Cái đuôi nhỏ của anh

Mười hai giờ khuya, ánh đèn neon ven đường đan vào nhau.
Trăng khuyết cong cong, trong vắt treo ở chân trời, ánh sáng màu bạc rơi đầy mặt đất.
"Xin hỏi, phòng năm trăm mười ba đi hướng này phải không?"
Một tay nắm lấy dây đeo túi xách hình con gấu, còn tay khác thì vuốt vuốt mái tóc bị gió đêm thổi bay, Vu Điềm ngước mắt nhìn cánh cửa trang trí coi như cũng rực rỡ, đi về phía trước một bước, không dám chắc hỏi.
Cô gái tóc buộc đuôi ngựa tết đuôi sam dụi tắt một điếu thuốc, chậm rãi thở ra một làn khói, nhìn xuyên qua làn khói trắng xanh lười biếng liếc cô, từ từ cười lạnh lùng, chỉ vào một hướng khác: "Chỗ này là Chiến Sắc, cô có chắc muốn đi vào một mình không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Chiến Sắc], là một hội sở ngầm có tiếng của thành phố Ninh.
Nghe nói bà chủ có một đôi chân đẹp làm cho người khác phải ghen tỵ, dáng người quyến rũ, gương mặt xuất chúng, ba năm trước vung tiền như rác mua một miếng đất, thay đổi hoàn toàn trở thành chỗ vui chơi ngầm lớn nhất thành phố Ninh.
Kết cấu Chiến Sắc tuy lớn, nhưng bố trí rõ ràng, phục vụ chu đáo, đến đây đều là những thiếu gia có máu mặt khéo léo trong giao tiếp, trật tự hơn so với những hội sở khác có, nhưng cũng không thay đổi được thực tế về độ xa hoa lãng phí.
Vu Điềm bị khói xông vào mắt, dưới cái nhìn của cô gái lấy một viên kẹo cao su ném vào trong miệng nhai hai cái, không kiềm chế được động tác trừng mắt nhìn, gật đầu khẳng định nói: "Đúng vậy, chỉ một mình tôi."
"Vậy được rồi." Hai mắt cô gái đánh giá cô từ trên xuống dưới, tùy tiện gọi một người mặc đồng phục dẫn cô đi vào, vẫn không quên nhắc nhở cô một câu: "Em gái đi vào bên trong phải cẩn thận đó... Gặp phải chuyện gì không an toàn, nhớ phải ấn vào cái nút này trong phòng, nhớ kỹ hình dáng nó đi."
Vu Điềm đi vào Chiến Sắc, quay đầu chăm chú nhìn về phương hướng ngón tay cô gái đã chỉ, gật gật đầu.
Lại xoay người đi vào chỗ xa hoa ở trong bóng tối.
 
Hôm nay, người gọi cô tới Chiến Sắc là bạn trai của cô, Tống Tuấn, trong điện thoại Tống Tuấn cũng không nói rõ ràng, có vẻ như là một lần tụ tập của hệ nghiên cứu sinh của anh ta.
Sau khi Vu Điềm đồng ý, qua vài ngày mới biết thì ra địa điểm là một hội sở - những nơi xa hoa trụy lạc ca múa ầm ĩ, cô thì lại không hợp với chỗ ăn chơi.
"Két..." Một tiếng, cửa phòng mở ra.
Vu Điềm cầm tay nắm cửa, vừa mới đi vào đã chú ý vào người đàn ông mặc áo cao bồi ngồi ở chính giữa, trên ngón tay của người đàn ông có kẹp một điếu thuốc, hút vài hơi thật sâu, nhả hết khói, mới chậm rãi đi đến, ôm bả vai Vu Điềm.

Giọng điệu vô cùng thân thiết ánh mắt rủ xuống hỏi: "Làm sao mà lâu vậy?"
"Tốt nay bị trễ xe buýt."
Đối phương cười hai tiếng "Ha ha", giống như cảm thấy không thể tưởng tượng nổi câu trả lời vô cùng đáng yêu của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vu Điềm nắm chặt dây đeo túi con gấu của cô, tò mò ngước mắt lên nhìn đánh giá chung quanh qua ánh sáng yếu ớt một cái, ưm… Cô không quen biết ai bên trong cả.
Có nam có nữ.
Nữ đều ăn mặc cực kỳ xinh đẹp với váy ngắn bó sát người vô cùng nóng bỏng, chân dài ngồi trên ghế cao uống rượu, nam thì lại tụ tập trung một chỗ không biết đang chơi trò gì mà cực kỳ hưng phấn, không có chú ý đến bên này.
Góc phía bên phải --
Hình như có một người đang ngồi, chân người đó rất dài, hai chân duỗi về phía trước, mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ không chút tì vết, khí chất thanh nhã trong trẻo, lạnh lùng xa cách, nhưng ánh sáng hơi tối, chỉ lờ mờ nhìn thấy một nửa gương mặt, làm cho cô không thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của anh, một mình ngắm nghía cái hộp quẹt phát ra ánh sáng trên ngón tay thon dài của anh, bỗng phát hiện trên gương mặt của anh xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt.
 
Vu Điềm có thể chú ý tới anh, cũng bởi vì tay anh lúc đóng lúc mở chiếc bật lửa bằng kim loại kia, tiếng vang lạch cạch bị tạp âm ầm ĩ che giấu, nhưng ngọn lửa thi thoảng lóe lên cũng đã đủ lóa mắt.
Vu Điềm nhìn một lúc, thì bị Tống Tuấn đưa cô đến trước mặt mọi người giới thiệu: "Bạn gái của mình, Vu Điềm, năm nhất khoa tiếng Pháp, tính tình mềm mại, mọi người nói chuyện đừng quá cộc cằn, cẩn thận dọa cô ấy."
Không biết là ai.
Liếc mắt đầy xem thường nhìn Tống Tuấn một cái, cười tít mắt nhìn về phía cô hỏi: "Cô gái nhỏ, em đã trưởng thành chưa, nhìn em lớn lên mềm mại như thế, tại sao lại bị tiểu tử này lừa vào hang sói vậy? Để anh nói cho em biết..., cậu ta là một tra nam, đừng để bị cậu ta lừa."
"Ây! Bàn Tử, cậu muốn chết à nói chuyện chú ý một chút!" Tống Tuấn đột nhiên kích động.
Nề nếp của Vu Điềm được giáo dục vẫn tốt, đối với câu hỏi của người khác, chỉ cần không có ác ý, thì cố hết sức trả lời: "Vẫn chưa trưởng thành, năm em mười bảy tuổi thì thi đỗ đại học, đến năm hai mới đúng mười tám tuổi."
"Chậc chậc chậc." Có người vỗ tay, "Không phải là Loli, mà lại là tiểu Loli."

"..."
"Em gái, em là bạn gái của Tống Tuấn?" Người nói cô gái xinh đẹp vẫn ngồi trên ghế cao uống rượu, tương đối có hứng thú đi đến, nâng cằm của cô lên nghiêm túc đánh giá một lúc, không có ý tốt nhếch môi.
Vu Điềm cũng không thích có tiếp xúc tay chân với người xa lạ, đưa tay đẩy ra.
"Lại còn có cá tính nữa." Cô gái liếc xéo cô, ôm cánh tay kiêu ngạo nói: "Đáng tiếc, nơi này không phải là nơi kiểu con gái như cô nên tới. Tôi và cô đều cùng một trường, nhưng tôi đã tốt nghiệp năm tư, khoa tiếng Pháp. Nơi này có chút lộn xộn, ở chỗ này chơi, cô phải cẩn thận, nếu cảm thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho tôi biết, dù sao tôi cũng là đàn chị của cô."
Vu Điềm hơi bĩu môi, vẫn không để ý đến cô ta, chỉ loáng thoáng nhớ bạn cùng phòng là Trương Giai đã từng nói cô gái này tên là Lý Tinh, không phải là hồ ly tinh hay là cái gì tinh.
Giữa lúc hỗn loạn không biết người nào hô một câu: "Cùng chơi xúc xắc."
"Mọi người, everybody!!!!!"
"Chơi xúc xắc sao? Xúc xắc lớn, bảy tám chín, phản kháng, mười lăm hai mươi..."
"Có người nào chơi không?"
Tiếp theo, có người đưa tay lên cao, vỗ vào ngực: "Lại đây, thêm tôi nữa!"
"Tôi tôi tôi."
"Tôi cũng chơi."
"Nhiều người thì nên chơi cái gì?"
"Không biết, bảy tám chín đi."
"Lục ca cũng tới đi."
Vu Điềm bị Tống Tuấn dẫn đi đến chỗ ghế cao ngồi cạnh anh ta, đang chờ một lượt chơi mới.

Đột nhiên, trên sân khấu nhốn nháo: "Mẹ kiếp, Lục ca gật đầu, đây là một sự kiện lớn xưa nay chưa thấy, đến ngày tận thế sao!!! Đến đây đi đến đây đi, đừng chơi với cái bật lửa nữa. Cái bật lửa có gì hay mà chơi."
"Đã có Lục ca thì chơi xúc xắc lớn đi, tôi muốn nhìn thử xem một người nghiêm túc như Lục ca khi nói dối thì có hình dáng như thế nào ha ha ha ha ha ha ha!" Người đó hưng phấn chà xát hai tay.
Vu Điềm bưng một ly nước chanh ở trên bàn lên, uống một ngụm, mắt nhìn về phía sân khấu tối nhất có một bóng người từ từ đi đến, dáng người đó rất cao, khoảng chừng một mét chín, nhìn thấy đầu tiên là đôi chân dài được chiếc quần đen ôm lấy, thân hình cân xứng thẳng tắp, dây lưng đen nhánh ẩn phía sau vạt áo sơ mi, thoáng qua một nét gợi cảm như có như không.
Sau đó, anh ta duỗi chân ra, đến trước ghế cao trực tiếp ngồi xuống, làm cho Vu Điềm có thể nhìn thấy rõ mặt của anh ta, mặt dù chỉ có một bên của gương mặt, nhưng cũng đủ kinh diễm.
Mắt anh ta có hai mí rất sâu, đôi mắt đào hoa có khóe mắt hơi nhếch lên, con ngươi vừa đen lại vừa sáng, như có thể phát ra ánh sáng, làm cho người ta không thể nhìn được dừng lại trên ánh mắt của anh ta, lén nhìn, tầm mắt không thể chuyển đi được.
Lục Chi Diên đang cùng người bên cạnh nói chuyện phiếm, không biết là đang nói cái gì, một tay nhàn nhã chống cằm cười cười, đôi mắt đào hoa rủ xuống, mái tóc ngắn sạch sẽ buông trên trán, âm thầm che đi tầm mắt không di chuyển.
Loại người như thế này tuyệt đối thuộc loại nếu như đưa đến trung tâm của hội sở, thì cả đàn ông lẫn phụ nữ đều muốn bắt chuyện với anh ta.
Hai người nói chuyện một lúc, đều đang chờ Bàn Tử chia xúc xắc.
Vu Điềm không chút hào hứng uống cốc nước chanh, tầm mắt khó mà tránh khỏi bị ánh mắt của anh ta hấp dẫn.
Giống như cảm thấy được có người đang nhìn lén.
Người đàn ông quay mặt lại, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, tầm mắt vừa lúc thấy ánh mắt của cô, ánh mắt hơi chăm chú, không hiểu sao có cảm giác xâm lược, giống như là muốn nuốt luôn cô vào trong bụng.
Rõ ràng, bọn họ mới lần đầu tiên gặp nhau, sao lại có cảm giác này xuất hiện chứ.
Quá kỳ quái.
Ánh mắt Vu Điềm như bị điện giật, cúi đầu, thu tầm mắt lại, tay gắt gao cầm chặt lấy dây đeo của chiếc túi.
Tống Tuấn đang nháy mắt đưa tình với Lý Tinh, tự nhiên không để ý đến động tĩnh bên này của Vu Điềm, uống xong một ly nước chanh, Vu Điềm đặt ly thủy tinh lên mặt bàn, cố gắng để không phát ra một chút âm thanh nào.
Nhưng vẫn lại bị người nào đó phát hiện ra.
Lục Chi Diên miễn cưỡng nở một nụ cười nhẹ, chân mày khẽ nhếch lên, đột nhiên đứng lên, duỗi thẳng cánh tay ra lấy một chai bia, ngón tay tầm chai bia hơi trắng bệch, sau đó anh ta kiên nhẫn rót cho từng người từng người một ở xung quanh.
Có người nhìn thấy chuyện lạ thì có chút hoảng sợ, kêu một tiếng: "Như thế nào mà Lục ca lại tự nhiên bắt đầu rót rượu cho chúng ta vậy."
Lại có một người nói xen vào: "Khi nào thì Lục ca đổi tính tự nhiên muốn chăm sóc chúng ta vậy?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha sợ là ngày mai sẽ là tận thế mất thôi."

"Không chăm sóc các cậu thì lát nữa làm sao có thể không biết xấu hổ mà thắng tiền của các cậu chứ."Anh mỉm cười nói, giọng điệu buông thả, không đứng đắn.
"Ai ôi." Bàn Tử ngồi bên cạnh Vu Điềm nở nụ cười, thịt ở trên mặt dồn lại một chỗ: "Lục ca tự tin quá đó nha. Mọi người rửa mắt mong chờ..."
Lục Chi Diên: "Được, rửa mắt mong chờ."
Bên trong phòng đều hưng phấn phát ra tiếng cười kịch liệt, chỉ riêng Tống Tuấn khóe miệng phát ra tiếng cười nhạo trầm thấp vang rõ bên tai Vu Điềm, giống như anh ta rất kinh thường.
Lục Chi Diên hơi cúi người, vượt qua hơn nửa mặt bàn, rót rượu cho Bàn Tử, âm thanh nước chảy kia luôn vang vọng ở bên tai của Vu Điềm, làm như thế nào cũng không gạt ra được.
Vu Điềm không dám nhìn anh nữa, buông đôi mắt xuống, ánh mắt không tự giác lướt qua phần áo sơ mi bị gấp nếp ở phần thân bên dưới của anh, còn có một đoạn được nhét vào trong quần, có khả năng nhìn thấy loáng thoáng phần eo gầy đầy mạnh mẽ của anh, rõ ràng chưa làm gì, nhưng cũng đã tràn ra một chút hương vị hấp dẫn người khác.
Cô tận lực làm giảm đi sự hiện diện của chính bản thân mình, Tống Tuấn cảm giác được cô không khỏe, tay cầm lấy cổ tay của cô.
Vu Điềm buông ánh mắt xuống bĩu bĩu môi, đôi giày da đang đi trên chân tùy ý đung đưa hai cái, đang muốn phiền não vì chân mình ngắn, thì nghe thấy âm thanh du dương êm tai nói một câu, giống như có liên quan đến cô.
Anh nói: "Còn nhỏ thì không nên uống bia."
Lúc này Vu Điềm mới trắng trợn nhìn anh một cái, không hé răng.
Cảm thấy cách xưng hô của anh là lạ, nhưng không thể so đo được, chỉ nói một câu: "Không uống."
Tống Tuấn càng thêm căng thẳng nắm lấy tay của cô.
Lục Chi Diên đi đến bàn bên cạnh lấy bình nước chanh rồi rót cho cô, quá trình đặc biệt thong thả, Vu Điềm một mực nhìn chằm chằm vào một đường thẳng nằm ngang ở trên tường.
Cuối cùng đến khi đầy tràn ra.
Vu Điềm: "..."
Cô không nói cài gì, nghiêng người đưa tay vào túi con gấu lấy ra một túi khăn giấy, lấy một cái ra, chậm rãi lau sạch sẽ nước chanh ở trên mặt bàn.
Chờ mặt bàn sạch rồi, Vu Điềm ngẩng đầu, muốn tìm thùng rác, lôi kéo ống tay áo của Tống Tuấn, không biết Tống Tuấn đang làm cái gì, mà nhìn chằm chằm vào điện thoại, không để ý đến cô.
Vì không muốn đụng đến chỗ dính nước chanh, Vu Điềm chỉ nắm một góc của tờ khăn giấy, còn không kịp phải ứng, thì đã bị người đàn ông không ghét bỏ chút nào cầm ở trên tay, nhẹ nhàng nói: "Để anh giúp em vất đi."
Vu Điềm trừng mắt lớn mắt, Tống Tuấn cũng ngẩng đầu lên.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận