Cái đuôi nhỏ của anh

Vu Điềm tuyệt đối không nghĩ tới khi mình làm trợ lý chủ tịch câu lạc bộ nghệ thuật, việc đầu tiên cần phải làm là đi họp cùng với chủ tịch.
Buổi sáng ngày hôm đó.
Cô đang ghé mình mò mẫm ở trong lớp học, thì di động trong ngăn kéo kêu lên "Ting" một cái.
Vu Điềm lấy ra xem chăm chú.
Lục Chi Diên: [Buổi họp bắt đầu khai mạc vào lúc bốn giờ chiều, từ khu học tập đến đại sảnh khu hành chính để báo cáo, anh ở chỗ gốc cây đa lớn bên ngoài học viện ngoại ngữ chờ em.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Chi Diên: [Buổi chiều có tiết học không?]
Vu Điềm tắt màn hình điện thoại di động, sau đó lại dứt khoát bỏ vào ngăn kéo, quay trở về tư thế nằm sấp trên mặt bàn.
Trương Giai thấy mặt mày của cô ủ rũ buồn bực không vui, thân thiết hỏi một câu: "Làm sao vậy, Điềm bảo bối sao lại mất hứng vậy?"
"Không có gì." Vu Điềm nhẹ nhàng thở ra một hơi, thổi những lọn tóc của mình hơi bay lên: "Mình đang tự hỏi một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Trương Giai xoay bút, một bên nghe giảng ghi bài một bên nói chuyện phiếm với Vu Điềm.
"Thì là..." Vu Điềm ở trong đầu nghĩ lại cảnh tượng ngày đó một lần, giọng nói có phần phiền muộn: "Một người con trai luôn đùa giỡn cậu, nói mấy chuyện rất kỳ quái, dù sao cả người anh ta cũng suốt ngày kỳ quái, thì có ý gì vậy?"
"... A" Trương Giai nghiêng đầu nhìn qua, đột nhiên nghĩ đến gì đó, giọng nói có chút giận dữ: "Đồ con rùa Tống Tuấn kia lại tới tìm cậu phải không?"
"Không không không, không phải anh ta." Vu Điềm vội vàng giải thích, nhanh chóng ngắt lời , "Là một người khác. Một người mới quen không lâu."
"Không phải cậu muốn nói với mình, người cậu nói là đóa hoa cao lãnh đó chứ?" Lâm Mặc Mặc ngồi ở bên kia đầy ái muội nói chen vào một câu.
Vu Điềm lườn cô ấy một cái, miệng nói suông phủ nhận: "Cũng không phải là anh ta, có liên quan gì đến anh ta chứ. Dù sao thì các cậu nói cho mình biết, đây là có ý gì là được."
"Đùa giỡn gì cậu mà cậu nói là kỳ quái chứ?" Lâm Mặc Mặc dùng bút chống cằm, "Phải nói cho mình nghe một chút xem nó kỳ quái thế nào chứ, cậu thử ví dụ đi."
"Thì là..." Vu điềm nói: "Anh ta nói cậu đỏ mặt, nói cậu với anh ta mặc đồ tình nhân, còn... thích tự xưng là anh trai. Nhưng không thể phủ nhận là có đôi khi anh ta đối với cậu rất tốt."
"Như vậy à?" Lâm Mặc Mặc suy nghĩ một chút, "... Nói cậu đỏ mặt, đồ tình nhân, những lời này người bình thường đều chẳng ai nói cả, trừ phi loại người thích đi trêu chọc người khác, một tra nam thích đi trêu chọc con gái, có thể bản thân anh ta là một tra nam biến thái hay không?"
Vu Điềm mất hứng trừng mắt nhìn cô, muốn mở miệng phản bác: "Làm sao có thể khẳng định người ta là tra nam nhanh như vậy chứ..."
"Mình còn chưa nói xong, trước tiên cậu hãy nghe mình nói hết đã." Lâm Mặc Mặc giống như một chuyên gia tình yêu, đẩy đẩy mắt kính ở trên mũi, bắt đầu phân tích: "Tuy phần trước mình cảm thấy anh ta có phần giống biến thái quá nhưng không thừa nhận cũng không được, anh ta cũng có chút thẳng thắn, nghĩ đến cái gì thì nói cái ấy, người này có lối suy nghĩ của trực nam*.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*một người đàn ông thẳng thắn.

Những lời này Vu Điềm gật đầu đồng ý, ý bảo cô ấy tiếp tục nói.
"Nhưng cậu còn nói, anh ta thích tự xưng mình là anh trai, lại còn đối xử với cậu rất tốt. Dạng người là tra nam chọc ghẹo em gái đều sẽ không tự xưng là anh trai, cũng sẽ không đối xử tốt với cậu, bọn họ chỉ có ý nghĩ muốn có được cậu. Có thể người này thật sự coi cậu là em gái rồi hay không."
"..."
"Mà tình huống như vậy nữa, cũng không phải là không có khả năng xảy ra. Cậu đáng yêu xinh xắn như thế này, lại còn luôn vui vẻ, mình cũng muốn coi cậu là em gái mà yêu thương nữa mà, huống chi là người con trai có tính muội khống* mà lại không có em gái ruột.”
*Ý chỉ người cưng chiều, yêu thương em gái quá mức
"..." Vu điềm suy nghĩ một lúc, gật gật đầu, cảm giác cũng có lý.
Một câu đố cho tới bây giờ vẫn không thể nào giải thích được, đột nhiên có được đáp án, cả người đều đã trở lại bình thường.
Trong lòng cũng không có buồn bực nữa.
-
Buổi chiều sau khi hết giờ học, vừa vặn là ba giờ rưỡi.
Còn nửa tiếng nữa là đến thời gian hẹn gặp đàn anh mắt đào hoa.
Vu Điềm cùng với Lâm Mặc Mặc che ô để đi xếp hàng trước một quán trà sữa ở ngoài đường, quán này có trà sữa trân châu đường đỏ mà Vu Điềm rất thích, đến lúc gọi nước, cô trực tiếp gọi hai cốc: "Một cốc ít đường, bỏ đá, mang về. Một cốc đường như bình thường, bỏ đá, uống ngay.
Tháng sau câu lạc bộ nghệ thuật có một tiết mục rất quan trọng, gần đây Lâm Mặc Mặc đang giảm béo, cô gọi một cốc Hồng trà.
Nghe thấy Vu Điềm gọi hai cốc trà sữa, quay đầu sang hỏi: "Cậu gọi hai cốc để làm gì vậy, cho ai sao?"
Vu Điềm có chút xấu hổ mở miệng, hơi do dự: "Thì... Cái kia..."
"A... mình đã hiểu." Lâm Mặc Mặc tùy ý suy nghĩ, liền hiểu rõ, cô vừa muốn nói chuyện.
Vu Điềm liền cắt đứt lời của cô: "Không phải như cậu suy nghĩ đâu."
"Cái gì?" Lâm Mặc Mặc quan sát sau đó liếc cô một cái, cố ý đùa cô: "Cậu đột nhiên khẩn trương như vậy để làm gì, có phải là chủ tịch của chúng ta nhờ cậu mua cho anh ấy một cốc hay không?"
Vu Điềm thở phào nhẹ nhõm, ra vẻ bình tĩnh nói: "Đúng. Chính là anh ấy, anh ấy đã nhờ mình mua giúp một cốc."
"Mình đã nói mà, không thì làm sao đột nhiên sau khi tan học lại kéo mình đi mua trà sữa uống chứ." Tròng mắt Lâm Mặc Mặc chuyển động, lại cảm thấy không có khả năng, "Không đúng. Đối với việc đóa hoa cao lãnh thích uống trà sữa mình chưa từng thấy qua ở trên diễn đàn, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp anh ấy ở quán trà sữa lần nào, cũng chưa thấy anh ấy uống trà sữa bao giờ chứ?"
Trong lòng Vu Điềm lúc lên lúc xuống, sợ bị phát hiện cái gì đó: "Cái này thì làm sao mà mình biết được, anh ấy nhờ mình đi mua, thì cậu phải hỏi anh ấy chứ."
Nói xong, người phục vụ cũng mang hai cốc trà sữa cùng với một cốc Hồng trà đưa cho Vu Điềm, có một cốc trà sữa đã cắm ống hút rồi, cũng đã khuấy tan đường đỏ luôn, một cốc khác đã để vào trong túi gói lại đàng hoàng.

Vu Điềm miệng thì uống trà sữa, ăn trân châu đường đỏ còn nói hẹn gặp lại với Lâm Mặc Mặc: "Mình đi họp đây, cậu về phòng ngủ trước đi."
Lâm Mặc Mặc: "Được."
Vu Điềm che ô, gương mặt trắng noãn bởi vì ăn trân châu mà hai má phồng lên, chuyển động liên tục, cô cầm theo một túi trà sữa, dưới ánh mặt trời gay gắt, có chút xấu hổ đi ra bên ngoài học viện ngoại ngữ.
Hiện tại cách thời điểm lúc bốn giờ còn mười phút nữa, Lục Chi Diên đến bên ngoài học viện ngoại ngữ trước mười phút, đứng dưới gốc cây đa lớn là dấu hiệu của học viện.
Người con trai nhàn nhã đứng dựa vào thân cây, bóng cây đã che ánh mặt trời, làm bộ báng của anh mờ mịt đầy âm trầm, nhưng khí chất ấy rất nổi bật, mí mắt rủ xuống, chăm chú nhìn vào di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn những người đi ngang qua.
Mãi cho đến lúc trong tầm mắt xuất hiện một bóng dáng mềm mại.
Anh không một chút do dự nhấc chân đi tới, giẫm lên nắng chiều mà đến.
Còn chưa chuẩn bị một chút tâm lý nào nên Vu Điềm bị hoảng sợ, vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Lần gặp mặt trước quan hệ của hai người có chút bế tắc, cô còn đạp anh một cái, Vu Điềm vẫn luôn suy nghĩ không biết nên mở miệng giải thích như thế nào, có nên gửi tin nhắn trên WeChat nói một tiếng xin lỗi với anh không, những vẫn không có dũng khí đó, cả một dấu chấm cũng chưa gửi qua.
Cho tới thẳng ngày hôm nay, cô đã đứng trước mặt anh, vẫn như cũ ấp úng một lúc lâu, một câu vẫn vừa nói xong: "Em... Em... Anh..."
Lục Chi Diên duỗi tay ra nắm lấy ô của cô, giúp cô che, tầm mắt vẫn nhìn vào cái túi được đóng gói cẩn thận được cô cầm ở trên tay, nhíu mày, hỏi: "Cái gì vậy?"
"À cái này." Đầu ngón tay trỏ của Vu điềm có chút giật giật, lắc lắc cái túi ở trong tay, chất lỏng ở bên trong theo động tác của cô cũng chuyển động theo.
Cái túi mà quán trà sữa kia dùng để đóng gói được làm bằng giấy, cho nên không thể nhìn thấy được ở bên trong là cái gì.
Nhưng nghĩ cẩn thận, đây là ly trà sữa cô mua để tạ lỗi người ta mà, sao phải xấu hổ chứ.
Vu Điềm hít một hơi thật sau, ngẩng đầu, đưa cốc trà sữa ra phía trước, nói thẳng: "Cái này cho anh."
Lục Chi Diên có chút mờ mịt cầm lấy, chăm chú nhìn xuống, hình như là một cốc đồ uống, màu nâu nhạt, dưới đáy có cái gì đó màu đen sẫm.
Vu Điềm bước một bước nhỏ, đứng dưới bóng của cái ô, ngay lập tức giải thích chuyện ngày đó: "Đàn anh, thực xin lỗi. Ngày đó em thực sự đang rất vội, mà anh lại cầm lấy tay của em, em không đi được, cho nên trong tình thế cấp bách mới đá anh một cái. Nhưng do anh cũng có chỗ không đúng."
"..." Lục Chi Diên vừa định nói không có việc gì thì rất thức thời mà ngậm miệng.
"Nếu không phải anh một mực đùa giỡn em, em cũng sẽ không tức giận, cũng không nảy sinh ra ý muốn đạp anh. Lúc sau em trở về, cẩn thận suy nghĩ một chút, hình như anh cũng chưa làm gì quá đáng, thì em đã sử dụng bạo lực với anh rồi..."
Lục Chi Diên: "..."
"Là em quá xúc động, sai lầm của em lớn hơn của anh một chút, ít nhất là..." Hình như là cô vẫn đang tính toán thật kỹ một chút, Lục Chi Diên vẫn cầm ô, thân hình cao lớn che cho cô, tạo cho cô một khoảng râm mát, ở chỗ xa có một cơn gió thổi tới, làm mái tóc của thiếu nữ nhẹ nhàng bay lên, nhìn cẩn thận, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ mềm mại tinh tế trên chóp mũi vểnh cao của cô.

"Ít nhất... lớn hơn anh một chút. Cho nên, cốc trà sữa này, mua là để nhận lỗi với anh. Đàn anh, thực xin lỗi, em không nên đạp lên quần của anh, nhưng về sau anh cũng không nên như vậy nữa."
Nói một hơi nhiều như vậy, Vu Điềm có hơi khát nước nên uống một ngụm trà sữa, chậm rãi nhai trân châu trong miệng.
Giọng nói của cô gái rất êm tai, mềm mềm dẻo dẻo, giống như kẹo đường.
Lục Chi Diên nghe được một nửa thì lòng đã mềm ra, giọng điệu có mấy phần dịu dàng, không nhanh không chậm nói: "Anh chấp nhận lời giải thích của đàn em, cũng chấp nhận góp ý. Anh cũng đã nghĩ lại, quả thật là anh cũng có chỗ làm không đúng. Nhưng mà..."
Đột nhiên câu nói chuyển ý, Vu Điềm có chút tò nâng mắt lên, đôi mắt tròn xoe nhìn anh, chờ anh nói tiếp: "Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà bộ dáng em đáng yêu như thế, anh vừa nhìn thấy đã không nhịn được muốn làm như vậy thì làm sao bây giờ, hửm?"
". . ."
Lần này thì đến phiên Vu Điềm hết chỗ nói, cô ở bên cạnh uống trà sữa, gãi gãi đầu, cảm thấy vấn đề anh hỏi có hơi khó giải quyết, nghĩ một chút, cuối cùng không biết nghĩ đến cái gì, mặt tự nhiên đỏ ửng, hai gò má không chịu được bắt đầu nóng lên, bỏng rát, "Cái này, chẳng lẽ anh không có chút tự chủ nào sao? Nếu không khống chế được, vậy thì anh... Anh coi em là một khối u ác tính, đùa giỡn với em, thì sẽ bị nhiễm bệnh, như vậy thì chuyện không phải sẽ đơn giản hơn sao."
Lục Chi Diên: ". . ."
-
Buổi chiều, ánh mặt trời vẫn còn nóng rực, ánh sáng vàng cam vừa vặn chiếu vào bên chân của cô gái, chiếu đến mắt cá chân trắng lóa như tuyết, phủ lên đó một màu nhu hòa.
Thời tiết phương nam, mặc dù vẫn là mùa xuân, nhưng nhiệt độ vẫn cao như muốn bốc hơi vậy.
Bên dưới gốc cây đa lớn bên ngoài học viện ngoại ngữ, hai người tiến hành kiểm điểm sâu sắc một hồi, Vu Điềm uống hết cốc trà sữa, ném vào thùng rác, cùng Lục Chi Diên đi đến đại sảnh của khu hành chính để báo cáo.
Khoảng cách từ học viện ngoại ngữ đến tòa nhà hành chính rất gần, không đến năm phút đồng hồ đã tới.
Ở cửa chính đại sảnh có mấy sinh viên mặc quần áo rất gọn gàng đứng phía sau bàn, sau khi nhận và đánh dấu giấy mời của khách quý thì mới hướng dẫn bọn họ vào bàn.
Tiếp tục có không ít giáo sư và sinh viên tới tham gia, tất cả mọi người đều mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây giày da, còn cầm theo bản ghi chép và bút viết.
Vu Điềm nhìn Lục Chi Diên mặc áo T-shirt cùng quần tây màu đen, kéo nhẹ ống tay áo của anh, nhỏ giọng hỏi: "Bình thường không phải anh vẫn mặc tây trang à sao hôm nay lại không mặc vậy?"
Vu Điềm cơ bản không có mấy trang phục nghiêm túc như vậy, cô cũng không tham gia đoàn thể nào, còn chỉ mới học năm nhất, cho nên rất ít tham gia hội nghị yêu cầu mặc trang phục trang nghiêm, thậm chí hình như là không có.
Hiện tại, hai người mặc quần áo rất thoải mái đang đứng ở cửa phòng hội nghị, nhìn có vẻ đặc biệt nổi bật.
Lục Chi Diên tùy ý nhìn ngắm chung quanh, đang suy nghĩ một lúc xem hội nghị này có thông báo yêu cầu phải mặc trang phục nghiêm túc hay không: "Bình thường anh mặc tây trang là khi đi làm, hôm nay không cần đi làm. Cả ngày hôm nay anh đều đi học, cho nên mới không mặc."
"Thì ra là thế, hình như đúng là ở đây chỉ có chúng ta là không mặc đồ nghiêm túc. Làm sao bây giờ?" Vu Điềm nhỏ giọng than thở.
Lục Chi Diên khẽ vuốt đầu của cô: "Không sao, muốn mắng thì cũng là mắng anh, Điềm bảo bối của chúng ta không liên quan gì hết."
Điềm bảo bối.
Làm sao anh biết được cách xưng hô này?
Vu Điềm kinh ngạc nâng mắt nhìn anh, còn chưa nói cái gì, đã bị người con trai kéo vào đại sảnh, xuyên qua một đám người giáo sư sinh viên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen đi thẳng về phía sau.
Nhưng mà, đi được một nửa, Lục Chi Diên nhìn thấy một giáo sư đầu trọc đang ngồi ở một góc đeo tai nghe nghe nhạc thì xoay người đi tới, ngồi ngay bên cạnh ông lão đầu trọc họ Lương, mà Vu Điềm lại ngồi cách Lục Chi Diên một khoảng.

Lương Hưu Vi đang nghe nhạc thì cảm thấy ghế ở bên cạnh kêu lên "cạch" một tiếng, giống như là có người ngồi xuống, ông mở mắt ra, muốn nhìn xem có phải là người học trò thanh cao đầy kiêu ngạo kia của mình đã tới rồi không.
Ai ngờ, đôi mắt vừa mới hé ra một khe hở nhỏ, đã thấy khuỷu tay của Lục Chi Diên đang đặt ở trên mặt bàn, tay chống cằm, đôi mắt đào hoa đang che dấu ý cười nhìn ông, đôi mắt đen như mực hàm chứa một chút lưu luyến, đôi con ngươi chứa ôn nhu đầy mê hoặc.
Không khác gì so với yêu nghiệt.
Là kiểu chào hỏi giống như chúa tể hắc ám vậy.
Lương Hữu Vi bị dọa gần chết, đánh một cái vào bả vai của anh: "Đứa học trò này! Muốn dọa chết thầy hay sao, sớm muộn gì cũng bị con dọa đến mức thành bệnh tim."
Lục Chi Diên ra vẻ rất đau mà nghiêng cơ thể sang một bên, đụng vào bả vai của Vu Điềm, hơi thể mang đậm chất nam tính lập tức bao vây xung quanh cô, Vu Điềm vụng trộm liếc nhìn Lục Chi Diên một cái, phát hiện anh đang cúi đầu cười trộm, khi cười nhìn rất đẹp mắt.
Thì ra, anh cùng giáo sư có quan hệ tốt như vậy.
Từ từ!
Vu Điềm nhớ tới cái gì đó, thật cẩn thận hơi nghiêng nghiêng mắt, nghiêm túc đánh giá giáo sư ở bên cạnh Lục Chi Diên một lần nữa, đột nhiên nhớ tới trận đánh nhau ở sân vận động khi đi lĩnh quân phục hồi mới khai giảng, giáo sư tới giải quyết và vị giáo sư đang ngồi ở trong phòng họp này có ngoại hình trùng khớp hoàn toàn.
"Nguy rồi nguy rồi!" Vu Điềm bất an rũ mắt xuống, lông mi hơi run, giống như một con nai đang bị kinh sợ, bộ dáng đầy sợ hãi, quay đầu sang bên kia, cánh tay thì đỡ ở bên dưới che mặt, miễn cho giáo sư Lương phát hiện ra cô.
Lục Chi Diên bị bộ dáng này của cô chú ý đến, quay đầu sang hỏi: "Làm sao vậy?"
". . . Đàn anh." Giọng nói của Vu Điềm như sắp khóc, giọng nói hơi khàn khàn, vẫn không dám nhìn sang, nói chuyện ấp a ấp úng, "Em có thể rời đi trước được không, không cần nghe cuộc họp này."
Giọng nói của cô gái quá nhỏ, Lục Chi Diên cúi thấp người, đến thật gần mới có thể nghe rõ lời của cô.
Chỉ có điều ai biết được khi đến gần, chóp mũi của anh lại tràn ngập mùi hương ngòn ngọt nơi cần cổ của cô gái, giống như vị kem bơ, làm cho người ta ảo giác rằng trong không khí có hương kem bơ thoang thoảng.
Mái tóc mềm mại của thiếu nữ cọ lên trên mặt của anh, ngứa không chịu được.
Vu Điềm nói chuyện rất chậm, giọng nói rất nhẹ, nhưng anh vẫn nghe từng chữ một rất rõ ràng Lục Chi Diên vẫn chuẩn xác bắt được ba chữ cái rất rõ ràng -- không thoải mái.
Cô nói cô hơi không thoải mái.
Lục Chi Diên sợ nghe lầm, muốn hỏi lại thật cẩn thận một chút, thấy cô ôm bụng: "Là bao tử không thoải mái sao?"
Thiếu nữ dạ một tiếng, gò má bị mái tóc che lại, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức khó mà nghe rõ.
"Được, em chờ một chút." Lục Chi Diên không có một chút nghi ngờ nào, lại còn đang lo lắng nghĩ xem có phải cốc trà sữa kia có phải là không được vệ sinh hay không nên mới không thoải mái, vừa mới chuẩn bị nói một tiếng với ông lão đầu trọc họ Lương, để đưa cô rời khỏi đây.
Ông lão rất thích nhiều chuyện hơi nheo mắt lại, nhìn trái nhìn phải bọn họ chằm chằm, nhạc cũng không thèm nghe, vỗ vai Lục Chi Diên, cười ha hả hỏi: "Thằng nhóc này, con có bạn gái à, trông như thế nào, cho thầy xem mặt một chút đi."
Lục Chi Diên: ". . ."
Vu Điềm: ". . ."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận