Cái Đồ Con Nít ! Anh Yêu Em

* * *
_ Thắng !
Tịnh la lên , quay phắt lại . Trời đất , cô không tin vào mắt mình nữa , đúng là Thắng . Thắng sau bao nhiêu năm vẫn thế , chẳng thay đổi tẹo nào , chỉ khác ở chỗ cao hơn thôi . Tim Tịnh đập dồn dập , cô cảm thấy một thứ gọi là "vui mừng" dâng trào trong mình . Tịnh không phải rất căm thù Thắng về việc cậu ta bỏ rơi cô vào mấy năm trước à ? Tịnh tới đây để trả thù Thắng cơ mà ? Tại sao cô lại vui mừng khi gặp lại cậu ta kia chứ ? Khoé mắt Tịnh cay cay . Cô đỏ mặt , lắp bắp :
_ Thắng...cậu...tớ...đã chờ..._ Thắng ! Con bé đó là ai ?
Tịnh chưa nói hết câu thì một giọng nói oanh vàng , kiêu kì vang lên . Một nhỏ xinh xắn , dáng dấp tiểu thơ , điệu bộ khinh khỉnh bước đến . Tịnh chưa đáp trả thì Thắng chen ngang :
_ A , bạn thuở nhỏ thôi ! Tại lâu không gặp nên nói chuyện chút thôi mà !
Nhỏ đưa tay hất mái tóc :
_ Thật hông dậy ?
_ Thiệt...thiệt mừ ! Tuệ tin mình đi !
Tịnh không tin vào mắt mình nữa . Tính cách của Thắng thay đổi hẳn . Ngày xưa , cậu ta thật thà , hiền lành nhưng cũng mạnh mẽ , luôn bảo vệ , giúp đỡ Tịnh khi cô cần . Vậy mà , bây giờ , cậu ta tỏ vẻ sợ sệt trước con nhỏ tiểu thư đáng ghét kia . Tịnh nghiến răng , cô giận nhưng cố kìm lại . Đột nhiên , Tuệ quay sang nhìn Tịnh :
_ Ê , cấm mày từ nay không lại gần bạn trai của tao !
Cái điệu bộ hách dịch như ra lệnh , khinh thường của Tuệ làm cho Tịnh điên lên . Tịnh gằng giọng :
_ Bạn trai của bạn ? Thắng là bạn trai của t...
Tịnh chưa dứt câu , Thắng đã chặn lại :
_ Tuệ !!! Chẳng phải cậu có việc cần làm sao ? Mau đi đi !
Tuệ ừm ờ rồi vội vàng đi . Thắng nhìn Tịnh , nói tiếp :
_ Mấy năm qua cậu chẳng hiểu sao ? Tôi...chán cậu rồi ! Cậu thật ngây thơ quá mức dù luôn tỏ ra trầm tính , hồi xưa thấy bản mặt cậu dễ thương , tui mới cưa thui . Tuệ hơn hẳn cậu , đẹp lại giàu . So với Tuệ cậu thua xa . Xin cậu đừng phá hoại thiên đường của tui , đường ai nấy đi ! OK ?
Thắng cười đểu giả rồi chuồn mất . Tịnh sửng sốt , chưa lần nào cô bị người khác sỉ nhục như thế . Chắc Thắng tưởng nhà Tịnh vẫn nghèo như xưa nên khinh thường . Uổng công Tịnh đợi chờ 4 năm trời . Tịnh tự thấy mình quá ngu ngốc , cô cười chế giễu bản thân ...
Giờ ra về , trường học vắng tanh...
" Ngày tôi gặp lại anh

Tôi biết con người tôi yêu mến ngày xưa đã tan biến
Đau lòng hay căm hận ? Có lẽ là cả 2 chăng ?
..."
Tiếng hát phát ra từ sân thượng nghe thật buồn .
Mỗi khi tâm trạng không tốt hay vui mừng , Tịnh lại hát , nó là cách cô xả street . Tuy nhiên , Tịnh lại thích chế lời , lời bài hát kể lại chuyện gì đã khiến Tịnh buồn hoặc vui . Đa phần đều lấy giai điệu của thánh ca ...
_ Này cô bạn , nếu tâm trạng chẳng vui thì đừng đứng gần ban công , hát lời nhạc buồn . Như vậy , người khác tưởng bạn có ý định nhảy lầu tự tử đấy !
Gió thổi nhẹ , mái tóc Tịnh bay lên .
Một anh chàng đẹp trai khoác bộ áo đồng phục , đeo mắt kính nhìn Tịnh , ánh mắt lạnh lùng ...Đấy là Vũ LuâChapter 3 : bạn bè .
Tịnh im lặng , nhìn Luân hồi lâu xong thở dài , rời khu vực ban công . Tịnh tuy thất vọng , đau lòng về chuyện của Thắng nhưng không bao giờ yếu mềm đến mức tự sát . Việc đó đối với cô thật sự ngu ngốc , nhàm chán , nó chỉ dành cho những kẻ hồ đồ chẳng biết trân trọng sinh mạng của bản thân . Hơn thế , trong Tịnh , lòng căm phẫn đang dâng trào , Thắng muốn cô biến mất chừng nào thì cô lại càng muốn tồn tại chừng đấy . Tịnh nói :
_ Xin lỗi , có vẻ tôi đã gây phiền hà cho cậu !
Dứt lời , Tịnh bỏ đi ngay . Chợt ,...
_ Ê Luân ! Đi ăn cùng tụi này hông ?
Phong đẩy cửa cái rầm , giọng phấn khởi . Anh chàng hí ha hí hửng mà chẳng hề hay rằng mém tí nữa là gương mặt xinh đẹp của Tịnh dính vô cánh cửa . Cô nàng giận đỏ mặt , hất mạnh Phong qua một bên , hầm hầm bước xuống cầu thang . Hôm nay tâm trạng của Tịnh đủ tồi tệ lắm rồi , cãi nhau với Phong nữa chắc cô đánh lộn luôn . Phong ngơ ngác nhìn Luân như muốn hỏi xảy ra chuyện gì thế . Luân đưa tay chỉnh mắt kiếng , lên tiếng :
_ Chạy theo xin lỗi nhỏ đi ! Mày vừa ám sát người ta thất bại đó !
Luân thuật lại tường tận cho Phong nghe . Phong toát mồ hôi hột :
_ Chết ngắt ! Thôi để mai ! Giờ đến quán tụi mình hay ăn đê , nhỏ Liên tới trước gianh chỗ rồi !
Phong túm cổ áo , lôi Luân đi ngay , mặc kệ cậu ta từ chối hay đồng ý làm cậu ta mọc cả đống ổi trên đầu do va phải bức tường . Luân lầm bầm chửi rửa , thằng bạn chí cốt này sao mà hấp tấp , vô tư như con nít vậy chứ ...
Lát sau , Phong cùng Luân cũng tới quán nhóm họ thường ăn . Trông thấy Phong , Luân , Liên vừa vẫy tay vừa gọi lớn :
_ Hey , ở đây nè 2 ông tướng !
Phong kéo Luân chạy lại . Cậu trố mắt kinh ngạc , sao Tịnh lại ngồi cùng Liên ? Tịnh lườm Phong , hứ một tiếng . Không khí khá căng thẳng . Liên lên tiếng :

_ À , tui rủ Tịnh đấy ! Miễn phản đối nha , chấm hết !
Luân xoa xoa cái đầu , xem ra còn ê ẩm . Cậu hỏi :
_ Phát đâu ?
_ Bận cưa gái , giờ còn chưa về !-Liên bực bội đáp .
_ Sao bà không gọi ?
_ Có gọi nhưng hắn ừ ừ xong cúp luôn !
Phong thở dài , mở cặp táp , lôi di động của mình ra , bấm số gọi cho Phát . Chuông đỗ liên tục như hối thúc Phát mới bắc máy trả lời :
_ Tao mắc kẹt tí chuyện !
Phong đáp , giọng đùa bỡn :
_ OK thôi nhưng tao vừa phát hiện 1 em xinh đẹp trong quán , mày đã chẳng tới thì tao cưa à !
_ Ế , stop ! Tao phóng đến liền ! 3 giây !- Giong Phát hét lên sang sảng bên trong điện thoại khiến Phong phải cầm điện thoại đưa ra xa .
Phong cúp máy , nụ cười đắc thắng , thầm nghĩ : "Cá cắn câu , ta thông minh quá !
Hahaha !" . Về phần 3 người kia , họ cũng tự hiểu Phong đang nghĩ gì thông qua nét mặt
gian manh đó . Luân thấy phải chi có cặp sừng và đuôi quỷ sứ ở đây thì hay biết mấy , chúng gắn lên người Phong chắc cực kì hợp . Bỗng ,...
Két!!! Tiếng thắng xe máy nghe thật nhức tai , Phát xuất hiện . Anh chàng có gương mặt điển trai không thua gì Phong , Luân . Phát có chiều cao là ưu thế cộng với niềm đam , kĩ thuật tốt trong bóng rổ nên chẳng mấy chốc được chọn vào đội thi đấu chính thức , đại diện trường đi tranh giải thể thao vừa qua . Cậu tháo vội chiếc mũ bảo hiểm đỏ trên đầu , phóng tới bản cả nhóm ngồi . Xem chừng , Phát vượt đèn đỏ rất nhiều nên mới đến nơi nhanh thế . Phát lắc vai Phong lia lịa khiến Phong xây xẳm mặt mày :
_ Người đẹp đâuuu ????Phát nóng lòng hơn cả việc đi chơi cùng bạn bè . Liên nổi xung lên , quát :
_ Trưởng làng dê kia , bỏ Phong ra ngay !
Phát buông Phong ra , chồm đến , kê mặt mình sát mặt Liên làm má cô nàng đỏ ửng :

_ Trưởng môn phái cằn nhằn , mi ồn quá !
Bốp !!! Liên dùng 2 tay vỗ má Phát khiến cậu ta đau điếng . Phát bí xị ngồi phịch xuống ghế . Phát phát hiện Tịnh ngồi kế Liên , cậu thật sư muốn bắt chuyện với cô nhưng lại sợ bà chằn Liên , chẳng may Liên nổi cơn lôi đình thì cậu chết chắc nên đành bó tay . Không khí lại trở nên nặng nề . Bỗng , Phong nói :
_ Ê , chơi trò gì không ?
Phát tưởi hẳn lên :
_ Yeah ! Chơi đi ! Bày trò chơi đi !
Luân lên tiếng :
_ Chơi chữ đi ! Nhưng mọi lần , ok ?
Liên gật đầu :
_ Ừm , chơi chữ ! Tịnh chơi không ?
Tịnh cười , gật đầu . Trò chơi này hồi nhỏ Tịnh có chơi cùng mấy đứa bạn hàng xóm . Mỗi người chơi phải đặt 1 câu mà trong câu đ1o có ít nhất 1 từ dùng theo lối chơi chữ , rất vui và thú vị . Phát là người khởi đầu :
_ Phong là "độc ngố" ( độc ngố tức đồ ngốc ) .
Phong liếc Phát , sát khí đằng đằng thế nhưng cố giữ im lặng vì cậu ta mà la lên thì tự nhận mình là ngốc còn gì . Đến lượt Luân :
_ Phát "đầu như cẩn" .
Phát hắng giọng , đáp trả :
_ Luân " bùng khị" .
Luân đứa cặp mắt đầy đe doạ nhìn Phát . Liên , Tịnh toát mồ hôi hột , nắm tay sang bàn bên cạnh ngồi . Nói là chơi chữ chứ thực chất , 3 tên kia lợi dụng cơ hội chửi xéo nhau , thể nào cũng gây tranh cãi , rơi vào tình huồng này chuồn tốt nhất . Liên ngó 3 tên bạn quý báu , cười :
_ Họ chọc nhau như vậy mà yên tâm , chứ cứ lầm lì như ban nãy thì căng thẳng quá !
Tịnh hỏi :
_ 3 người họ rất quan trọng với cậu ?
_ Ừ , tôi từ nhỏ đã sống cô độc , cha mẹ suốt ngày lo công việc , chẳng quan tâm . Chỉ có 3 tên ngố đó kề cạnh , lo lắng cho tôi . Còn cậu ?
Tịnh xám mặt , với cô , bạn bè chỉ gói gọn bằng 2 từ "đáng ghét" ...
"Tụi bây biết gì chưa ? Con Tịnh có bạn trai đó !"
"Xì , mới tí tuổi"

"Nghe đồn nó chờ thằng đó 2 năm nay rồi !"
"2 năm ? Trời , bái phục ! Gặp tao chắc bỏ luôn !"
"Ừm , đúng là ngu !" Năm cấp 2 hệt như địa ngục , tụi bạn nhìn Tịnh bằng ánh mắt soi mói pha lẫn sự cười nhạo . Bọn chúng chà đạp lên tình cảm của cô một cách tàn nhẫn . Những lúc như thế , Tịnh càng hận Thắng . Nhớ tới , cô muốn điên lên . Liên cầm ly nước cam mát lạnh đưa Tịnh :
_ Phát hoả mà uống đồ lạnh vô thì tuyệt vời đấy !
Tịnh nguôi xuống , cầm ly nước cam uống cho bỏ tức . Sau đó , Tịnh cùng Liên trò chuyện cùng nhau , 2 cô nàng xem ra rất hợp rơ ...
_ Ngồi kế ông anh họ của tớ vui hông ? - Liên hỏi .
_ Anh họ ? - Tịnh thắc mắc .
_ Phong ấy , ồng tên Lục Phong , tớ tên Lục Đan Liên , papa của ổng là anh hai papa tớ , anh em họ .
Tịnh chăm chú quan sát Liên xong lại ngó Phong , 2 người quả có nét giống nhau , cá tính cũng thế . Tịnh thầm nghĩ : "Híc , oan gia ngõ...rộng ... né anh dính em ...Mà thôi , Liên cũng tốt , chí ít , cô ta cũng chẳng soi mói quá khứ của mình !"
Vài tiếng sau , chợ trời di động bao gồm 5 người họ mới chịu tan . Phát ngồi lên chiếc xe máy của mình , quắc quắc Liên như muốn rủ cô đi dạo tiếp . Liên dòm Phát xong quay sang phía Luân :
_ Luân nè , đèo tui về nha !
_ Ế ! Xe tui đẹp , chạy nhanh hơn không chọn lại chọn cái xe đạp của hắn là sao ?-Phát hét lên
_ Cậu lái ẩu thế có điến mới để cậu chở , ngồi xe đạp an toàn hơn , chấm hết !
Liên ngối yên xe sau , ra hiệu cho Luân chạy lẹ , mặc kệ Phát tức trào máu . Tịnh định cuốc bộ về ...
_ Lên xe đi , tui đèo cho !-Phong nói , cười .
Tịnh nhìn Phong chăm chăm xong leo lên :
_ Phạt cậu tội đẩy cửa mạnh xém đập tui thôi , chẳng có ý gì đâu nha !
_ Rồi , rồi , cô nương !
Lát sau , tới cổng nhà Tịnh , cô xuống xe , định vào nhà thì Phong kéo tay cô lại :
_ Tớ nghe chuyện thằng Thắng rồi , cậu không ngốc đâu , thật đó ! Tớ thấy cậu thực tốt , sẵn sàng chờ hắn 4 năm để bảo trọn lời hứa ! Tớ khâm phục cậu !
* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui