Cái đuôi nhỏ của anh

Ngày sinh nhật mười tám tuổi của Vu Điềm, trùng hợp là ngày làm việc.
Vu Chi Sơ và Lương Nhữ đều phải đi làm, Vu Điềm cũng đi học. Cho nên, năm nay, cô không hề định ăn sinh nhật cùng với ba mẹ.
Nhưng Vu Chi Sơ lại kiên trì muốn chủ nhật Vu Điềm về nhà một chuyến, muốn bổ sung bánh kem với quà sinh nhật cho cô, cũng nhấn mạnh mười tám tuổi là lễ trưởng thành, một đứa trẻ cả đời chỉ có một lần, nhất định phải coi trọng.
Đương nhiên Vu Điềm đồng ý.
Buổi chiều sau khi học xong tiết cuối cùng, Vu Điềm thu dọn sách vở đeo cặp trên vai, thoáng nhìn ra bầu trời bên ngoài nhuộm ánh hoàng hôn, rất thoải mái đi xuống bậc thang, thong thả đi ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm làm việc gì cũng chậm chạp, thu dọn sách vở cũng rất chậm, huống hồ Lục Chi Diên gửi đến cho cô một tin nhắn thoại, nói là bị kẹt xe không thể đến nhanh như vậy được, cho nên cô cũng không gấp.
Thời điểm ra khỏi học viện, đa số bạn học đều đã đi khỏi, trước tòa nhà dạy học rất trống trải, không thấy một bóng người nào.
"Bạn học Vu Điềm."
Đột nhiên, có một âm thanh quen thuộc truyền đến từ phía sau, ngay cả việc xưng hô cũng đều cực kỳ có sắc thái cá nhân.
Vu Điềm xoay người, nhìn thấy Lưu Hoán cầm một chiếc túi nhỏ có vẻ ngoài rất tinh tế, đứng cách hai mét, vẻ mặt khẩn trương nhìn cô.
Vị trí hai người đứng là ngay trước cửa học viện.
Vu Điềm đứng tại chỗ, trừng mắt nhìn về phía cậu ta, đợi đến sau khi cậu ta tới gần, mới hỏi một cách đầy nghi ngờ: "Làm sao vậy?"
Lưu Hoán nhức đầu, đối diện với tầm mắt hồn nhiên của cô gái nhỏ, giống như càng khẩn trương hơn, lo sợ bất an nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt có chút chờ đợi mà người khác không thể biết được.
Vu Điềm mím môi, bất động đứng ở tại chỗ, lẳng lặng chờ.
Cậu ta giống như được cổ vũ, vừa nở nụ cười vừa nói: "Là như vầy, không phải lúc trước chúng ta thêm QQ của nhau sao? Mấy ngày trước QQ có nhắc nhở sắp đến sinh nhật của cậu, nên đến hôm nay, mình vốn định chúc cậu sinh nhật vui vẻ qua tin nhắn. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, năm nay là sinh nhật mười tám tuổi của cậu, có vẻ đặc biệt, nên đã mua một món quà cho cậu."
Nói xong, cậu ta đưa quà ra, dùng ánh mắt bảo Vu Điềm nhận lấy.
Vu Điềm hơi cúi người, nói cảm ơn, cầm ở trên tay, cũng không biết bên trong gói có món đồ gì.

Lưu Hoán: "Cũng không phải là cái gì cực kỳ quý giá, chỉ là chút tấm lòng của mình thôi. Sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, bạn học Vu Điềm."
Vu Điềm nở một nụ cười với cậu ta, còn nói: "Cảm ơn nhé. Cậu thật có lòng, mỗi lần sinh nhật ai lớp chúng ta cậu đều tặng quà sao?"
Dù sao cũng là quà sinh nhật, Vu Điềm cũng ngại từ chối, thuận theo tự nhiên mà nhận lấy quà. Trong lòng lại nghĩ, chờ đến sinh nhật cậu ta cô lại tặng một món quà thì cũng không khác gì lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"A?" Làm như Lưu Hoán không nghĩ tới Vu Điềm sẽ hỏi như vậy, gãi gãi cằm, nói: "Cũng không phải, mình cũng không có tặng quà sinh nhật cho tất cả bạn học. Cậu khá đặc biệt."
"Mình khá đặc biệt?"
"Đúng." Lưu Hoán gật đầu: "Dù sao cũng là sinh nhật trưởng thành, trong lớp chúng ta cũng chỉ có một mình cậu không đến mười tám tuổi nên đương nhiên là đặc biệt.”
"Thì ra là như vậy." Ở trong lòng Vu Điềm hiểu rõ, gật gật đầu, xoay người, vừa muốn đi.
Lưu Hoán cau mày hỏi: "Hôm nay cậu có việc không?"
"Có." Cô gật gật đầu.
Trong chớp mắt tâm trạng của Lưu Hoán thấp xuống, thấp giọng nói: "Cũng đúng, hôm nay là sinh nhật cậu, chắc chắn là muốn ra ngoài. Nhưng cậu có thể dành cho mình một chút thời gian được không? Chỉ mười phút thôi?"
"Hả?" Vu Điềm nhìn đồng hồ trong di động, cũng không biết khi nào Lục Chi Diên mới tới, cô do dự một chút, có chút không xác định hỏi: "Cậu muốn làm gì vậy?"
"Mình... Mình..." Trong lòng bàn tay Lưu Hoán chảy ra một chút mồ hôi, cậu ta nắm chặt thành quá đấm: "Cậu thực sự rất vội sao? Mình trực tiếp nói ở chỗ này vậy."
Tiếp theo, cậu ta hít một hơi thật sâu, nâng cao âm lượng, khí thế đủ để trực tiếp mở miệng nói: "Bạn học Vu Điềm - -"
"Điềm bảo bối." Cùng lúc với câu nói của cậu ta, còn có giọng nói trầm ổn của Lục Chi Diên vang lên.
Vu Điềm vừa mừng vừa sợ xoay người, nhìn anh một cái.
Toàn thân Lục Chi Diên mặc một chiếc áo sơmi trắng sạch sẽ đắt tiền, chân dài thẳng tắp, đứng dưới gốc cây đa lớn ở cửa học viện, hai tay mở ra nhìn về phía cô, nhíu mày ý ám chỉ rất rõ ràng.
Đột nhiên bị chặn lời tỏ tình, Lưu Hoán nhìn động tác của đàn anh Lục cách đó không xa, nghi hoặc đến mức không hiểu được.

