Cái đuôi nhỏ của anh

Màn đêm nặng nề buông, ánh trăng trắng bạc chiếu xuống, mờ mờ ảo ảo xõa tung như kẹo đường, chiếu rọi một trời đầy tinh tú.
Lục Chi Diên đưa Vu Điềm đến bên dưới ký túc xá, xoa xoa đầu cô, để cô nhanh chóng đi lên tắm rửa rồi đi ngủ, còn mình thì quay người trở về khu ký túc xá nam.
Tính ra cũng hai ba tuần rồi anh không về phòng ngủ ở ký túc xá, Lục Chi Diên lấy chìa khóa, đẩy cửa ra, liền nghe thấy âm thanh vừa mừng vừa sợ lại đầy ngạc nhiên của Trần Túy từ trong phòng truyền đến.
"Mẹ nó! ! ! ! ! Các anh em các anh em, mọi người có đoán được mới vừa rồi mình cùng đội với ai không?"
"Người nào vậy?" Ở trong phòng ngủ đã quen với sự ngạc nhiên của Trần Túy, hai người bạn cùng phòng khác cũng không để vào mắt, hỏi cho có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Pluto! ! ! Pluto! ! ! ! Đại thần đó! ! ! ! Mẹ ơi, đại thần ăn gà*, tự nhiên mình cùng đội với đại thần, hồi hộp quá đi mất."
Bạn cùng phòng số một hưng phấn quay sang, hỏi lại một lần nữa: "Cái gì? Người cậu nói là người có Weibo có mấy trăm vạn fan, thời gian trước vẫn cầm chắc vị trí quán quân trong bảng đại thần?"
Trần Túy: "Đúng đúng đúng đúng đúng."
Trần Túy chớp mắt, thấy Lục Chi Diên vừa mở cửa, "Oa" một tiếng: "Lão đại trở về, lần này trở về lấy cái gì sao?"
Bạn cùng phòng số hai chậm rãi đi đến gần Lục Chi Diên, nhặt chiếc tất bị ném lung tung trên mặt đất của mình lên, đi đến bên cạnh bàn Trần Túy để xem: "Nhanh lên nhanh lên! ! ! Mở phát sóng trực tiếp ra, nhìn xem đại thần có phát sóng trực tiếp hay không, có thể cậu được lên trang phát sóng trực tiếp rồi, ha ha ha ha ha ha ha ha nói không chừng là phát sóng trực tiếp còn đang được treo trên đầu trang chủ đó."
Quả nhiên, Trần Túy vừa mở trang web đang chiếm giữ phát sóng trực tiếp của đại thần ra, phát hiện phòng phát sóng trực tiếp có chỉ số theo dõi nhiều nhất chính là của anh ta, viết [Tâm tình hôm nay cũng tốt, nhắm mắt chơi đùa một chút] đang treo trên trang chủ của phòng phát sóng trực tiếp.
Lục Chi Diên tùy ý nhìn màn hình máy tính của Trần Túy, trùng hợp nhìn thấy ở góc phải phía dưới có một khung nội dung, một người đàn ông hơi gầy mặc bộ quần áo mỏng màu đen, dáng vẻ lười biếng ngồi lệch qua một bên trên chiếc ghế, ngón tay thẳng tắp nhấn bàn phím, đốt ngón tay thon dài rất đẹp, động tác thuộc hạng nhất.
Trần Túy liếm liếm khóe miệng, nhìn hình ảnh trò chơi đang biến thành một đám máy bay, anh ta nghe theo chỉ thị của đại thần, nhảy xuống theo, trực tiếp đi đến nơi đông đúc phát triển mạnh để tìm súng.
Trong phòng ngủ liên tiếp xuất hiện những tiếng thét chói tai, Lục Chi Diên tự động ngăn chặn những âm thanh này lại, đi đến bàn của chính mình, ném các loại vỏ trà bánh, sách giáo khoa, ly nước vào trong một cái túi lớn, rồi ném lên trên mặt bàn của Trần Túy.
"Ai ai ai ai ai! ! ! Lão đại lão đại, cậu đừng có cản trở mình, đột nhiên cậu thu dọn mặt bàn để làm gì vậy? Bình thường mình ném đông ném tây cậu cũng kệ mình mà."
Lục Chi Diên không để ý đến anh ta, xoay người đi đến tủ quần áo của mình tìm một bộ quần áo rồi lấy ra, chuẩn bị đi vào phòng tắm để tắm rửa.
Bạn cùng phòng số một giống như phát hiện ra một châu lục mới quay đầu nhìn anh một cái: "Lão đại, đêm nay cậu định ngủ ở đây sao?"
Lục Chi Diên nhàn nhạt trả lời ừ một tiếng.
"Mẹ nó! ! !!" Trần Túy chửi nhỏ một câu, thấy nhân vật của mình đã chết, quay người lại thấy Lục Chi Diên vào phòng tắm mở vòi sen, tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra, bỗng nhiên nhớ đến thật lâu trước kia ba người trong phòng ngủ có âm mưu làm một chuyện.
Ánh sáng hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Ai, Chấn Gia, ngày đó không phải cậu đặc biệt mua một 'con bọ cạp lớn' về hay sao? Vừa lúc, có người để cho cậu xem thử độ chân thật ra sao đó." Người mà Trần Túy gọi là Chấn Gia đang nhíu mày, sau đó, tầm mắt nhìn về phương hướng phòng tắm, cười với anh ta một nụ cười đầy ẩn ý.
Hai mắt Chấn Gia sáng lên, cười ha ha hai tiếng, lập tức đi đến tủ quần áo của mình lấy một con bọ cạp ra, ném lên giường của lão đại.
Lục Chi Diên tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, vừa lúc đó có một cuộc điện thoại gọi đến, một tay anh cầm điện thoại di động, một tay khác thì cầm khăn tắm khi có khi không lau tóc. Thân dưới mặc một chiếc quần màu đen rộng rãi, phía trước hay phía sau cũng không có cái túi quần nào, nửa người trên để trần. Cơ thể rắn chắc bắp thịt đầy sức mạnh của người con trai để lộ ra ngoài không khí.

Bên trong quá ồn ào, Lục Chi Diên đi ra ban công nói chuyện công việc xong, tiện tay mở WeChat ra, lướt nhanh những thông báo kết bạn mới, có một cái chấm nhỏ với tiêu đề là số "Một", nhấn vào, cách chào hỏi trước sau như một liên tiếp nhau xuất hiện - -
[Hi, xin chào. Mình là Phạm Huỳnh, có thể kết bạn được không?]
[Hi, xin chào. Mình là bạn của Lục Yên, có chút vấn đề muốn nhờ cậu. Có thể làm quen một chút được không?]
[Hi, xin chào. Cậu không có nhìn thấy lời mời kết bạn của mình hay sao? Có thể trả lời một chút được không, mình thật sự có việc muốn tìm cậu.]
...
Lục Chi Diên xoa xoa thái dương, anh thật sự không hiểu được, thế giới này tại sao lại có người siêng năng như vậy, ngày nào cũng lãng phí thời gian trên một người không quen biết.
Cũng không biết mấy giây trôi qua, điện thoại di động kêu lên "Ting" một tiếng, trước khi đi ngủ Vu Điềm lại gửi một tin nhắn tới: [Đàn anh, anh có phương pháp nào để ghi nhớ từ vựng không? Em vẫn chưa thuộc, thật là khó chịu. [Bé Thỏ Trắng ngồi trong góc]]
Lục Chi Diên nhìn biểu cảm ngốc nghếch đáng yêu của Bé Thỏ Trắng kia, mím môi, thực sự không nhịn đươc nghiêng đầu nở nụ cười.
Như thể Vu Điềm đang đứng trước mặt anh trừng đôi mắt to mọng nước, cười sáng lạn, đôi mắt tựa trời đêm phủ kín bụi sao, mang theo mảnh vỡ trong suốt sáng óng ánh, thậm chí đẹp hơn cả sao trời.
Đột nhiên anh có chút cảm giác thật may, người anh thích cũng đang cố gắng tiến về phía anh.
Có lẽ, vận may lớn nhất đời anh đều đã tích tụ hết trên người cô gái thích khóc lại yêu cười kia rồi.
Lục Chi Diên lên giường, tùy ý giũ chăn ra, lại một lần nữa cầm điện thoại di động lên, trả lời cho Vu Điềm: [Tại sao chưa đi ngủ vậy? Em còn đang ôn tập sao?]
Vu Điềm: [Đàn anh, em thật sự rất lo lắng TvT]
Lục Chi Diên không nhịn được: [Em lo cái gì? Không phải vẫn còn hai tuần lễ nữa mới thi hay sao?]
Vu Điềm [Đúng vậy, nhưng những từ vựng này em đều không biết, ngữ pháp cũng không hiểu lắm.]
Lục Chi Diên thuận miệng đoán một chút: [Em gái nhỏ, em đi học không nghe giảng sao? Đi học làm gì vậy? Do em nói chuyện riêng với cậu bạn đẹp trai kia sao?]
Vu Điềm: [Em không có nói chuyện riêng.]
Qua một lúc lâu, cô cảm thấy lời giải thích này có chút không logic, cho dù là học bá cũng không thể chứng minh là khi đi học mình không có nói chuyện riêng.
Vì thế, Vu Điềm bổ sung thêm một câu: [Em chưa từng nói chuyện với bạn đẹp trai nào, thực sự không có!]
Lục Chi Diên: [Được, anh trai tin tưởng em.]
Đột nhiên Lục Chi Diên giống như một người anh cả, bắt đầu quan tâm đến thành tích của Vu Điềm: [Thi cuối học kỳ trước, kiểm tra được bao nhiêu điểm?]
Vu Điềm: [Em không muốn nói. [Bé Thỏ Trắng hừ]]
Lục Chi Diên: "..."
Nếu có cơ hội, Lục Chi Diên thật sự muốn đánh Thiệu Kỳ một trận, cái gói biểu cảm này đã gây ra khối u ác tính cho bao nhiêu người.
Lục Chi Diên: [Thi bị điểm kém sao? Cho nên, không muốn nói cho anh trai biết sao?]

Vu Điềm: [Đúng]
Lục Chi Diên: [Anh trai sẽ không cười em đâu, chỉ suy nghĩ muốn phân tích tình huống một chút mà thôi.]
Lục Chi Diên: [Rốt cuộc thì điểm của Điềm bảo bối thấp như thế nào mà xấu hổ như vậy chứ?]
Lục Chi Diên suy đoán một chút: [Không nhẽ là đếm ngược từ dưới lên sao?]
Vu Điềm vì bảo vệ mặt mũi, ngay lập tức phản bác lại: [Cũng không thấp như vậy.]
Nhưng mà, trong nội tâm lại nghĩ, nếu em nói cho anh biết em đứng nhất toàn khóa, thì anh sẽ dạy cho em sao?
Lục Chi Diên: [Thôi được rồi, tuần sau em về nhà một chuyến, anh trai bổ túc bài tập cho em được không?]
Lục Chi Diên: [Anh trai dạy cho Điềm bảo bối môn tiếng Pháp, lần này không thể để cho Điềm bảo bối lại đứng vị trí đếm ngược được.]
Vu Điềm nhíu nhíu mày, nghĩ muốn gửi [Thực sự em không có bị đếm ngược.], nhưng lại lo, cuối cùng vẫn thôi, dù sao bị anh cho rằng mình xếp ngược từ dưới lên thì cũng có vẻ không phải chuyện xấu gì.
Thậm chí, cô cảm thấy giả bộ đáng thương quá thành công, còn chiếm được một chút ưu đãi từ trên người anh.
Từ giờ đến cuối tuần sau còn rất xa, những ngày tiếp theo, ngoại trừ chạy qua lại giữa phòng học - ký túc xá - thư viện - phòng luyện tập chung thì cô còn phải đếm ngón tay tính toán xem rốt cuộc là còn mấy ngày nữa mới đến chủ nhật.
-
Buổi tối, sau khi Trần Túy tắt chiếc đèn cuối cùng ở trên giường đi, anh ta vào toilet giải quyết xong đi ra, vịn tay vịn trèo lên giường, xốc chăn lên ngồi vào trong.
Đầu tiên lấy điện thoại, cài một báo thức để ngày mai còn lên lớp, sau đó hoạt động xương cổ một lần, đang chuẩn bị nằm xuống, đầy thoải mái dễ chịu chuẩn bị đi ngủ.
Đột nhiên phát hiện trên đỉnh màn của mình có một con vật kích thước không lớn không nhỏ, nhất thời bị dọa đến mức hồn phách cũng muốn bay ra, tiếng hét chói tai xuyên qua màng nhĩ - -
"Chấn Gia, mình muốn đánh cậu! ! ! Mình muốn cậu dọa lão đại, cậu ném lên màn của mình để làm gì chứ! ! !"
Chấn Gia ở giường đối diện u mê hồ đồ lên tiếng: "Kỳ quái, rõ ràng là mình ném lên giường lão đại mà? Làm sao có thể ở chỗ cậu được chứ?"
Căn bản là Trần Túy không tin chuyện quỷ quái đó của anh ta, đưa tay lấy chụp con bọ cạp giả ở trên giường, uy hiếp nói: "Ngày mai cậu chết chắc rồi! Mình không giết cậu được chắc?"
-
Thứ hai, sáng sớm Vu Điềm theo lẽ thường, đi đến phòng học để học.
Mấy ngày nay, giữa trưa cô cũng không có nghỉ trưa, trực tiếp ôm sách đi đến thư viện để ôn tập môn tiếng Pháp.
Thời gian buổi tối, không phải ở ở nhóm kịch tập kịch bản, thì đi làm thêm ở tiệm bánh ngọt, hoặc là học làm bánh ngọt.
Theo tính toán thì Mộ Ly cũng đã dạy cô mười mấy công thức làm bánh ngọt rồi. Hiện tại thậm chí Vu Điềm có thể sử dụng suy nghĩ của mình để sáng tạo một chút, làm ra một kiểu bánh ngọt mới.

Vu Điềm khá thích làm bánh ngọt, ngay từ đầu đã cảm thấy hứng thú với những thứ đủ loại màu sắc này, những chiếc bánh ngọt có hình thù kỳ quái vô cùng đẹp, ngoại hình xinh xắn ngay lập tức lấy được sự yêu thích từ trái tim thiếu nữ của cô, về sau tự mình làm, thiết kế hình dáng chiếc bánh ngọt cho người khác xem, nhận được sự khen ngợi, cảm thấy tràn đầy cảm giác thành tựu.
Thế cho nên, càng ngày càng thích, cho đến lúc yêu.
Chạng vạng thứ sáu, Vu điềm đeo ba lô trên lưng, ngồi ở trạm xe buýt khu sinh hoạt của đại học Minh, đột nhiên nhận được điện thoại của phụ thân đại nhân Vu Chi Sơ gọi đến: "Bảo bối, bảo bối?"
Vu Điềm: "Làm sao vậy ạ?"
"Bảo bối, thực xin lỗi." Vu Chi Sơ cảm thấy đặc biệt có lỗi nói: "Vốn là cuối tuần này con về nhà, mẹ con nói sẽ nấu canh để bồi bổ cơ thể cho con. Nhưng mà vì bên phía nhà ngoại mẹ con đột nhiên có ít chuyện xảy ra nên ba mẹ đều phải quay trở về một chuyến, chủ nhật không có ở nhà rồi. Dù sao con cũng sắp có kỳ thi, vậy thì đừng về, chứ một mình con ở nhà, ba cũng lo lắng, ở lại trường đọc sách cho tốt, cuối tuần sau ba mẹ sẽ bồi thường cho con sau, được không?"
Vu Điềm chớp chớp mắt, a... một tiếng, mềm mại nhỏ nhẹ nói: "Nhưng con vẫn muốn về nhà."
"Con đứa nhỏ này sao lại không nghe lời như vậy chứ?" Giọng nói Vu Chi Sơ có chút tức giận, nhưng cũng không có nói gì được, dù sao thì cũng do chính mình thất hứa trước: "Ba chỉ đề nghị với con như vậy thôi, nếu con thật sự muốn trở về thì cũng được. Nhưng bản thân phải chú ý an toàn, buổi tối nhớ phải khóa cửa cẩn thận, gas dùng xong nhớ khóa lại thật kỹ."
Xe buýt đã đến, Vu Điềm tiến lên hai bước, quét thẻ xe, không kiên nhẫn nói: "Ba, con cũng không phải là một đứa bé nữa. Ba lo lắng cái này cái kia như vậy làm gì?”
"Được rồi được rồi, tự con chú ý một chút là được. Ba còn có việc, không thể nói chuyện với con nữa."
Vu Điềm: "Tạm biệt ba."
Vu Điềm ngồi xuống ghế phía sau của xe buýt, thở phào nhẹ nhõm, vốn cô còn lo lắng việc đàn anh có đôi mắt đào hoa sống đối diện, đang không biết làm sao tránh sự giám sát của Vu Chi Sơ để tìm đàn anh bổ túc môn tiếng Pháp cho mình, rồi ngộ nhỡ bị Vu Chi Sơ bắt gặp cô cùng đàn anh ở chung một chỗ, thì nên giải thích tình huống này như thế nào.
Hiện tại, tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng, trong lòng như có một tảng đá lớn đã rơi xuống, cả người đều nhẹ nhàng đi không ít.

Buổi chiều ngày thứ sáu Lục Chi Diễn không phải lên lớp cũng không phải đi làm, ngủ trưa mấy tiếng, anh mờ mịt tỉnh lại trong phòng, bàn tay gãi gãi mái tóc đen lộn xộn, đi đến phòng tắm để rửa mặt.
Vén rèm cửa lên, ngắm nhìn bầu trời vẫn còn sáng bên ngoài cửa sổ, mặt trời phía tây chiếu sáng hừng hực, dùng tốc độ cực chậm từng chút từng chút bắt đầu lặn xuống, bầu trời màu vàng cam nhuộm một nửa tiểu khu thành một màu vàng kim, vầng sáng chói mắt, lại vô cùng ấm áp.
Đột nhiên, bên cạnh chân có một con vật to lớn màu vàng chạy tới, cọ cọ vào bên cạnh quần dài của anh, kêu ư ư.
Hình như chú chó lông vàng đã đói bụng, hoặc là ở nhà đã lâu nên buồn, muốn đi ra ngoài ngắm phong cảnh, hai chân trước lông mềm như nhung đặt lên cạnh cửa sổ, vẫy vẫy đuôi, ngắm cảnh sắc bên ngoài, quay về phía Lục Chi Diên kêu.
"Gâu! Gâu!"
"Được rồi được rồi, đã biết rồi." Lục Chi Diên đưa tay sờ sờ đầu của nó, chú chó lớn nhân cơ hội cọ xát vào trong lòng bàn tay của anh, hăng hái vẫy đuôi hơn nữa.
Lục Chi Diên tránh ra, bước vào phòng ngủ thay quần áo, chú chó như thể đột nhiên bị người bỏ lại vậy, đệm thịt ở hai chân trước quỳ rạp trên mặt đất, ấm ức kêu lên, ở trong cổ họng phát ra những âm thanh nức nở thật nhẹ.
Sau năm phút đồng hồ.
Lục Chi Diên thay một bộ quần áo thể thao rộng rãi sải bước chân đi tới, ngón tay thon dài cổ tay sạch sẽ, cởi đồng hồ màu bạc ra, cả người từ trên xuống dưới hết sức sạch sẽ chỉnh tề, cảm thấy có chút tùy ý, nhưng so ra có tinh thần hơn bao giờ hết, diện mạo lại càng xuất chúng.
Khí chất trẻ tuổi mang theo sự nhẹ nhàng khoan khoái.
Chú chó thấy anh mặc quần áo như vậy, thì hưng phấn đứng lên, duỗi thắt lưng, một bên đuôi vung vẩy, một bên ngoan ngoãn để cho anh đeo vòng cổ vào.
Sau đó, cửa phòng trọ mở ra, Kim Mao ngoan ngoãn nhanh nhẹn theo sát Lục Chi Diên đi vào trong thang máy, xuống dưới sân của tiểu khu.
Khi Vu Điềm trở về tiểu khu thì nhìn thấy cảnh tượng thế này, đàn anh có đôi mắt đào hoa cả người sạch sẽ gọn gàng, mặc đồ thể thao cũng có vẻ đẹp trai mà cô chưa bao giờ nhìn thấy, vừa dắt chó đi dạo, vừa chạy bộ quanh tiểu khu.
Ngực của anh phập phồng lên xuống không ngừng, mồ hôi theo những sợi tóc đen nhỏ từng giọt từng giọt chảy xuống dưới má, sau đó chảy xuống xương quai xanh đẹp đẽ ở dưới cổ,
Lưng Vu Điềm đeo ba lô, miệng ngậm một viên kẹo nhỏ, nhìn thấy có chút mơ hồ, cô nuốt một ngụm nước bọt, đi lên phía trước vài bước gọi anh một tiếng: "Đàn anh! Đàn anh!"

". . ." Không có ai trả lời.
"Lục Chi Diên! ! !"
Rõ ràng Vu Điềm thấy bước chân của anh đã hơi chậm lại, cô lại nâng cao giọng nói gọi to một lần nữa: "Lục Chi Diên! ! ! !"
Người con trai còn đang chạy, chỉ là tốc độ không còn nhanh như vừa rồi.
Vu Điềm chà chà chân, cảm thấy có chút nản lòng.
Anh đã nghe thấy!
Khẳng định là anh đã nghe thấy! ! !
Nhưng lại cố ý không để ý tới cô.
Vu Điềm cảm thấy bản thân mình cực kỳ mất mặt, giống như một con ếch kêu to tên người ta ở trên đường, mà người kia lại không hề phản ứng.
Cô ở trong lòng mắng anh hơn một ngàn lần.
Nhất thời nhanh trí, thay đổi cách xưng hô, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng gọi một lần nữa ---
"Anh trai."
Rõ ràng âm thanh lần này không lớn như những lần trước, nhưng người con trai dừng hẳn bước chân, dắt chú chó lớn có bộ lông mềm như nhung ở bên cạnh, lười biếng đi về phía cô.
Quả nhiên. . . Người đàn ông này phúc hắc* đến không có giới hạn.
*bụng dạ đen tối khó lường
Vu Điềm yên lặng trừng mắt.
Lục Chi Diên đứng trước mặt cô, đôi mắt đào hoa buông xuống, giọng nói mang theo ý cười: "Em gái nhỏ, tan học đã về nhà sớm như vậy sao?"
Vu Điềm cúi đầu xuống, mắt nhìn đầu ngón chân, chửi nhỏ một câu: "Ông, già!"
"Cái. . . gì cơ?" Lục Chi Diên cho rằng mình nghe nhầm, nghiêng người liếc mắt nhìn cô một cái, đụng vào chóp mũi vểnh cao của thiếu nữ, tức giận than thở: "Em lại đang nói xấu gì anh trai vậy?"
"Em không có!" Vu Điềm ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng xuất hiện một nụ cười giả tạo, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: "Có người anh trai tốt như vậy, Điềm bảo bối thích còn không kịp."
Không ngoài ý muốn Lục Chi Diên đã bị cô lấy lòng, nghiêng đầu cười cười, khom lưng tay chống trên đầu gối, nhìn thẳng vào cô, xoa xoa gương mặt nhỏ nhắn của cô, không tập trung nói: "Cái miệng này rất ngọt, anh trai rất thích. Không biết có phải đối xử với mấy bạn nam khác cũng như vậy hay không?"
Anh kề gần sát, nên Vu Điềm có thể thấy rất rõ vẻ mặt của anh, mái tóc buông xuống hơi lộn xộn bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cả gương mặt có chút nóng, nhưng lại mang theo chút lạnh lùng.
Cổ áo khoác thể thao của anh buông xuống, loáng thoáng nhìn thấy đường cong của cơ bắp và xương quai xanh tinh xảo lộ ra bên ngoài không khí.
Chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng này của Lục Chi Diên nên Vu Điềm hít một hơi thật sâu, chậm lại một chút, bắt buộc bản thân mình không được nhìn anh nữa, ánh mắt đổi hướng nhìn đi chỗ khác.
Ép giọng nói xuống đặc biệt thấp, nhìn chằm chằm đầu ngón chân, không nóng không lạnh nói: "Anh trai tự ti quá đó, sao không tự tin một chút chứ?"
Lục Chi Diên: ". . ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận