Cái đuôi nhỏ của anh

Lục Chi Diên không hiểu gì nhìn về hướng Vu Điềm, hơi khó hiểu với mấy hành động của cô, nhưng nghĩ lại thì mạch não của cô cũng không giống người hình thường lắm, có đôi khi anh cũng không thể lý giải được.
Lục Chi Diên cúi đầu lạnh nhạt chậc một tiếng, đang định bỏ qua.
Nam sinh vừa mới thúc giục anh lại mở miệng: "Đàn anh? Đàn anh?"
Lục Chi Diên: "Làm sao vậy?"
"A? Không có việc gì, em thấy anh vẫn chưa có động tác gì nên muốn nhắc nhở anh thôi." Nam sinh phụ trách trận bóng rổ lần này xem ra vẫn có mắt nhìn, thấy chung quanh một đống các bạn học nữ như hổ rình mồi, mà đàn anh vẫn không nhúc nhích gì thì cho là Lục Chi Diên ngại thay áo trước mặt người khác: "Thật ra anh có thể trực tiếp mặc áo chơi bóng ở bên ngoài cũng được. Dù sao lần này cũng không phải là trận đấu chính thức, mặc áo chơi bóng chỉ để phân biệt đội mình đội bạn mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu đàn em đã nói vậy thì Lục Chi Diên cũng không cởi áo nữa.
"Tuýt - -"
Trọng tài thổi một tiếng còi, thông báo nửa đầu trận bóng kết thúc.
Học viện ngoại giao có một người cao gầy bị đụng phải lúc cướp bóng, ngón tay bị đụng đến biến dạng, kêu "Rắc rắc" một tiếng, trật khớp rất nghiêm trọng, ngay cả cầm bóng cũng không được, phải đưa đi đến phòng y tế kiểm tra.
Trần Túy thở hồng hộc đi đến trước mặt Lục Chi Diên, hai tay chống đầu gối, nghỉ ngơi hồi lâu mới cầm ột chai nước khoáng đổ lên đầu.
Vu Điềm thấy Lục Chi Diên không thay quần áo.
Chỉ tùy ý mặc áo chơi bóng lên người rồi bắt đầu cầm quả bóng rổ đứng bên sân bắt đầu làm quen với bóng, cô thỏa mãn cười cười, nhướn mày nhìn về phía Lâm Mặc Mặc, kiêu ngạo nói: "Xem đi, là tâm linh tương thông* đó.”
*hai người có chung một suy nghĩ
"Thôi đi, không biết chừng người ta còn không biết tại sao cậu lại nổi điên nhảy lên nhảy xuống làm gì đó."
"..."
Vu Điềm bĩu môi, tiếp tục xem Lục Chi Diên chơi bóng.
Hình như anh chơi cũng khá tốt, mới bắt đầu xác suất ném trúng không nhiều lắm, nhưng càng về sau số lần vào rổ càng nhiều thêm.
Mãi cho đến khi anh đứng ở vị trí ba điểm, cổ tay chuyển động linh hoạt, bóng được ném ra vào rổ thành công.
Vào thẳng rổ chứ không chạm vào tấm chắn ngay cạnh rổ...
Chung quanh rất nhiều tiếng hoan hô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy nữ sinh ở chung quanh Vu Điềm bắt đầu líu ríu: "Mẹ kiếp, quả nhiên Lục Chi Diên biết chơi bóng rổ, mình còn tưởng rằng anh ấy chỉ tới chơi chơi thôi."
Bạn học của cô ấy là bạn gái của người bên học viện ngoại giao cũng ra sân chơi bóng, giọng nói hơi ghen ghét: "Cũng chỉ là chơi chơi chứ còn  gì? Trận bóng rổ này cũng không phải là một trận đấu chính thức, rất nhiều thành viên trong đội bóng rổ còn chưa ra sân, cái này có thể chứng minh chuyện gì?"

"Cậu cũng không cần ganh ghét như vậy chứ? Mình chỉ thấy bộ dáng của anh ấy rất xuất sắc, hiện tại phát hiện anh ấy biết chơi bóng rổ nên kinh ngạc một chút mà thôi, chưa nói đến anh ấy chơi bóng tốt hơn vị kia nhà cậu. Huống hồ, Lục Chi Diên cũng không phải thành viên chính thức của đội bóng rổ, đâu giống như vị kia nhà cậu mỗi ngày đều ra sân bóng tập luyện. Có thể so sánh sao?"
Vu Điềm mấp máy môi, nghe tất cả cuộc nói chuyện vào trong tai, lại không kêu một tiếng nào.
Kỳ thật cô cảm thấy cô gái nói sau kia rất đúng.
Còn năm phút bắt đầu hiệp hai của trận đấu, trọng tài đã bắt đầu nhắc nhở rồi.
Lục Chi Diên vẫn như cũ cầm quả bóng rổ làm động tác vận động chuẩn bị, tuy vừa rồi thành công ném bóng vào trong rổ, nhưng sau khi thi đậu nghiên cứu sinh, anh cũng không chạm vào bóng rổ nữa, rốt cuộc vẫn có chút không quen.
Trần Túy lấy ra một chai nước khoáng ném cho anh, kêu to một tiếng: "Thấy sao?"
"Cảm giác không ra sao cả."Lục Chi Diên trả lời đúng sự thật.
Trần Túy cũng không thèm để ý: "Không việc gì, chỉ là một trận đấu nhỏ, tùy tiện chơi đùa mà thôi. Nếu cậu đánh có cảm giác thì giúp học viện mình thắng một trận đi."
Lục Chi Diên cười: "Xem tình huống đi."
-
Hiệp hai của trận bóng chính thức bắt đầu.
Vu Điềm nhếch môi, thái độ vô cùng khác với khi nãy xem nửa đầu trận, chăm chú nhìn bảng phân phối điểm - -
[Máy tính : Ngoại giao]
[21: 12]
Học viện  ngoại giao ở thế bất lợi hơn hẳn.
Vu Điềm khờ dại nói: "Bây giờ bị người ta dẫn trước chín điểm, không phải là ba lần ném ba điểm là san bằng tỷ số rồi sao?"
Lâm Mặc Mặc gõ đầu cô: "Cậu cho là ba lần ném ba điểm dễ vậy sao?"
"A?" Vu Điềm không hiểu: "Mới vừa rồi Lục Chi Diên ném trúng, người bên cạnh còn vỗ tay đó sao, không phải là rất dễ dàng à?"
Vốn Lâm Mặc Mặc cảm thấy bản thân mình đã là một kẻ ngốc với bóng rổ rồi, giờ gặp phải Vu Điềm mới biết rằng có người còn ngốc hơn mình: "Vừa rồi là đàn anh Lục đứng im một chỗ ném quả ba điểm, không bị ai ngăn cản nên mới có thể ném trúng rổ. Còn trong trận đấu, làm sao mà không có ai cản chứ? Trừ phi đội bên kia là kẻ ngốc."
"A...." Vu Điềm cái hiểu cái không, lại nghĩ một chút: "Nhưng mà. . . . Nói không chừng, có người cản mà Lục Chi Diên vẫn có thể ném quả ba điểm thì sao?"
Lâm Mặc Mặc liếc xéo cô một cái, độ khó này rất cao: "Mình không tin."
Vu Điềm còn không tin những lời xấu xa này, cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng Lục Chi Diên đang di chuyển trên sân bóng, mới đầu thành viên của hai đội bóng cướp được bóng còn ném vào rổ vào cú, nhưng đáng tiếc đều không trúng.
Hai bên giằng co ít nhất mười phút.
Trần Túy mồ hôi đầm đìa, vẫn còn đang kiên trì.

Đột nhiên, có một thành viên của đội bạn yêu cầu tạm ngừng trận đấu, để buộc lại dây giày một chút.
Ngay tại lúc này, Lục Chi Diên nói cùng với Trần Túy hai câu, cụ thể là nói gì, thì tất cả mọi người đều không biết, chỉ thấy Trần Túy thay đổi vị trí, đánh ở vòng biên.
Quả bóng rổ từ trong tay của đội đối phương được ném ra, tạo thành một độ cong hoàn mỹ, đụng vào rổ nhưng chưa vào.
Rơi xuống ngay bên cạnh.
Lục Chi Diên đứng dưới rổ, cánh tay đưa ra, lợi dụng ưu thế chiều cao đoạt lại bóng.
Bên cạnh có người va chạm với anh, ý muốn cướp lại bóng.
Lục Chi Diên linh hoạt tránh thoát.
Trần Túy gặp cơ hội tới, vỗ vỗ tay ý bảo, duỗi một ngón tay lên không trung, giơ số "Một".
Vừa chạy về rổ bên kia không có ai, vừa gào to kêu lớn: "Lão đại, nhanh! ! ! ! Nhanh lên! ! ! ! Ném qua đây! ! ! ! !"
Lục Chi Diên dẫn bóng rời khỏi đám người đang chen chúc dưới cái rổ, tay ném đi - -
Quả bóng rổ màu cam tốc độ cực nhanh, giữa không trung vẽ ra một đường cong rất dài lại hoàn mỹ, trực tiếp bay qua hơn nửa sân bóng, ném vào trong tay Trần Túy.
Rổ bên kia không có một ai, hình như cũng không có ai ý thức được Lục Chi Diên dùng đến chiêu này.
Chỉ như vậy mà để cho Trần Túy chui vào chỗ trống, ném vào trong rổ.
Điểm số từ [21: 12] thành [21: 14]
Học viện máy tính cảm thấy tình thế không thích hợp, sợ học viện ngoại giao xoay mình mạnh mẽ, về sau chơi vô cùng nóng vội, muốn ghi điểm nhưng lại quên phòng thủ.
Trong lúc đó, lại bị Lục Chi Diên ném một quả ba điểm.
[21: 17] điểm số càng ngày càng rút ngắn.
Cách thời gian trận đấu kết thúc chỉ còn mười lăm phút.
Trận bóng đỉnh cao. Thường thường là vào những phút chót, điểm số càng truy đuổi quyết liệt thì độ hồi hộp lại càng lớn, càng thêm đặc sắc.
Mặt trời bị vầng mây che khuất, thời tiết chuyển sang nhiều mây.
Vu Điềm đứng nên chân có hơi mỏi, cô ngước mắt nhìn bầu trời, thu dù lại, ngồi xổm trên đất, hai tay chống cằm tiếp tục xem trận đấu.
Lục Chi Diên vừa vào sân đã trở nên nghiêm túc, toàn bộ tập trung đều đặt trên quả bóng, chú ý hướng bóng đi, cũng không đặt quá nhiều chú ý lên người Vu Điềm, chỉ biết đại khái cô đang đứng ở chỗ nào, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn qua một chút mà thôi.
Đột nhiên, chân anh bước thật dài, làm như không để ý đi tới.

Thoáng bước rộng chân, trực tiếp đứng cách Vu Điềm khoảng hai mét.
Đột nhiên có cảm giác đè nén, hại Vu Điềm hoảng sợ, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng cao lớn của anh, có thể nhìn thấy rõ mồ hôi làm ướt lọn tóc của anh, sau đó lăn trên gương mặt.
Mồ hôi không ngừng chảy thành dòng, hô hấp dồn dập.
Hơi thở tràn đầy hormone lan tràn ở chung quanh.
Vu Điềm nghe thấy rất nhiều bạn học bên cạnh không ngừng kêu a a a a a a a đè nén trong họng, khu người xem bên này không khí màu hồng như muốn tỏa ra khắp nơi.
Nhưng người này là của cô.
Chỉ của cô mà thôi.
Vu Điềm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lục Chi Diên, cố đè nén khóe môi, từ từ chìm đắm.
Bỗng đối diện có cơn gió thổi tới, thứ gì bay tới cô cũng không biết.
Lục Chi Diên lùi vài bước, lại sợ đụng vào cô.
Vu Điềm không biết rốt cuộc là anh đang dùng tư thế gì, tới ngay trước mặt cô, ném quả bóng rổ sắp bay ra ngoài trở lại sân, cúi đầu mắng một tiếng.
Vu Điềm bị đập trúng vào thái dương, ngã ngồi trên mặt đất.
Tính ra cũng không đau lắm, nhưng mà trước mặt nhiều người như vậy thì có hơi mất mặt, cũng quá xui xẻo rồi.
Nếu không có Lục Chi Diên ở đây, không phải cô bị quả bóng rổ đó đập thành đầu heo rồi sao?
Bởi vì quả bóng không chạm đất, hơn nữa Lục Chi Diên lại quăng vào trong sân, nên trận đấu cũng không bị gián đoạn, vẫn diễn ra nhiệt tình như cũ.
Lâm Mặc Mặc cúi người, quan tâm hỏi: "Điềm bảo bối, không sao chứ?"
"Mình không sao." Vu Điềm nói đúng sự thật.
Kỳ thật mới vừa rồi, khi Lục Chi Diên ném quả bóng rổ trở lại sân, đã lấy tay che trên trán của cô, chỉ là do quán tính cô mới ngã trên mặt đất mà thôi.
Vu Điềm phủi bụi đằng sau mông, đứng lên.
Bất tri bất giác, chỉ còn năm phút nữa là trận bóng rổ kết thúc rồi.
Hiện tại điểm số là [25: 23]
Tuy học viện ngoại giao đã đuổi theo sát nút, nhưng vẫn ở thế hạ phong như cũ.
Vu Điềm khó hiểu hỏi: "Cái trận đấu này có liên quan gì đến danh dự sao?"
"Danh dự?"
"Chính là cấp bậc gì đó? Thật sự chỉ là thi đấu giao hữu sao? Đánh cho vui thôi sao?"
Tại sao lại không giống với thi đấu hữu nghị mà cô đã tưởng tượng chứ.
Bây giờ mỗi người đều giành giật từng giây trên sân để đến gần rổ, học viện máy tính vẫn khống chế bóng trong tay kéo dài thời gian, học viện ngoại giao không ngừng cướp đoạt, muốn lợi dụng cơ hội sau cùng để hòa nhau một ván.
Vu Điềm cắn môi, nhìn chằm chằm Lục Chi Diên, sợ anh ngã sấp xuống làm tay bị thương.

Mãi đến khi một thành viên của đội học viện ngoại giao cướp được bóng, ném qua cho Lục Chi Diên, dáng người Lục Chi Diên cao, chỉ bước hai ba bước đã tới vị trí ba điểm.
Trọng tài bắt đầu đếm ngược - -
"Mười giây kết thúc trận đấu."
"Mười. . . Chín. . . Tám. . ."
"Bảy"
"Bốn"
"Ba"
"Hai"
"Một"
Lục Chi Diên làm một động tác giả, xoay người một cái, quả bóng màu cam thành công rơi vào trong rổ.
"Loảng xoảng" một tiếng.
Cùng với âm thanh trọng tài đếm ngược thổi còi kết thúc trận đấu.
Học viện ngoại giao thắng, hơn khoa máy tính đúng một điểm.
Lâm Mặc Mặc quả thực kinh ngạc đến ngây người: "Mẹ kiếp, đàn anh Lục là ai vậy? Động tác nhanh đến mức mình đều không có nhìn thấy rõ, vậy mà cũng trúng sao?"
Vu Điềm hé miệng cười: "Chắc là anh ấy may mắn?"
"Vậy thì may mắn của anh ấy hơi nhiều đó ha, vừa vào trận, hơn phân nửa số điểm đều là anh ấy ghi được."
Trận đấu kết thúc, mọi người chung quanh bắt đầu tản ra.
Lâm Mặc Mặc cúi xuống xem đồng hồ: "Điềm bảo bối, cậu có muốn đi ăn cơm với mình không? Hay là đi với đàn anh Lục?"
Vu Điềm liếc mắt nhìn Lục Chi Diên một cái, giờ phút này anh đang ngồi dưới rổ uống nước, hai tay chống xuống đất, nhàn nhạt nhìn qua đây một cái, không có ý muốn đi qua.
Vu Điềm suy đoán nói: "Chắc là anh ấy muốn cùng bạn học hàn huyên tâm sự gì đó. Chúng ta đi trước."
"Thật à? Anh ấy muốn đi đâu sao? Hay chỉ là vì tốt nghiệp sắp ra trường nên ở lại nói chuyện thôi?"
"Hình như anh ấy muốn xuất ngoại."
"Xuất ngoại? Hình như mình cũng có thể hiểu được một phần." Lâm Mặc Mặc ôm bả vai của cô, giọng nói đầy mờ ám: "Điềm bảo bối, phu nhân viên chức ngoại giao có rất nhiều đặc quyền đó...."
"Ví vụ như?"
"Ví dụ như ở sân bay sẽ giống như khách quý, được tiếp đón rất long trọng suốt đường đi."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận