* * *
Tịnh nín thinh . Cô dường như đã hiểu Luân định nói điều gì . Tịnh cười :
_ Cậu đừng lo ! Tớ sẽ ổn thôi !
Tịnh đứng dậy , rời sân thượng . Trước khi bước xuống cầu thang , cô đứng ngay cánh cửa , hỏi Luân :
_ Tại sao cậu ...thích tớ ?
Luân trả lời ngay :
_ Cậu không như những đứa con gái khác , dùng bộ mặt giả tạo tiếp cận tớ vì bề ngoài hay tiền tài . Bọn họ luôn đâm chọt nhau sau lưng để giành giựt thứ họ muốn có . Tệ hơn , bọn họ luôn coi tớ như kẻ lạnh lùng , vô tâm ...Kiệm lời một chút , không thích xen vào đời tư của người khác thì liền bị nói là lạnh lùng sao ? Thật kì quặc ... Cậu là người hiểu tớ , dùng con người thật , tình cảm thật đối xử với tớ... Tớ cảm thấy thoải mái khi ở bên cậu...Và còn nhiều điểm khác nữa khiến tớ thích cậu...
_ Cảm ơn...
Tịnh chạy mất . Bản thân cô cũng không hiểu sao mặt mình lại đỏ bừng , tim đập thình thịch khi nghe câu trả lời của Luân...
Tại lớp cuả Gia Tuệ ...
_ Nè tụi bây , lại đây tao nhờ chút chuyện ! - Gia Tuệ gọi đám bạn trong nhóm lại . _ Tụi bây đi xử lí con Tịnh dùm tao được không ?
Đám bạn cuả Tuệ nghe xong liền chụm đầu bàn bạc . Vài phút sau , nhỏ Thanh đại diện , nói :
_ OK ! Nhưng , mày trả tụi tao bao nhiêu sau vụ này ?
Tuệ phì cười , nhanh nhảu đáp :
_ 50.000 đồng mỗi đứa !
…
Trong lúc đó , Tịnh vẫn ung dung luyện tập , cô chẳng hề hay biết nguy hiểm đang rình rập mình . Tịnh chỉ thấy bận tâm duy nhất một điều là dạo gần đây , Liên cứ bám riết lấy cô . Ở trường , nhỏ không bao giờ rời xa Tịnh nửa bước , cứ kè kè bên cạnh . Tan trường , Liên phải đưa Tịnh về tới tận nhà an toàn mới thôi . Thỉnh thoảng , Phát với Luân cũng hộ tống Tịnh . Tịnh tuy chẳng khó chịu gì nhưng vẫn cứ thắc mắc . Cô hỏi Liên :
_ Liên nè , sao mấy bữa nay cậu theo sát tớ hoài thế ?
Liên ấp úng :
_ Ơ , tại tớ muốn xem thử cậu chuẩn bị tiết mục văn nghệ ra sao ấy mà ! Vả lại , tớ thích nghe cậu hát nên…Nói chung , chẳng có gì quan trọng đâu !
Tịnh gật đầu . Liên thở phào . Thực chất , nguyên nhân khiến nhỏ đeo bám Tịnh không chỉ có bấy nhiêu …
Cách đây 4 ngày , Luân gọi Liên và Phát ra thảo luận chút việc …
_ Hẳn các cậu đã biết vụ Tịnh khiêu chiến nhỏ Tuệ ?- Luân hỏi .
Liên , Phát gật đầu . Phát lên tiếng :
_ Tịnh chắc chưa hay rằng Tuệ thường hãm hại đối thủ cuả cô ta trước ngày tỉ thí đâu nhỉ ?
_ Không , tớ đã cảnh báo cô ấy! – Luân đáp . _ Nhưng , Tịnh hầu như không thèm đề phòng ! Cô ta chủ quan quá mức !
_ Hừm , mệt đây ! Tôi và cậu học khác lớp , chẳng thể trông chừng Tịnh mãi được !Phong và Tịnh lại đang cãi nhau mới phiền chứ !
Luân với Phát nhìn nhau , thở dài , mặt đầy vẻ lo lắng . Liên nghĩ ngợi đôi chút rồi vỗ vai 2 anh chàng , cười :
_ Ê ! 2 ông quên mất là còn tui đây hả ? Tui sẽ chú ý đến Tịnh , không cho Tuệ làm hại cậu ấy đâu !
Luân , Phát đành trông cậy cả vào Liên . Dù gì , nhỏ cũng thông minh , đụng chuyện bất trắc hẳn biết xử lí .
Liên đang suy nghĩ vẩn vơ thì chợt nhớ đến nhiệm vụ quan trọng cuả mình , nhỏ đưa mắt đảo một vòng quanh lớp thì giật mình phát hiện Tịnh đã đi đâu mất . Liên quay sang hỏi Phong :
_ Phong thấy Tịnh đi đâu không ?
Phong chỉ tay hướng cửa chính :
_ Cô chủ nhiệm mới gọi Tịnh xuống phòng giáo viên dợt tiết mục văn nghệ rồi !
Liên vội vàng chạy theo Tịnh , nhỏ cầu mong đừng xảy ra chuyện gì .
Vào thời điểm đấy , Tịnh đã tới cầu thang . Cô vừa đi vừa đọc bản nhạc nên không chú ý xung quanh . Tịnh vừa bước xuống bậc thang đầu tiên thì từ phiá sau , bàn tay cuả kẻ nào đó đẩy mạnh cô . Tịnh mất đà , té nhào …
_ TỊNHHHH!!!!
Luân đi từ dưới lên thấy vậy hoảng hồn , hét toáng . Cậu chạy tới , lấy thân mình đỡ cho Tịnh . ẦM !!!...Tịnh bàng hoàng ngồi dậy , chân cô đau điếng , dường như nó đã bị trật . Tịnh nhận ra Luân đang ôm chặt mình . Cô lay mạnh Luân và tái mặt khi thấy tay mình dính đầy máu . Hẳn , lúc đỡ Tịnh , đầu Luân đã va chạm mạnh vào bức tường …Máu không ngừng chảy , sắc mặt Luân tồi tệ hẳn …Tịnh la lên , khoé mắt cay cay : GIÚP VỚI !!! CÓ AI LÀM ƠN GỌI CẤP CƯÚ !!!!
…Chốc sau , xe cấp cứu đến , chở cả Luân cùng Tịnh vào bệnh viện . Ngồi trước phòng cấp cứu Luân , Tịnh bồn chồn lo lắng , cô quên luôn nỗi đau ở cái chân . Khi bác sĩ bảo đã không còn nguy hiểm nưã , Tịnh chợt bật khóc …
Hôm sau , cả bọn Tịnh , Phong , Phát cùng Liên vào thăm Luân . Nhỏ Liên thút thít :
_ Xin lỗi , nếu tớ theo sát Tịnh thì bọn con Tuệ đã không dám hành động và mọi chuyện sẽ chẳng đến nỗi như thế này !
Phát an ủi :
_ Thôi , lỡ rồi , cậu cũng đâu muốn thế !
Phong nhíu mày :
_ Khoan , ý các cậu là con Tuệ gây ra việc này ?
Tịnh đáp , tay báu chặt cây nạng , vẻ mặt tức giận tột độ :
_ Phải , tôi nhận thấy rất rõ có ai đó cố tình đẩy mạnh tôi từ sau lưng ! Chắc chắn là con Tuệ ! Khốn kiếp !!! Đồ hèn hạ !!!
…
Giờ ra về hôm sau , Phong sang lớp Tuệ . Ánh mắt đầy sự đe doạ , hung hãn như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ :
_ Chính cô đã sai kẻ nào đấy ám hại Tịnh , đúng không ?
Tuệ hơi sợ nhưng vẫn tỏ vẻ kiêu kỳ , nhỏ hất tóc :
_ Đúng !!! Thì sao nào ? Cậu định giết tôi à ?
RẦM !!! Phong lấy chân đạp mạnh vào cái bàn . Cậu nghiến răng , gầm lên :
_ Đừng tưởng mày là bà hoàng , muốn làm gì thì làm !!! Nếu mày còn dám đụng tới Tịnh hay bạn bè tao , tao sẽ ày biết tay !!! Dù maỳ là con gái , tao cũng mặc xác !!!
Phong hầm hầm bỏ đi . Tuệ ngồi quỵ xuống đất , mồ hôi nhễ nhại , tay chân bủn rủn .Chapter 9 : Lời khuyên .
Đêm trước ngày hội diễn văn nghệ khai mạc , tại nhà Tịnh…
Tịnh cảm thấy bồn chồn , cứ đi đi lại lại trong phòng mình . Thỉnh thoảng , cô lại ngồi xuống giường , nhìn ra khoảng không gian tĩnh lặng ngoài cửa sổ rồi trầm tư suy nghĩ xong thở dài . Tịnh chẳng lo sợ gì việc phải đối đầu với Tuệ bởi cô đã chuẩn bị rất kĩ , phần đàn của Ý cũng ổn . Điều làm Tịnh phiền lòng là phải trả lời ra sao trước lời bày tỏ của Phong cùng Luân vào ngày mai , lúc hội diễn văn nghệ kết thúc . Cả 2 người họ đều đối tốt với Tịnh . Phong tuy tính trẻ con , nóng nảy nhưng chân thật , thẳng thắng . Ở cạnh cậu ta , Tịnh cảm thấy vui hơn hẳn , cảm giác như có ngọn lửa nhỏ đang sưởi ấm cô . Còn Luân thì chín chắn , điềm đạm , người lớn , đôi khi lại thích đùa nghịch . Cậu ta khiến Tịnh luôn dễ chiụ khi kề bên , giống như làn nước mát tràn về .
Càng nghĩ , Tịnh càng thêm rối bời . Cô không thể đặt cả 2 lên bàn cân , xem ai quan trọng hơn . Tịnh buồn trước thái độ lạnh nhạt và câu nói móc , coi thường của Phong . Tim cô bỗng đau nhói lúc tên đáng ghét ấy nhìn mình , bằng ánh mắt giận dữ . Luân trái ngược hẳn , xuất hiện khi Tịnh cần sự giúp đỡ . Cậu ta hết lòng vì cô . Hôm trước , may nhờ Luân mà Tịnh thoát nạn . Bù lại , cậu bị nằm viện . Gần đây , Tịnh còn hay hồi hộp mỗi lần giáp mặt Luân .
Tịnh mệt mỏi vì những suy nghĩ đang hiện hữu trong đầu , cô nằm xuống , ôm chặt cái gối vào lòng . Chợt…
_ Nhóc con , em chưa ngủ sao ? Anh vào được chứ ?
Giọng Tuấn vang lên bên ngoài cánh cửa . Tịnh ngồi bật dậy, đáp :
_ Anh vào đi !
Tuấn mở cửa bước vào , kéo chiếc ghế gỗ ở góc phòng Tịnh lại gần , ngồi xuống . Anh ta hỏi :
_ Em đang phiền não chuyện gì à ?
Tịnh gật đầu :
_ Là chuyện tình cảm !
Tịnh bắt đầu kể cho Tuấn nghe mọi thứ về 2 người con trai đã tỏ tình với mình . Cô hi vọng sẽ nhận được lời khuyên từ ông anh quý báu của mình . Dù sao , người lớn cũng sáng suốt hơn trong những vấn đề này . Sau khi nghe Tịnh kể , Tuấn nói :
_ Chà , quả rất khó lựa chọn nhỉ ?
Tịnh thở dài :
_ Em thật không biết làm sao ! Dù nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần vẫn chẳng quyết định chính xác được ! Nhưng , em vẫn muốn chọn ra 1 người mình thích thiệt sự . Nếu dây dưa hoài thì rắc rối thêm thôi…và , sẽ có người tổn thương !
Tuấn xoa đầu Tịnh :
_ Em muốn đối mặt hơn chạy trốn , thế là tốt đấy ! Phát có gọi điện nói anh việc này rồi , nó khá lo cho em đó . Thằng nhóc hi vọng anh khuyên nhủ em chọn đúng người . Nó quả tốt hơn bà mẹ nó nhiều …Vậy , anh có điều này nhắc nhở em đây ! Qua câu chuyện em vừa kể , anh thấy dường như em đang ngộ nhận giữa tình bạn và tình yêu với 1 trong 2 người , là ai thì em tự hiểu sẽ tốt hơn . Người mà em ngộ nhận , tình cảm mà em dành cho cậu ta chỉ vượt mức bạn thân một chút thôi . Người còn lại mới đúng là người em thích . Mới chỉ hồi hộp lúc đối diện nhau chưa chắc là yêu !
_ Vậy em phải làm sao để chọn đúng ?
_ Ai là người em nhớ và nghĩ đến nhiều nhất ? Ai là người đem niềm vui tới cho em ? Ai là người khiến em bận tâm , lo lắng nhiều nhất ? Và , ai là người làm em đau lòng hơn ? Trả lời hết các câu hỏi đấy , em sẽ có đáp án thôi ! Thực ra , người em tìm kiếm đã hiện hữu trong tâm trí em rồi đấy !
…Tuấn về phòng , ngủ . Tịnh nằm im , gác tay lên trán rồi bắt đầu tự trả lời những câu hỏi do Tuấn đưa ra . Cô thở dài , mỉm cười , ánh mắt đượm buồn :
_ Nếu lời khuyên cuả anh là đúng thì người em thích nhất chính là…Ôi , oan gia !
Chapter 10 : "Tường vi trắng , tuyết , bạn và tôi" .
Hội thi văn nghệ do trường Tịnh tổ chức cuối cùng cũng khai mạc . Âm nhạc nổi lên không ngớt , lúc trầm khi bổng , nghe thật vui tai , khiến tâm trạng người ta cũng biến đổi theo từng giai điệu , tiết tấu . Nào là giọng ca của những ca sĩ nhí , nào là tiếng nhạc cụ êm dịu , sâu lắng .Sân khấu trang trí khá bắt mắt . Dòng chữ " Hội thi văn nghệ lần thứ 10 , năm học 2008-2009 " với đủ sắc cam , đỏ , vàng thêm phần nổi bật nhờ phông nền màu xanh dương đậm bao trùm sân khấu . Bên cạnh đó , các dải băng và lá cờ bằng giấy mắc trên tán cây , trụ cột quanh trường càng làm quang cảnh rực rỡ hơn .
Những thành viên trong lớp 11A2 cứ túm tụm một chỗ , vừa nóng lòng vừa hồi hộp chờ xem kết quả thu được sau mấy ngày luyện tập gian khổ của Ý cùng Tịnh . Tụi nó cứ nhao nhao cả lên , chẳng biết lời bài hát hay dở thế nào , mong sao đừng quá tệ chứ không thì xấu hổ lắm . Trong lúc cả bọn lo sốt vó thì hai nữ chính đảm nhận tiết mục kia lại bình thản , ung dung nhâm nhi bình trà như thường ngày . Hôm nay , Tịnh mặc bộ áo đầm xanh lam dài quá gối , choàng khăn trắng mỏng bên ngoài , xõa tóc và mang đôi giày cao gót đen . Còn Ý thì khoác lên người chiếc áo hồng xinh xắn kèm váy bó nâu đậm , cột tóc hai bên , đi đôi giày ống trắng . Nom cả hai chẳng khác gì những cô tiểu thư xinh đẹp , quý phái sống trong nhung lụa . Anh chàng nào đi ngang qua dù ít hay nhiều đều liếc nhìn hai cô nàng , ánh mắt tỏ vẻ ngưỡng mộ . Thỉnh thoảng , có vài tên rút hết can đảm tới làm quen . Ý , Tịnh cũng vui vẻ trò chuyện nhưng không mấy quan tâm bởi hai người họ đều đã có đối tượng . Lát sau , Liên đến . Nhỏ đập vai Tịnh :
_ Hi Tịnh ! Gần tới lượt lớp mình rồi đó ! Cố lên nhé ! Tớ tin cậu sẽ đo đất con Tuệ !
Tịnh cười , gật đầu . Chợt , Tuệ xuất hiện . Nhỏ nghe những lời Liên nói ban nãy nên khá tức , đáp trả :
_ Muốn thắng tao hả ? Đang mơ hử con nhãi ?
Liên im lặng , quăng cho Tuệ ánh nhìn khinh bỉ xong quay sang nói chuyện tiếp với Tịnh . Tuệ bực bội , định kéo vai Liên thì lập tức bị Phát ngăn cản :
_ Hey , đây không phải nhà cô ! Thích làm gì thì làm nhé !
Tuệ hất mạnh tay Phát , bực bội . Nhỏ tính la cậu ta nhưng nhận ra Phong đang đứng kế bên nên chuồn lẹ . Dù sao việc Phong khủng bố Tuệ sau giờ học lần trước cũng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng nhỏ . Ánh mắt , giọng nói đầy sự đe dọa của cậu ta quả thực phải khiến đối phương e dè . Thấy Phong , Tịnh ngoảnh mặt sang hướng khác . Biết Tịnh đang né tránh mình , Phong liền bỏ đi . Cậu ngồi xuống băng ghế đá ở sân sau trường . Vì mọi người đều tập trung hết tại sân trước để xem văn nghệ nên sân sau này khá yên tĩnh . Phong mải lo suy nghĩ vẩn vơ mà chẳng hề hay rằng Luân đã có mặt . Lúc Luân lại ngồi cạnh , Phong mới phát hiện . Luân lên tiếng :
_ Cậu thả hồn lên tầng thứ mấy rồi , Phong ?
Phong thở dài :
_ Chả biết nữa !
_ Nhớ người yêu à ?
_ Không giỡn nha !
_ Hahaha , khi kết quả cuộc thi văn nghệ được công bố , cô ấy sẽ cho chúng ta đáp án thôi ! Việc gì ngồi đây suy ngẫm !
" Xin mời lớp 11A2 ra sân khấu trình diễn!!! "
_ Chà , đến lớp Tịnh rồi à ? Nhanh nhỉ !Tịnh cùng Ý bước lên sân khấu . Tịnh cầm cây micro , Ý ngồi vào đàn piano...
" Làn gió nghịch ngợm thổi bay những cánh tường vi trắng mỏng manh
Sắc hoa hoà lẫn màu bầu trời
Cơn mưa hoa tường vi
Cơn mưa hoa tuyệt đẹp
Tôi cùng bạn đi trên con đường có cơn mưa hoa
Đưa tay hứng cánh hoa rơi , bạn bảo: " Giống tuyết quá!!"
Tôi nói : " Ừ , đây là cơn mưa tuyết đấy !!"
Cả hai cứ cười khúc khích
Thầm ước thời gian hãy ngừng trôi
...
Cứ ngỡ sẽ được bên nhau mãi mãi
Nào ngờ bạn lại xa rời tôi
Dạo bước trên con đường ngày nào
Tay cầm chiếc kẹp bạn tặng
Nhớ nhung hình bóng ai kia
Mong sao gặp lại bạn lần nữa
...
Làn gío năm xưa lại về
Những cánh tường vi lả tả rơi
Cơn mưa hoa ngày nào chợt hiện lên trong tâm trí
Cơn mưa tuyết kỉ niệm
Ngẩng đầu nhìn trời cao
Lòng tự hỏi biết bao giờ được ngắm cơn mưa này cùng bạn lần nữa ?
Nước mắt lăn dài trên má
Ướt đẫm đôi mi "
Kết thúc , Tịnh với Ý cúi đầu chào tất cả xong nhìn nhau cười . Tiếng vỗ tay văng lên .
* * *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...