Khoảng tám giờ tối thì Tô Thước cũng quay về trụ sở của bang Mật Thước, anh thật sự quá mệt mỏi với đám bạn của Châu Nam Hạo mà, vừa rồi lúc đến một quán nhậu nhỏ thì dáng vẻ của cậu ta rất phấn khích, không chỉ mỗi mình cậu ta phấn khích mà ngay cả hai người bạn của cậu ta cũng y như vậy.
Khi đó thì anh đang ngồi đối diện với Châu Nam Hạo, nhưng lại quay lưng với cửa ra vào, nên ngay khi Dương Khánh Thiên và Nam Vũ Thần đến thì hai người họ không nhìn thấy anh nên hai người họ vẫn rất vui vẻ tiến đến chào hỏi, tuy nhiên thì dáng vẻ thân thiết của cả ba lại khiến cho Tô Thước nhớ đến những năm vừa rời khỏi cô nhi viện, hiển nhiên thì lúc đó họ hoàn toàn là nghèo rớt mồng tơi, vì thế nên mỗi khi có chuyện gì vui thì họ cũng tụ tập lại một quán ăn nhỏ rồi cùng nhau uống bia, thật sự là khá hoài niệm đấy chứ.
Nhưng còn chưa kịp để anh nói gì thì Châu Nam Hạo đã đứng dậy và có ý định giới thiệu anh với hai người kia, tuy là thế nhưng cậu ta còn chưa mở lời thì hai tên kia giống như là fangirl gặp thần tượng vậy, trực tiếp đem Châu Nam Hạo gạt sang một bên rồi tiến đến nhìn Tô Thước với ánh mắt lấp lánh, không chỉ vậy mà cái tên Dương Khánh Thiên còn suýt nữa là chảy cả nước bọt.
Với cái dáng vẻ chết tiệt này thì Châu Nam Hạo thật sự rất muốn tìm một cái hố rồi nhảy xuống cho rồi, chứ không thể nào mất mặt được như thế!
- Được rồi, nhanh ngồi xuống đi trời ơi mất mặt quá!
Tuy là Châu Nam Hạo đã lên tiếng rồi nhưng hai tên kia vẫn không tài nào buông tha cho Tô Thước, bất lực với hai tên này nên cậu ta liền túm lấy áo của hai tên chết tiệt kia rồi kéo họ ngồi xuống.
Hiển nhiên thì cho dù đã kéo xuống rồi nhưng Dương Khánh Thiên vẫn còn khá ngượng ngùng khi nhìn Tô Thước ngoài đời thực.
- Để cho tôi giới thiệu nhé, đây là...
- Là Tô Lão đại, bang chủ của bang Mật Thước, anh ấy là thần tượng của tớ mà, làm sao tớ không biết được chứ?
Bây giờ Châu Nam Hạo thật sự hối hận khi đem cái tên này đến đây rồi, bàn tay của cậu ta liền siết chặt lại một cái, sau đó thì một tiếng *Cốc* lớn liền vang lên, cái tiếng này còn thu hút sự chú ý của Tô Thước nữa chứ, lúc đó anh còn nhìn về phía của Dương Khánh Thiên thì cậu ta đang ôm đầu kêu oai oái, hóa ra vừa rồi Châu Nam Hạo đã tức đến mức điên tiết lên và kí vào đầu của Dương Khánh Thiên một cái.
Tuy là vậy nhưng ánh mắt của cậu ta khi nhìn Tô Thước vẫn rất còn mơ mộng, nếu không nói ra thì còn tưởng cậu ta là tiểu mỹ thụ khi nhìn thấy lão công của cuộc đời mình đấy.
- Để tớ giới thiệu lại, anh ấy là Tô Thước, như cậu nói thì anh ấy là bang chủ bang Mật Thước.
Còn nữa thì anh ấy chính là anh rể của tớ đấy!
Nghe đến đây thì ban đầu Dương Khánh Thiên và Nam Vũ Thần cũng không để ý lắm, vì họ còn bận ngắm idol của mình kia mà, tuy nhiên thì ngay sau đó thì họ liền mở to hai mắt nhìn Châu Nam Hạo, không chỉ thế mà Dương Khánh Thiên còn há hốc đến mức sắp rớt cả cằm xuống đất nhìn cậu ta, nói:
- Cái gì? Anh ấy là anh rể của cậu? Khoan đã! Nhưng anh ấy là chồng của ai? Là chị Tiểu Ân sao? Hay chị Tiểu Á?...!A khoan đã, cái quỷ gì thế? Sao cậu không nói sớm? Ôi bây giờ phải làm sao đây?
Từng câu từng chữ hỏi của Dương Khánh Thiên đều làm cho Châu Nam Hạo tưởng rằng cậu ta thật sự là "kiểu đó" đấy chứ, nhưng rồi sau đó thì Châu Nam Hạo cũng đã nói rất nhiều về việc đó, và điều làm cho hai tên kia kinh ngạc chính là việc anh là chồng của Châu Tiểu Á chứ không phải Châu Tiểu Ân, vì trong trí nhớ của họ thì chị Tiểu Ân vẫn là một nữ thần đáng để theo đuổi, so với Tiểu Á thì chắc chắn là vẫn hơn vài bậc chứ? Tại sao một người như Tô Thước lại lựa chọn Tiểu Á thay vì chị Tiểu Ân? Đúng là suy nghĩ của những kẻ kì lạ...!Hoàn toàn không hiểu được mà.
- Ờm...!Không biết em hỏi một chuyện có được không ạ?
Tô Thước cũng đưa mắt nhìn cậu ta, sau đó liền gật đầu.
Lúc này Dương Khánh Thiên đã có sự cho phép của anh nên ngay lập tức liền hớn hở hẳn ra, còn đứng thẳng dậy chống tay lên bàn nhìn anh, nói:
- Anh thật sự kết hôn với Tiểu Á sao? Thằng nhãi này không phải đang bịp người chứ?
Hiển nhiên thì lúc này Châu Nam Hạo rất tức giận, suýt chút nữa là đấm chết cái teen thần kinh có vấn đề này.
Nhưng hiển nhiên thì thứ cậu ấy quan tâm bây giờ chính là câu trả lời của Tô Thước chứ không phải câu hỏi của Dương Khánh Thiên.
Vốn dĩ ba người họ chỉ nghĩ đơn giản là anh sẽ gật đầu là xong, nhưng sau đó thì bọn họ lại nhìn thấy anh đang lục lọi cái gì đó trong túi, ngay sau dó thì anh liền lấy trong túi áo ra một cái gì đó màu đỏ, mở ra rồi mỉm cười nhẹ nhàng, bàn tay thô ráp còn dịu dàng xoa xoa cái gì đó nữa chứ, thật sự khiến cho bọn họ tò mò muốn chết.
Sau đó anh liền đưa cho bọn họ xem...
Lúc này thì đương nhiên ba người họ cũng rất chăm chú nhìn...
Còn tưởng là cái gì đó rất thú vị..
Hóa ra là giấy chứng nhận kết hôn! Mẹ kiếp, đột nhiên cảm thấy no ngang vậy trời! Đúng là ngu lắm mới hỏi về vấn đề mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...