làm." Đinh Mùi nhìn nhìn thời gian biểu trên bảng, lấy sách trong ngăn kéo ra ném lên bàn.
"Vậy...!cậu...!muốn không?" Cô bé mắt kính là tổ trưởng, chưa thu đủ hết bài tập, hết tiết đầu mới nộp lên văn phòng, nên bây giờ vẫn còn nhiều bạn đang .
Đinh Mùi cảm thấy cô bé mắt kính rất nhiệt tình, cậu nghĩ không ra, nên lấy một quyển vở mở ra, thì thôi...!Nhưng cậu vừa thoáng liếc quá thì lập tức đóng tập lại: "Không chép."
cái đầu cậu a! Nhiều chữ như vậy! Li nhi lít nhít làm cậu muốn nổi giận luôn.
"Nhưng mà..." Có lẽ cô bé mắt chưa từng gặp người nào đã không làm bài tập mà còn chảnh như vậy, dáng vẻ bạn học này cũng không giống học sinh cá biết, cô bé vẫn cẩn thận muốn khuyên nhủ một chút.
"Đừng làm phiền tôi." Đinh Mùi nằm sấp xuống bàn, cậu buồn ngủ.
Giờ tự học buổi sáng không có giá viên, lớp trưởng đứng trên bục giảng hướng dẫn bài học cho cả lớp.
Đinh Mùi gục xuống bàn bịt hai tai lại, loại âm thanh lúc có lúc không lại nhừa nhựa của mấy chục con người cùng đọc bài khiến cậu chỉ muốn mắng chửi.
Cậu muốn ngủ, muốn dựa vào cửa sổ phơi nắng, muốn gãi ngứa trên bãi cỏ, đến tột cùng là tại sao cậu phải ngồi ở đây chịu tội chứ?
Quả thật Đinh Mùi có hơi không thể chịu đựng được nữa, sau khi cậu thành người vẫn luôn sống tự do tự tại, chưa chịu khốn khổ như thế này lần nào, cậu ngẩng phắt đầu lên, đẩy đẩy ghế, muốn đi ra ngoài một lúc.
Cậu chưa kịp đứng lên, sau lưng đã vang lên tiếng hét chói lói của một cô bé "Á——", tiếng hét này đã trổ hết tài năng giữa những tiếng đọc bài chậm rãi như tiếng hòa thượng niệm kinh, cắt đứt không khí nặng nề.
Sau đó là những tiếng hét thất thanh của các nữ sinh, tiếp sau đó là tiếng đẩy bàn ghế và tiếng quát hào hứng của các nam sinh: "Chặn lại! Chặn lại! Đừng để nó chạy!"
Đinh Mùi nhíu nhíu mày quay lại, phát hiện hai hàng học sinh ngồi sau cậu đã đứng lên hết, có nam sinh còn leo lên bàn đứng, nữ sinh thì chạy ra phía trước lớp học.
Đinh Mùi mất chưa đến một giây đã đoán được nguyên nhân gây rối loạn.
Cậu nghe được tiếng kêu nhỏ xíu của một con chuột.
Cậu đứng lên, rất nhanh đã tìm thấy con chuột giữa hàng đống chân người và chân bàn ghế...!một con chuột nhắt, cùng loài với Tô Quý, chỉ là không sạch sẽ được như Tô Quý, lông cũng trụi một mảng.
Không đợi Đinh Mùi nhìn cẩn thận, một nam sinh cũng phát hiện được mục tiêu, từ trên bàn nhảy xuống, hung hăng đá một cái vào con chuột.
Con chuột bị nhiều người bao vây làm sợ hãi, không trốn được, bị đá một cái bay lên, nện vào tường lớp học, rồi văng trở lại rớt xuống sàn nhà.
Đinh Mùi không thích chuột, nhưng chưa từng thật sự bắt giết một con chuột nào, quá lắm cũng chỉ đùa giỡn với Tô Quý một chút, bắt rồi thả thả rồi bắt mà thôi.
Trong nháy mắt khi con chuột bị đá bay, cậu giật thót người, bụng con chuột tròn vo, nó mang thai.
Con chuột bị rớt xuống sàn nhà xong thì gian nan đạp chân mấy cái mới lật người được, muốn men theo góc tường trốn khỏi phòng học, nhưng rõ ràng nó bị đá rất mạnh, động tác vô cùng chậm chạp.
"Đừng để nó chạy," Trong tiếng la hét của nữ sinh, các nam sinh còn hào hứng hơn nữa, rốt rít nhảy qua bàn nhào tới, "Đá chết nó đi!"
Một nam sinh nhào đến sát góc tường, chặn đường con chuột, sau đó đá con chuột một cái, cú đá này cũng không chính xác lắm, hơi bị lệch, nhưng vẫn trúng đầu con chuột, nó bị đá lăn mấy mét trên đất mới dừng lại.
"Đập chết nó đi..." Cô bé mắt kính lùi lại cạnh Đinh Mùi, run run nói, đáng tiếc giọng nói quá nhỏ, trừ Đinh Mùi ra, không ai nghe được, "Đừng giỡn như vậy..."
Đinh Mùi nhìn con chuột đang nằm nghiêng trên đất, nó bất lực kinh hoảng nhìn xung quanh, ánh mắt thế này khiến trong lòng cậu không thể nói rõ là cảm giác gì, chỉ còn câu nói khẽ khàng thương cảm của Tô Quý vang vọng trong đầu
Ít ra mèo còn được người ta thích, còn chuột thì...
~oOo~
Tiểu Mộc:
Mấy ngày Tết trôi qua nhanh quá, chưa kịp ăn chơi ngủ nghỉ đủ...!
Anw, vẫn đang trong quá trình cân nhắc đại từ cho tiểu Đinh, nên để 'y' hay là 'cậu', phân vân mãi nên gõ loạn xạ cả lên, mỗi lần làm xong là ngồi sửa.
Mọi người đọc thấy sót thì nhắc nhé..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...