Vu Điềm nói đàn anh Lục Chi Diên là anh trai của cô, nhưng hai người họ lại không chung một họ.
Không cùng chung một họ, không phải là anh họ bên nội, thì đó chính là anh họ bên ngoại rồi.
Chỉ là, anh em họ có thể làm động tác thân mật như vậy được sao?
Lưu Hoán không hiểu lắm, nhưng hình như lại nghĩ thông một chút gì đó.
Vu Điềm sờ sờ cằm, xoay người, chần chờ hỏi: "Lưu Hoán, cậu còn có việc gì không? Cậu muốn nói với mình cái gì vậy?"
"A? Mình..." Lưu Hoán buông tầm mắt xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi, giống như trái bóng bị xì hơi vậy, thấp giọng nói: "Không có việc gì, cậu đi đi."
"Vậy được rồi, hẹn gặp lại."
Vu Điềm nhanh chóng xoay người, chạy tới, xoay xoay vặn vặn, cuối cùng vẫn chui vào trong lồng ngực Lục Chi Diên.
Âm thanh gió thổi qua rất nhẹ, cọ vào viền tai của cô gái, hoàng hôn chậm rãi chiếu xuống.
Đôi má của Vu Điềm áp sát vào lồng ngực của người con trai, cái mũi nhỏ hít vào, rõ ràng có thể ngửi thấy mùi thơm ngát say lòng người, trộn lẫn với hương thơm bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể anh.
Làm người khác không nhịn được mà mềm nhũn cả tim, chút nữa đã thành một vũng nước.
"Đàn anh, anh tới rồi?" Vu Điềm ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Lục Chi Diên cúi người dắt tay cô, chú ý tới một túi quà lớn ở trên tay cô, híp mắt hỏi: "Kia là cái gì?"
"Một người bạn trong lớp của em tặng quà sinh nhật cho em."
Anh nhíu mày: "Là người bạn học theo đuổi em sao?"
"Không có."
Lục Chi Diên ôm lấy bả vai của Vu Điềm đi về hướng của bãi đỗ xe: "Vậy thì hai người mới vừa rồi ở đằng kia làm gì vậy?"

"Cậu ấy chúc em sinh nhật vui vẻ."
"Đơn giản như vậy?"
"Ừm." Vu Điềm gật đầu: "Chỉ đơn giản như vậy thôi."
Nhưng Lục Chi Diên vẫn không tin, khi đã lên xe, lấy túi giấy ở trong tay Vu Điềm qua, bỏ vào ghế sau xe, nhéo nhéo mặt cô nói: "Điềm bảo bối của chúng ta, xem ra rất được các bạn học chào đón nhỉ."
Vu Điềm ngồi vào trong xe, nhìn anh vài giây sau đó mới phản ứng lại, chậm rãi mở miệng, không xác định hỏi: "Anh đang ghen sao?"
Lục Chi Diên cảm thấy có chút buồn cười: "Anh ghen cái gì?"
Anh ngồi vào ghế lái, người hơi nghiêng qua, giúp cô thắt dây an toàn, đồng thời nâng cằm của cô lên, để cho cô dựa vào ghế, hôn một cái, cắn cắn môi dưới của cô, lấy chuyện riêng trả thù.
"Em đều đã bị anh làm như thế này, thì anh còn ghen làm cái gì, hửm?"
"..."
-
Lục Chi Diên dẫn cô đến một nhà hàng ở quảng trường, hai người trực tiếp đi vào thang máy, đi về phía rạp chiếu phim.
Trong lúc đó, Vu Điềm lên mạng tra những phim điện ảnh chiếu gần đây, phát hiện có một bộ phim do minh tinh mà mình thích đóng đang chiếu, giơ điện thoại di động lên cho Lục Chi Diên xem: "Xem này! Nam diễn viên này có đẹp trai không?"
Nam?
Lục Chi Diên không để ý lắm buông tầm mắt xuống liếc nhìn một cái, phát hiện một người có thân hình thon gầy, thiếu niên có ngũ quan xuất chúng như ánh mặt trời nhỏ, đẹp thì có đẹp, nhưng chỉ là nhìn hơi non nớt, xem ra cũng không lớn bao nhiêu.
Không khỏi nhíu mày: "Em thích loại hình thế này sao?"
Vu Điềm nhìn anh có phần ghét bỏ, thì rụt di động về, mất hứng hỏi: "Loại hình như thế này thì làm sao? Không tốt sao?"
"Trông thế nào cũng có vẻ nhỏ hơn em?" Lục Chi Diên cúi người thật thấp, lại liếc mắt nhìn điện thoại di động của Vu Điềm một cái, chỉ vào minh tinh kia, giọng điệu có hơi chua chua: "Em xem, tay cậu ta, mặt cậu ta, còn có dáng người nữa, sao trông giống một cô gái hơn đó."
"Nhìn giống một cô gái chỗ nào chứ hả?" Vu Điềm cãi lại: "Đó là nhân vật bộ phim cần. Em thấy cậu ấy rất nam tính, không giống cô gái tí nào cả."
"Phim điện ảnh nào lại yêu cầu nam sinh trang điểm mềm mại non nớt như vậy chứ, hửm?"
"Lục Chi Diên! ! !"
Vu Điềm để điện thoại xuống, không cho anh xem nữa, hơi nhếch môi, tức giận nói: "Anh cho rằng anh không giống con gái sao? Đối với một minh tinh mà em không động tới được mà cũng ghen, anh thật sự thật sự..."

Vu Điêm trợn mắt nhìn anh, vắt hết óc, giống như đang tìm một từ nào đó để hình dung dáng vẻ bề ngoài của anh, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói: "Anh thật sự quá hẹp hòi, quá giống bác gái luôn. Mà còn nữa, anh cảm thấy cậu ấy mềm mại non nớt, là do anh già hơn thôi, người ta là thiếu niên thanh xuân dào dạt, mà anh là..."
Lục Chi Diên nhìn chằm chằm gương mặt đang tức giận của cô, cảm thấy đáng yêu không chịu được, ghé sát vào, ánh mắt nhìn chằm chằm cô hỏi: "Anh làm sao... ?"
"Anh là... ông chú."
Ông chú.
Ông, chú.
Chú.
Lục Chi Diên đứng thẳng người, hít một hơi thật sâu, nâng cằm cô lên, không tốn lời thừa hơi, từ trong miệng gằn ra từng chữ một: "Anh là ông chú, đúng không? Vậy cháu trai nhỏ kia, hôm nay em đừng có mà mơ tưởng được xem phim của minh tinh kia đóng."
Vu Điềm hoảng sợ, cau mày, rất nhanh khóc lóc: "Vì sao vậy? Anh cũng keo kiệt quá đi? Em thật sự muốn xem, em chỉ muốn xem phim của cậu ấy thôi."
Ở trong thang máy không có ai, Vu Điềm kiễng chân lên với tay đặt lên cổ của Lục Chi Diên, ôm lấy anh, gọi tới gọi lui, chỉ còn chút nữa là treo cả người trên người của anh.
Lục Chi Diên sợ Vu Điềm không cẩn thận sẽ bị ngã, một bàn tay to khó khăn đỡ lấy eo của cô.
Hai người đùa giỡn vô cùng thân thiết dính lại một chỗ với nhau, nhưng ánh mắt của anh rất lạnh lùng, giống như đối với chuyện vừa mới bị gọi là "ông chú" vẫn còn canh cánh trong lòng.
Vu Điềm bĩu môi, âm thanh ồn ào hơn người của cô cũng không cách nào kéo gương mặt này xuống được, qua vài giây cô nảy ra ý nghĩ, nhanh chóng cổ Lục Chi Diên, cả người nhảy lên.
Người con trai đang ôm ấp cô như ôm một đứa trẻ, còn chưa kịp phản ứng.
Ngay sau đó, anh đã bị cô gái nhỏ nâng mặt lên, đôi môi mềm mại đến gần, nhẹ nhàng liếm mút.
Cùng lúc đó cô gái trong lồng ngực nhỏ giọng bật cười, nụ cười nho nhỏ từ cổ tràn ra, Vu Điềm lại còn đùa dai nói:
"Chú ơi, nhanh hôn em một cái, sau đó mang em đi xem phim."
Vừa dứt lời, một tiếng "Đing", cửa thang máy chậm rãi mở ra.
Đứng ngoài cửa là một đôi tình nhân nhỏ qua đường đang tay trong tay nhìn hai người thân mật ở bên trong, trừng mắt nhìn, nghẹn họng đầy trân trối.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận