“Bạn học Bành, cậu không sao chứ?” Một giọng nói nhẹ nhàng cắt đứt Bành Tri Hàn hồi ức, nhỏ ngẩng đầu.
Thea bưng một ly nước, đứng trước mặt nhỏ.
“Uống ly nước đi, từ buổi sáng 11h đến giờ, cậu không ăn không uống chờ ngoài phòng cấp cứu. Thân thể sẽ không chịu nổi.”
“Cám ơn.” Nhận ly nước, Bành Tri Hàn đột nhiên phát hiện đèn cấp cứu tắt. “A!”
Ngay sau đó, cửa phòng cấp cứu mở ra. Một bác sĩ thân hình cao lớn đi ra.
“Bác sĩ! Tiểu Quang thế nào rồi!” Bành Tri Hàn lập tức xông lên, Thea thì không nhúc nhích đứng ở một góc nghe bọn họ nói chuyện.
“Đầu bệnh nhân bị thương nặng, nhưng đã an toàn.” Cách khẩu trang, bác sĩ có dáng người thon dài giọng nói dễ nghe. Hắn nhìn Bành Tri Hàn, rồi nhìn đứng ở một góc Thea, khi nhìn đến Thea, trong mắt hắn hơi lóe một chút. “Cô và anh ta, đều là người thân của bệnh nhân sao?”
“A, đúng vậy!” Bành Tri Hàn gật đầu.
“Vậy nhường trước một tý được không?” Bác sĩ thu hồi mắt, quay đầu nhìn về phía phòng cấp cứu. “Bệnh nhân sẽ ra ngay.”
Rất nhanh, Lý Nhược Quang đã được băng bó vết thương xong được đẩy ra từ bên trong, Tô Tuyền theo sát, trong hai mắt sưng đỏ dường như không còn chứa thứ gì khác.
“Anh chàng này… ” Nhìn băng ca Lý Nhược Quang đi xa, bác sĩ đứng ở bên cạnh Bành Tri Hàn đột nhiên mở miệng. “Luôn nói mình là người yêu của bệnh nhân, liều lĩnh xông vào…”
Bành Tri Hàn nhìn hắn, bởi vì mang khẩu trang, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu và hàng mày rậm.
“Là thật. Bọn họ là người yêu.” Bành Tri Hàn kiên định gật đầu.
“Thật tốt…” Xa xôi thở dài làm Bành Tri Hàn sửng sốt.
Không nói nữa, bác sĩ đi theo băng ca, Bành Tri Hàn ngơ hai giây cũng lập tức đuổi theo.
Chỉ để lại Thea còn đứng trong góc, ánh mắt nhìn hai tay mình không biết nghĩ gì.
…
Tô Tuyền ngồi trước giường màu trắng, trên mặt còn tái nhợt hơn giấy không chút biểu tình, đôi mắt phủ đầy tơ máu chỉ nhìn chằm chằm người ngủ trên giường.
Hai mắt cậu nhắm nghiền, trên đầu quấn băng gạc, một bàn tay bị Tô Tuyền cầm trong tay.
Nhưng mặc kệ Tô Tuyền có gọi và cầu xin, dùng hết sức hôn tay cậu thế nào đi nữa, Lý Nhược Quang cũng không tỉnh lại.
“Tô Tuyền… ” Ngồi ở bên cạnh Bành Tri Hàn mở miệng. “Sắp nửa đêm rồi. Cả ngày nay cậu cũng không ăn cái gì.”
Cà mèn trong tay đã sớm lạnh, nhưng Bành Tri Hàn vẫn mang nó lên.
“Bác sĩ nói, đầu cậu ấy bị thương, ít nhất phải ngủ hai ba ngày. Đó là quá trình tự chữa trị.” Bành Tri Hàn tiếp tục khuyên bảo.
Tô Tuyền vẫn như không nghe thấy.
“Ai…” Đứng dậy, đặt cà mèn lên bàn đầu giường. Bành Tri Hàn yên lặng rời phòng bệnh đến khu nghỉ ngơi không phải cho người nhà.
“Cô Bành.” Một giọng nói dễ nghe truyền vào tai mỏi mệt.
Quay đầu, nhìn thấy lại là anh tuấn gợi cảm Tần Thiên.
“Tôi vừa tan ca nên thuận tiện sang xem. Thế nào?” Trải qua một ngày bôn ba, rõ rệt có chút mệt mỏi Tần Thiên, lộ ra nụ cười luôn sáng sủa của anh.
“Cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm. Hai ngày sau sẽ tỉnh.” Đột nhiên cảm giác thật cảm động, Bành Tri Hàn nhìn mặt Tần Thiên. “Cám ơn anh, anh thật tốt đối với bọn em.”
“Không đâu!” Tần Thiên nghiêng mặt, hình như có chút ngượng ngùng.“Thật ra trước kia mấy em giúp em họ anh rất nhiều, cho nên… ”
“Em họ anh?” Bành Tri Hàn lần đầu tiên nghe nói, kinh ngạc há to miệng.
“A, mấy em không biết sao?” Tần Thiên cũng có chút giật mình. “Nó tên Tư Lưu Vân. Anh còn nghĩ mấy em biết rồi. Bởi vì ai cũng nói bọn anh nhìn rất giống nhau.”
“A, anh là anh họ của Lưu Vân sao?” Bành Tri Hàn nhìn Tần Thiên. “Có thể bởi vì anh luôn mặc cảnh phục mang nón cảnh sát đi, nên không nhìn kỹ mặt… ”
Ngừng lại chút, Bành Tri Hàn đột nhiên cảm giác có gì đó chợt lóe trong đầu, nhưng rất nhanh, nó liền giống như sao băng trên trời, vụt qua.
“A cũng phải.” Tần Thiên gật đầu. “Đúng rồi, nếu có gì cần hỗ trợ, cứ việc gọi anh. Trước kia mấy giúp Lưu Vân đại ân, giờ nó còn thường nhắc tới mấy em.”
“Lưu Vân sao…?” Không kịp hồi tưởng cảm giác kỳ quái vừa rồi, Bành Tri Hàn liền chuyển đề tài. “Cậu ấy thật dũng cảm, khi đó… Ài, giờ cậu ấy ở Australia có khỏe không ạ?”
“Rất tốt, ha ha.” Nhắc tới em họ, trên mặt Tần Thiên lại hiện nụ cười sáng sủa. “Còn Tô bạn học bây giờ?”
Nhắc tới Tô Tuyền, Bành Tri Hàn mặt liền cúi xuống.
“Hửm?”
“Giờ cậu ấy rất tệ, vô cùng tệ.”
Bành Tri Hàn cúi đầu.
“Em nghĩ Tiểu Quang tỉnh lại thì cậu ấy có lẽ chết rồi.”
Nghĩ đến sắc mặtn quá dọa người cùng bộ dáng si tình không ăn không uống chỉ nhìn Lý Nhược Quang của Tô Tuyề, Bành Tri Hàn không khỏi một trận xót xa.
“Thế à… ” Sờ cằm, Tần Thiên trầm tư.
“Anh đi vào khuyên cậu ta thử. Khi đó là anh khuyên Lưu Vân, nó mới tỉnh lại được.”
Tần Thiên nói xong liền bắt đầu làm, để lại Bành Tri Hàn đầy chờ mong nhìn anh đi vào phòng bệnh Lý Nhược Quang.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...